Người đăng: Túy Vân Tử
Cô gái kia vốn chỉ muốn hăm doạ một chút, gỡ gạc lại mặt mũi thần tượng của
nàng. Nhưng không ngờ bị người ta nói đến xanh xám mặt mài, ấp a ấp úng nửa
ngày không nói ra được câu gì.
Nói cái gì?
Có cái gì để nói?
Quả thật nàng chỉ là tuỳ tiện nói mà thôi, cho nên ngay cả bản thân nàng còn
không chắc Trần Dương có phải người nói hay không, làm sao mà có bằng chứng
gì?
Thế nhưng, thân phận nàng cũng rất đặc biệt, lúc này nghĩ đến một chút đến
trưởng bối, liền hếch mũi lên nói:
- Hừ, ta chỉ tuỳ tiện nói vậy mà thôi. Nếu như không phải thì thôi, còn muốn
mang ta đi Hình Pháp Đường? Nằm mơ đi. Plè….
Nói xong còn làm một cái mặt quỷ trừng Trần Dương.
Trần Dương thấy dáng vẻ nha đầu này thì cũng cảm thấy đau đầu, xoa xoa trán
một cái liền đáp:
- Thôi được rồi, nếu vậy thì ngươi mau nói xin lỗi ta. Chuyện này liền như
vậy bỏ qua!
Nói đùa sao, nếu không gõ nha đầu này một chút, ngày sau phỏng chừng ai muốn
đổ bô lên đầu hắn cũng được a! Trần Dương cũng không muốn mang tiếng dễ ức
hiếp như vậy, cho nên không muốn làm lớn chuyện, chỉ cần cô bé này nói xin lỗi
vậy là được.
Cô bé nghe vậy thì gương mặt tức giận, bộ dáng như muốn ăn tươi nuốt sống Trần
Dương.
Nàng ỷ vào chỗ dựa sau lưng, thường ngày hoành hành trong Nam Nhạc Phái đã
quen. Người khác còn muốn gọi nàng một tiếng tiểu sư tỷ, mặc dù tu vi của nàng
mới chỉ đến Luyện Khí Trung Kỳ mà thôi.
Mới mười lăm tuổi đã có tu vi Luyện Khí Trung Kỳ, dĩ nhiên là một vốn liếng để
nàng hãnh diện.
Nhưng không ngờ hôm nay gặp phải Trần Dương, chẳng những không kính trọng
‘tiểu sư tỷ’ thì thôi đi, còn muốn bắt nàng xin lỗi hắn trước mặt bao nhiêu
người? Xin lỗi, xin lỗi cái cọng lông a!
Mà lúc này, cảm thấy trận tỷ thí của mình xem ra đã bị trận cãi cọ bên dưới
làm cho lu mờ đi một chút hào quang, Lôi sư huynh liền lấy bộ dáng cao cao tại
thượng nói:
- Thôi, tất cả đều là sư huynh đệ đồng môn, bỏ qua được thì thôi đi. Nếu
ngươi không phải người nọ thì cũng không nên dây dưa nữa, tiểu sư đệ, ngươi
cũng không nên quá đáng!
Lôi sư huynh nói ra lời này, trong lòng không nhịn được có một loại cảm giác
cao cao tại thượng, giống như trưởng bối khuyên bảo trẻ nhỏ vậy, hưởng thụ vô
cùng.
Đang lúc còn sảng khoái, Lôi sư huynh bỗng nghe tiếng hừ lạnh:
- Lôi sư huynh, ta nể mặt ngươi gọi ngươi một tiếng sư huynh xem như đủ.
Nhưng ngươi nói lời này ta nghe thối lắm, người khác tuỳ tiện đều có thể vũ
nhục ta, lại không cần xin lỗi? Nếu như vừa rồi là ngươi đứng ở trường hợp như
ta thì có nhịn được như vừa nói hay không? Một kẻ ước đấu với người khác nhưng
cố tình dây dưa đến trễ hòng làm cho tâm lý đối thủ bất ổn, tư cách như vậy
không xứng phát ngôn ở đây. Còn về phần ngươi, nha đầu, nếu không xin lỗi thì
theo ta đến Hình Pháp Đường. Ta không biết chỗ dựa sau lưng ngươi là ai, nhưng
chà đạp lên môn quy thì ai cũng như nhau. Chuyện này, nếu không cho ta cái
giải thích thì đừng hòng bỏ qua!
Trần Dương mặt mũi băng hàn nói.
Hắn hiện giờ đã leo lên lưng cọp rồi, chỉ có thể càng cứng thì mới không ném
mặt mũi đi, không chịu thiệt. Nếu không ngày sau thanh danh hắn chắc chắn sẽ
bị chà đạp vô cùng, không ngóc đầu lên được.
Lôi sư huynh nghe Trần Dương nói xong thì khuôn mặt tức giận, nhưng gã tuy có
chút sĩ diện nhưng không ngu.
Cô bé kia là ai?
Hắn biết rất rõ.
Mà đám đệ tử ngoại môn ai cũng biết.
Còn tiểu tử nọ là ai?
Là một đệ tử ngoại môn chứ còn ai!
Thế nhưng tiểu tử nọ chẳng những không sợ mà còn tỏ ra cứng rắn vô cùng.
Nếu đã vậy thì theo như gã phân tích, chỉ có hai loại trường hợp xảy ra. Đó
chính là một là người này có chỗ dựa to lớn sau lưng, nhưng nhìn bộ dáng hết
sức bình thường như vậy thì chắc chắn không phải.
Còn loại phương án thứ hai, đó là có thực lực ẩn tàng!
Những loại người có thâm tàng bất lộ bình thường đều là như vậy, thích giả heo
ăn thịt hổ, thường xuyên trà trộn để gõ một số người không có mắt mũi chọc
vào.
Lôi sư huynh thường ngày lăn lộn, đã sớm rèn luyện loại kỹ năng phân tích vấn
đề. Cho nên lúc này liền hơi tức giận một cái liền lựa chọn đứng ngoài cuộc,
khoanh tay không nói.
Quả nhiên, chiêu này hiệu quả, vừa không đối đầu với Trần Dương vừa trở thành
hình ảnh cao nhân không thèm chấp nhặt, tâm thái phóng khoáng. Nhất thời ánh
mắt các thiếu nữ bên dưới lại như si như say.
Mà cách đó không xa, mấy bóng bạch y đều chăm chú quan sát hướng này, mọi
chuyện xảy ra bọn họ đều thấy rõ.
Người thanh niên nằm trên nóc nhà, ôm bầu rượu thì lẩm bẩm:
- Nóng vội! Có chút thực lực nhưng tâm tính còn nôn nóng lắm…
Còn một nam một nữ đứng trên ngọn cây thì chỉ giương ánh mắt nhìn lại.
Thiếu nữ trong mắt loé qua chút vẻ quan tâm nhưng chỉ loé qua rồi thôi, không
cho là chuyện gì quan trọng.
Còn thiếu niên bên cạnh nàng thì xoè quạt ra phe phẩy đánh giá:
- Người này…thú vị…hắc hắc.
Mà Trần Dương lúc này bộ dáng cũng nắm chết không buông.
Thiếu nữ nọ sắc mặt lúc xanh lúc trắng, hồi lâu mới lí nhí một tiếng:
- Xin lỗi!
Nói xong liền chạy như bay.
Theo sau nàng còn có mấy giọt châu phản chiếu ánh sáng tựa như những viên ngọc
tinh khiết rớt xuống đất.
Nàng vậy mà bị Trần Dương doạ đến tức giận rớt nước mắt.
Mà Trần Dương sau chuyện này thì cũng hết hứng thú quan sát, khoát tay áo bỏ
đi.
Nhưng trước khi bỏ đi, ánh mắt như có như không liếc về một người đang bối rối
lẩn tránh sau lưng mấy đệ tử khác.
Mà người nọ sau khi nhìn thấy Trần Dương bỏ đi liền thở ra một hơi, nhưng sau
đó nhớ đến ánh mắt thâm ý của Trần Dương trước khi rời đi liền không nhịn được
trong lòng nổi lên một trận băng hàn.
‘Chết rồi. Vị sư huynh kia chắc chắn biết ta đi ỉa bắt hắn chùi đít. Ngay cả
tiểu sư tỷ còn bị hắn giáo huấn, Lôi sư huynh còn bị hắn quát thẳng mặt, người
này cũng quá trâu đi. Chẳng lẽ…chẳng lẽ hắn cũng giống như Lôi sư huynh là một
vị sư huynh đã đạt đến Luyện Khí Hậu Kỳ? Nếu như vậy thì không ổn….Tiểu Cát ơi
tiểu Cát, ngươi đã gây ra hoạ gì thế này…’
Người này càng nghĩ càng hoảng sợ, cuối cùng gương mặt trắng bệch ngồi thụp
xuống đất.
Người bên cạnh thấy thế liền hảo tâm quay sang dò hỏi:
- Tiểu Cát sư đệ, ngươi không sao chứ? Bị trúng gió sao?
- Không…đệ không sao…chỉ là cảm thấy trước ngực hơi khó chịu một chút mà
thôi.
Tiểu Cát miễn cưỡng nở nụ cười đắng chát trả lời, sau đó vội vàng đứng dậy
phủi phủi áo, nhắm một hướng chạy đi.
Tiểu Cát chạy đi một lúc liền nhìn thấy một thân ảnh xa xa đang đứng bên một
mái đình nhỏ, dáng vẻ như đang chờ đợi ai đó.
Tiểu Cát trong lòng trầm xuống, ngay lập tức chạy lại gần.
- Sư đệ Cát Thiên Cơ ra mắt sư huynh!
- Ồ, sư đệ sao không ở lại xem thi đấu mà chạy đến nơi này làm gì?
Trần Dương như cười như không hỏi.
Tiểu Cát nghe Trần Dương nói lời thì trong ruột xoắn xuýt, bèn khổ sở nói:
- Chuyện kia…chuyện kia là lỗi của đệ, kính mong sư huynh bỏ qua!
Nói xong, gã kín đáo quan sát sắc mặt của Trần Dương.
Khi thấy Trần Dương lặng im không nói, sắc mặt trầm như nước không có nửa điểm
biến hoá thì trong lòng tiểu Cát liền trầm xuống, cắn răng:
- Lần này là ta nhất thời lỗ mãng làm cho sư huynh liên luỵ. Xin sư huynh bỏ
qua, ngày sau sư huynh cần gì chỉ cần lên tiếng, tiểu đệ nhất định không dám
nửa câu từ chối. Ta cái gì không nói, nhưng đối với những tin tức nội bộ bí ẩn
bên trong Nam Nhạc Phái chúng ta thì ta đều có cách sưu tầm tới.
Chừng nửa hơi thở sau, Trần Dương mới mỉm cười nhẹ nhàng nói:
- Sư đệ nói gì ta không hiểu, hơn nữa ta cũng không cần sư đệ làm gì cả.
Chúng ta đều là sư huynh đệ đồng môn. Nếu nói ra loại lời này chẳng khác nào
ta bức bách đồng môn để tư lợi. Sư đệ chắc có hiểu lầm gì rồi. Ta thường ngày
ít tiếp xúc với các vị sư huynh đệ, tin tức không được linh thông, cho nên sư
đệ xin đừng khó xử ta a!
- Sư huynh…
- Sư đệ không cần nói gì nữa, lời ta cũng đã nói hết. Hiểu hay là không hiểu,
tất cả đều do sư đệ tự suy nghĩ. Ta còn có việc, cáo từ!
Trần Dương mỉm cười, nhẹ nhàng nhấc chân đi ra khỏi tiểu đình, đi thẳng về
phía Dược viên.
Mà tiểu Cát cũng không đuổi theo Trần Dương nữa mà đứng tại chỗ trầm mặc suy
nghĩ, nửa ngày mới thở ra một hơi, tự giễu:
- Vị sư huynh này tâm tư cẩn mật, ý tại ngôn ngoại như vậy nếu vừa rồi ta
không cẩn thận lắng nghe chắc chắn không hiểu ẩn ý bên trong. Xem ra ngày sau
dù đắc tội với ai cũng tận lực không được chọc đến người này…Ài… cũng không
biết ý hắn có phải như vậy không. Nếu có thì cũng phải cố gắng làm chân chạy
một phen vậy!
Tiểu Cát thở dài, nhấc chân đi ra khỏi tiểu đình.
..
Trần Dương về tới dược viên thì cũng chưa vội vàng tu luyện mà ngồi tại chỗ
suy ngẫm điều gì đó, thần sắc giống như đang chờ đợi điều gì.
Nửa ngày sau, bên ngoài dược viên truyền đến âm thanh người đến, Trần Dương
điểm một cái liền mở cửa dược viên để người đó tiến vào.
Người này bước chân nhẹ nhàng, khi đi còn quan sát chung quanh.
Khi đi đến gần cái lều của Trần Dương thì người này liền cẩn thận đứng nói
chắp tay nói:
- Trần sư huynh, sư đệ tiểu Cát xin được gặp!
- Cát sư đệ khách khí, mau vào trong nhà.
Trần Dương nhoẻn miệng cười, đồng thời nói.
Tiểu Cát nghe giọng nói hoà ái của Trần Dương thì không nhịn được rùng mình,
bộ dáng được yêu quá hoá sợ mà đi vào bên trong, kính cẩn ngồi xuống bên cạnh
Trần Dương.
Cái đạo lý ‘Không có chuyện không ân cần’ tiểu Cát lăn lộn bao nhiêu năm đã
thấm nhuần, cho nên vừa thấy thái độ của Trần Dương hoà ái khác thường liền
cảm thấy có chút lo lắng, cái mông như ngồi trên đống lửa vậy, khó chịu vô
cùng.