Tuyết Linh Trà


Người đăng: Túy Vân Tử

Trần Dương chỉ dám ngồi nửa cái mông, sống lưng thẳng tắp nhìn về phía trước.

Đây đều là những kiến thức Trần Dương từng đọc được qua mấy bộ truyện quan
trường, nghe nói cấp dưới khi ngồi với cấp trên thường tỏ ra bộ dáng này để
chứng tỏ sự kính cẩn xen lẫn nể trọng đối với cấp trên.

Mà lúc này, thiếu phụ nhìn bộ dáng của Trần Dương liền nhẹ giọng cười nói:

- Không cần gò bó, uống trà xong nói cảm nhận của ngươi. Nếu làm ta hài lòng
thì nơi này từ nay giao lại cho ngươi, còn không…Cút!

Nói xong, trên người nàng liền toả ra uy áp mơ hồ làm cho Trần Dương cũng cảm
thấy tháo mồ hôi hột.

Tuy nhiên, Trần Dương cũng là một nam nhi, nghe nàng nói như vậy thì bản tính
sĩ diện liền bộc phát, cũng cường nghạnh nói:

- Được, trà này, ta uống!

Nói xong, liền cầm ly trà nốc một cái uống cạn.

Thiếu phụ vốn vẫn chú ý đến Trần Dương, thấy hành động uống trà chẳng khác gì
uống nước lã của hắn thì không nhịn được ánh mắt loé lên vẻ thất vọng.

Theo nàng, uống trà quan trọng nhất là ý tứ, một người cầm ly trà đã hớp một
hớp lớn như vậy, sao có thể có ý tứ gì để mà nói.

Ngay lúc này, nàng nhìn thấy hai mắt Trần Dương hơi híp lại, dường như thật sự
đang nhấm nháp thì liền cười nhạt.

Trong mắt nàng, xem ra người này tám chín phần là giả trang mà thôi.

Mà Trần Dương ngay lúc này cũng mở miệng nói:

- Xem ra lúc trước ta nghe qua mùi thơm mà phán định đây là Cực phẩm tuyết
linh trà đúng là có chút nóng vội. Thứ này chỉ được xem trung thượng đẳng mà
thôi, ngay cả chân chính thượng đẳng cũng chưa đến. Chẳng qua nương nhờ loại
nước pha có chút đặc biệt, cộng thêm linh khí của người pha quá đỗi hùng hậu
và đặc biệt mới đem tiềm chất bên trong kích phát mà ra. Lá trà này, chắc chắn
đã trải qua nhiều lần pha, mặc dù hương vẫn còn nhưng vị đã giảm đi mấy thành,
mà nếu ta đoán không lầm, cây trà này cũng không được chân chính sinh trưởng
trong vùng băng tuyết mà là bị người dùng Băng thuật để dưỡng dục mà ra, bên
ngoài nhìn đến có thể không phân biệt được, nhưng một cái tự nhiên một cái
nhân tạo, nhấm nháp tìm tòi thật kỹ vẫn không thể sai lệch.

- Tiền bối, không biết nhận xét của ta có đúng hay không?

Trần Dương nói xong thì nhẹ nhàng mỉm cười nhìn thiếu phụ.

Thiếu phụ gương mặt có chút không dám tin mà nhìn Trần Dương.

Nếu không phải nàng biết rõ ràng Trần Dương mới đến thì thậm chí còn cho rằng
người này tiềm phục nơi đây từ lâu mới có thể biết rõ như thế.

- Đúng. Rất đúng! Bất quá…

Thiếu phụ vừa nói đến đây thì liền ngập ngừng…

Trần Dương nghe vậy thì cười nhẹ một cái, nói:

- Bất quá, gốc trà này sinh cơ gần cạn, cách tử vong không xa. Ta nói có đúng
hay không?

Thiếu phụ đang cầm chén trà, nghe lời này thì liền run tay, một cao thủ Kết
Đan Kỳ như nàng mà không kiềm chế được đánh rớt ly trà, không kìm được hỏi
dồn:

- Ngươi…sao ngươi biết?

- Tiền bối…thế này…thế này có chút không ổn a!

Trần Dương xanh mặt nói.

Lúc này, thiếu phụ gần như chồm người qua, hai tay cầm hai bả vai của Trần
Dương, ánh mắt nhìn thẳng mắt Trần Dương, vô cùng gấp gáp.

Thậm chí, Trần Dương còn nghe cả mùi hương như u lan từ cơ thể nàng truyền
đến, khiến cho tim hắn nhịn không được mà đập thình thịch.

Thiếu phụ nghe tiếng Trần Dương, lúc này mới ý thức được tình huống có chút
không ổn, bèn lui lại, ho khan:

- Khục, vừa rồi ta có chút quá khích, xin lỗi!

- Tiền bối chắc chắn đối với cây trà này có tình cảm, cho nên mới xúc động
như vậy, âu cũng là điều dễ hiểu.

Trần Dương khục khục ho hai tiếng rồi mới nói tiếp:

- Vừa rồi trong lúc uống trà, ta vô tình cảm nhận đến một tia tử khí như có
như không. Tiền bối dung mạo như hoa, xinh đẹp khoẻ mạnh, tất nhiên không thể
xuất ra loại tử khí này, cho nên chắc chắn là cây trà kia rồi.

- Thì ra là vậy. Tiểu hữu, ánh mắt của ngươi làm cho ta bội phục. Bất quá,
không biết tiểu hữu đối với tình hình như vậy có phương pháp gì hay không?

Thiếu phụ trông mong hỏi.

Thực ra không thể trách nàng, gốc trà kia đúng là do nàng chăm sóc, nhưng gần
đây càng ngày càng héo rũ, bộ dáng cách tử vong không xa. Nàng cũng đã mời
nhiều người đến xem nhưng tất cả đều lắc đầu chào thua.

Trần Dương nghe vậy thở dài:

- Tiền bối, ta cũng không dám hứa hẹn điều gì. Bất quá, có thể xem một chút,
nếu có thể giúp gì ta chắc chắn giúp.

Trần Dương nhìn ra thiếu phụ này đối với cây trà kia nhất định là có một loại
tình cảm cố chấp đặc biệt, vì nó, nàng đồng ý buông tha thân phận, chấp nhận
bình đẳng tương giao với một đệ tử nho nhỏ như hắn, điều này làm cho Trần
Dương cảm thấy có chút cảm động.

Lại nói, dù sao cũng từng là Cử nhân khoa nông nghiệp, Trần Dương cũng có chút
kinh nghiệm chữa bệnh cho cây, chưa biết chừng có thể xem ra điều gì đó.

Mà thiếu phụ kia nghe vậy thì mừng rỡ, vội vàng nói:

- Vậy quá tốt, ngươi theo ta.

Nói xong nàng liền đứng dậy đi theo con đường lên ngọn đồi.

Mà Trần Dương cũng không có thắc mắc gì, chậm rãi đi theo.

Hai người đi hơn một giờ thì lên đến đỉnh đồi.

Trần Dương vừa lên đến đỉnh đồi liền thấy có một cái trận pháp phát sáng, toả
ra ánh sáng trong suốt, bên trong còn có nước đọng lại tương tự như tuyết, hết
sức mỹ diệu.

Mà chính giữa trận pháp này là một cây trà toàn thân trắng tinh như được tạo
thành từ tuyết.

- Quả nhiên là Tuyết Linh Trà!

Trần Dương tấm tắc một câu.

Loại Tuyết Linh Trà này hắn vì thích uống trà mà cũng có tìm hiểu trong lúc
rãnh rỗi, hiện giờ cũng chỉ mới thấy lần đầu thực tế mà thôi.

Trần Dương đi tới gần thì thấy lá trên cây đã rụng gần hết, mặc dù băng tuyết
rơi lã chã nhưng vẫn không ngăn được tử khí lan ra nồng đậm, với tình hình
này, chắc chắn trong vòng không tới một tháng thì cây linh trà này sẽ biến
thành một cây củi không hơn không kém.

Thiếu phụ nhìn Trần Dương chau mài, nói:

- Còn có hi vọng không?

- Cây này sinh cơ đã gần như đoạn tuyệt, muốn cứu…rất khó!

Trần Dương chau mài, nói một câu. Chính bản thân hắn cũng cảm thấy tạm thời
không có biện pháp.

- Thôi thôi…

Thiếu phụ thở dài, giọng nói có chút cô độc.

Nàng nhìn cây trà lần nữa rồi đi xuống ngôi nhà gỗ, Trần Dương cũng nhẹ nhàng
thở dài đi theo.

Sau khi đến căn nhà gỗ, thiếu phụ ngẩn người một chút liền ném cho Trần Dương
một cái lệnh bài, nói:

- Đây là lệnh bài ra vào dược viên này. Phía trên kia có nhiều linh dược cần
chăm sóc, nghe nói biểu hiện của ngươi ở ngoại môn rất tốt. Lần này ta ra
ngoài có chút việc, khoảng ba tháng sau mới trở về. Khoảng thời gian này, mọi
chuyện giao lại cho ngươi, tự thu xếp cho tốt.

Nói xong, nàng đặt lệnh bài rồi đi thẳng ra ngoài không quay đầu lại.

Dưới ánh chiều chiếu tới, cái bóng nàng tựa như dài ra, càng thêm cô độc thêm
mấy lần.

Trần Dương nhìn một chút thì thở dài.

Mấy ngày sau đó, Trần Dương bắt đầu xem xét những linh dược có bên trong dược
viên này.

Những linh dược ở nơi đây dĩ nhiên xét về giá trị thì trân quý hơn dược viên
ngoại môn nhiều lắm, chẳng những dược niên tốt hơn mà chủng loại cũng tốt hơn
hẳn.

Trần Dương sau khi xem xét thì liền thả ra hai con Linh Khâu để quản lý nơi
này thay hắn, còn về phần mình thì Trần Dương tiến vào bên trong Phán Thần Hệ
Thống.

Sau khi tiến vào thạch ốc của mình, Trần Dương liền phân phó Khí Linh đem đến
những tri thức về trận pháp mà trong Thương Khố có.

Trần Dương sau khi chọn tới chọn lui, quyết định chọn một bản cơ sở trận pháp
cơ bản nhất tên là ‘Trận Pháp Dẫn Nhập Toàn Thư’.

Nhẹ nhàng điều khiển thần thức đọc những thứ có bên trong quyển sách này.

Nửa ngày sau, Trần Dương nhẹ nhàng buông ngọc giản xuống, thở ra một hơi.

- Thì ra trận pháp nghiên cứu đến mức nhập môn liền đem Phù lục chi đạo cũng
cùng nhau tiến bộ. Phù lục chi đạo cũng chỉ là một nhánh nhỏ biến thể của trận
pháp phong ấn bên trên tài liệu mà thôi. Nếu vậy, nếu có thể nghiên cứu trận
pháp đến một mức nào đó, vậy tương đương trình độ chế phù cũng có tiến bộ. Bất
quá hay thứ này đều quá mức quảng đại tinh thâm, cho dù tinh thâm trận pháp
cũng chưa chắc vẽ phù tốt, mà vẽ phù tốt cũng chưa chắc tinh thông trận pháp…

- Đáng tiếc, thời gian không cho phép ta quá dây dưa nhiều thứ. Mặc dù thứ
nào cũng có tinh tuý riêng, nhưng ta cũng không nên quá tham lam. Vẫn là lựa
chọn phép Luyện Đan, Luyện Khí làm chủ yếu, trận pháp mặt này cũng chỉ là phụ
tu, tham khảo sơ lược mà thôi…chỉ khi nào Phán Thần Hệ Thống càng tiến thêm
một bước thì lúc đó ta mới có thời gian dành cho nó.

Nghĩ xong, Trần Dương liền đem chuyện này đặt qua một bên mà suy nghĩ đến
chuyện tình cây Tuyết Linh Trà.

- Cách chữa trị cho cây Tuyết Linh Trà này đó chính là am hiểu hơn nữa về
linh dược linh thảo mới có thể tìm ra cách. Mà vấn đề này…

- Khí Linh, mang cho ta thư tịch tổng hợp về các loại linh hoa linh thảo.

Trần Dương vừa nói xong, rào rào rào một tiếng, căn phòng của hắn lập tức chất
đầy ngọc giản.

Trần Dương trong cơn hoảng hốt, bèn vội hô:

- Chỉ để lại những thứ linh dược linh thảo có trong Tu Tiên Giới này mà thôi.

Trần Dương vừa nói xong, số ngọc giản liền rút đi chỉ còn lại chừng một phần
trăm mà thôi. Tuy nhiên số lượng vẫn còn rất nhiều.

Thế là Trần Dương bắt đầu chăm chú tìm hiểu tham ngộ.

Bên ngoài ba tháng, bên trong Phán Thần Hệ Thống Trần Dương có được quãng thời
gian ba mươi tháng rãnh rỗi, cho nên không ngần ngại đầu nhập toàn bộ thời
gian tham khảo những kiến thức liên quan đến linh dược này.

Ở nơi này cũng không giống ở quê hương hắn, nơi này có Địa hoả chất lượng cao,
mà hiện giờ Trần Dương dù gì cũng đã là đệ tử nội môn, cho nên hắn quyết định
sẽ tập trung nghiên cứu Luyện Đan chi đạo, đồng thời phối ra thêm một số đan
dược cần thiết phục vụ cho việc tu luyện hàng ngày.

Dù sao, lợi thế của Trần Dương hiện tại chính là linh dược trong linh điền,
nếu không tận dụng thì quả là ngồi trên đống vàng mà không biết hưởng!


Phán Thần Hệ Thống - Chương #145