Vô Danh Mộc


Người đăng: Túy Vân Tử

Trần Dương khi nghe đến vật phẩm Tử Tinh Kim này thì chấn chỉnh tinh thần lại.

‘Một trăm vạn linh thạch!’

Bỗng nhiên, một giọng nói có chút lười biếng phát ra từ một căn phòng trên lầu
làm cho toàn bộ tu sĩ kinh ngạc.

Trần Dương khi nghe âm thanh đấu giá này thì trong lòng nao nao.

Người này không sử dụng lệnh bài mà trực tiếp mở miệng đấu giá, hiển nhiên là
còn thâm ý khác.

Mà một số tu sĩ bên trong căn phòng đang muốn ra giá, vừa nghe trên lầu truyền
đến cái giá này thì hết hồn, kinh nghi nhìn lại.

Nhưng những căn phòng khách quý trên lầu kia đều có trận pháp cấm chế tồn tại,
cho nên nhất thời không ai thấy gì, mà chỉ mơ hồ cảm nhận được uy áp kinh
khủng truyền từ bên trong ra mà thôi.

Tử Tinh Kim đúng là quý giá, sản lượng thu thập được cũng đếm trên đầu ngón
tay. Nhưng lại có diệu dụng không ngờ, khiến cho những lão quái vật Nguyên Anh
Kỳ động tâm cũng không có gì lạ.

Nhưng hiển nhiên, ngay từ đầu đã thét cái giá Một trăm vạn Hạ phẩm linh thạch
tất nhiên đã có lực chấn nhiếp đối với một vài người muốn đầu cơ trục lợi.

Trần Dương khi nghe có người báo cái giá này thì cũng giật mình, đồng thời đối
với đồ vật của mình cũng càng thêm mong chờ.

Sau một thoáng ngưng đọng, một căn phòng trên lầu lại vang lên tiếng cười:

- Một trăm năm mươi vạn!

- Một trăm bảy mươi vạn!

- Một trăm chín mươi vạn!

Liên tục ba căn phòng trên lầu liền đưa ra ba cái giá.

Lúc này, người ra giá đầu tiên là ông lão ở căn phòng khách quý số một, nghe
thấy mấy người báo cái giá này thì cười nhạt, lại báo ra giá:

- Hai trăm vạn!

Nghe cái giá này, đại đa số tu sĩ bên dưới đều biến sắc.

Họ biết khối Tử Tinh Kim kia giá trị không thấp, nhưng hiển nhiên cái giá này
đã có chút vượt ra khỏi tưởng tượng của họ.

Ngay cả Trần Dương cũng cảm thấy bất ngờ.

Nhưng suy nghĩ kỹ lại, những lão quái Nguyên Anh Kỳ một khi ra tay thì chút
linh thạch này còn chưa thể làm cho bọn hắn thương gân động cốt được. Nhưng
ngược lại, một khi tế luyện pháp bảo mà sử dụng thứ này thì chẳng khác nào có
một cái bảo hiểm, lại còn có khả năng tăng thêm một cái phẩm giai, việc này có
ý vị như thế nào, chỉ dùng đầu gối nghĩ cũng biết!

Cho nên, chút linh thạch lại không tính là cái gì!

Lúc này, bốn căn phòng khách quý trên lầu dĩ nhiên là đối tượng tranh đoạt chủ
yếu khối Tử Tinh Kim này.

Trải qua thêm nửa giờ, cuối cùng ông lão ở phòng khách quý đầu tiên dùng cái
giá ba trăm hai mươi vạn Hạ phẩm linh thạch đoạt được một khối Tử Tinh Kim
này.

Ông lão sao khi nghe Liễu Lục chính thức xác nhận thì vui vẻ vuốt râu cười ha
hả.

Mà Trần Dương dưới này nghe được cái giá kia cũng mở cờ trong bụng.

‘Xem ra lần này trở về phải thăm dò xem khối Thanh Mặc Thạch kia xuất xứ từ
đâu, chưa biết chừng có thể đến xem một chút…’

Trần Dương không nhịn được thầm nghĩ trong lòng.

Hiển nhiên, cũng có thể là trong một khu mỏ Thanh Mặc Thạch đó chỉ có một khối
Tử Tinh Kim mà Trần Dương thu được mà thôi, nhưng vẫn có thể còn sót lại một
hoặc vài khối gì đó. Dù gì, loại chuyện này không ai nói trước được.

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Trần Dương cũng biết, khối Thanh Mặc Thạch nọ dưới
cơ duyên may mắn mới đến lượt hắn đào ra Tử Tinh Kim. Cho nên cho dù không tìm
được khối nào nữa thì Trần Dương cũng cảm thấy không quá đáng tiếc.

Có tâm lý như vậy, Trần Dương thoáng cái cũng trở nên bình thường trở lại.

Mà hiện tại, Liễu Lục cũng vuốt râu đem cái khay cuối cùng đặt lên trước mặt,
dõng dạc nói:

- Chư vị, đây là vật phẩm áp trục cuối cùng của buổi đấu giá hôm nay. Vật này
là cách đây hơn nửa năm bổn Hội có được. Nhưng trải qua nghiên cứu kỹ lưỡng
thì vẫn chưa xác định rõ đây là thứ gì, chỉ biết vật này chắc chắn có đại tác
dụng, chẳng qua chúng ta tu vi thấp kém, ánh mắt yếu ớt không nhìn ra mà thôi.
Hôm nay nhân cơ hội này, cũng mong chư vị cùng nhau giao lưu trao đổi, cũng
giúp cho lão phu mở mang kiến thức một hai.

Liễu Lục nói xong, liền đem tấm khăn che mở ra.

Khăn che vừa mở liền xuất hiện một thứ đen sì, ngắn chỉ bằng một lóng tay, hết
sức bình thường. Nhưng khi tập trung nhìn một chút liền cảm giác như bên tai
có âm thanh thiên lôi sấm chớp đùng đoàng.

- Một đoạn rễ vô danh chi mộc, bên trong có ẩn chứa lôi âm. Giá trị khởi điểm
năm mươi vạn Hạ phẩm linh thạch!

Tiếng Liễu Lục vang lên, đồng thời cũng đem cọng rễ giơ lên trước mặt mọi
người.

- Vô danh mộc? Một đoạn rễ?

- Liễu lão, ngài giỡn không vui a. Thứ này thoạt nhìn thì có vẻ bất phàm,
nhưng sinh cơ không còn, mà chỉ có một đoạn chút xíu, đem làm cái gì cũng
không được, sao đáng giá năm mươi vạn?

Một lão già ngồi gần khán đài, có chút giao tình với Liễu Lục liền không nhịn
được thắc mắc.

Liễu Lục nghe lời này liền cười khổ:

- Vật này là một vị tiền bối gửi cho bổn Hội để mang đi đấu giá. Cho nên bản
thân ta cũng không quá rõ ràng. Nhưng trong thiên hạ không thiếu những việc
thiên kỳ bách quái, chưa biết chừng có đạo hữu nào đó có phương pháp đặc biệt
có thể hồi sinh thứ này, khi đó cái giá năm mươi vạn Hạ phẩm linh thạch cũng
không phải là cái gì đáng nói a!

Đúng lúc này, từ trên lầu truyền đến tiếng nói:

- Có chút thú vị, vật này có thể là một đoạn rễ của một loại thần mộc nào đó
có Lôi nguyên thuộc tính. Bất quá ngắn như vậy mà lại bị người bảo quản đến
trình độ này thì đúng là thuốc tiên cũng khó cứu. Tiểu Liễu, nếu như Thông
Thiên Hội đồng ý giá hai mươi vạn thì lão phu sẽ mua về nghiên cứu một chút!

Liễu Lục nghe vậy cười khổ, chắp hai tay nói:

- Tiền bối, nếu vật này của ta, đương nhiên có thể để ngài tuỳ ý nghiên cứu,
thậm chí hiến cho ngài để thể hiện chút thành ý cũng không đáng là gì. Nhưng
mà vật này là một vị tiền bối khác gửi cho Thông Thiên Hội đấu giá, việc này
vãn bối không cách nào tự quyết định được, kính xin tiền bối thông cảm nhiều
hơn!

- Ừm…thôi được, nếu ngươi đã nói như vậy thì năm mươi vạn thì năm mươi vạn!
Ta đối với vật ấy cũng có chút hứng thú!

Một tiếng thở dài truyền ra, xem ra đưa ra cái giá này để thoả mãn chút tò mò
thì chính lão cũng cảm thấy hơi tiếc.

Liễu Lục ban đầu đem ra vật này cũng chỉ là muốn thử vận may, bởi vì người gửi
bán là một vị tiền bối có đại ân với lão, cho nên lão không tiếc để lại làm
vật phẩm áp trục cuối cùng, thậm chí lão biết nếu như không có ai nhận ra hoặc
xui xẻo hơn là không ai đấu giá thì danh tiếng của lão cũng sẽ có chút tổn
hại.

Nhưng giờ phút này nghe được vậy mà quả thật có người mua, hơn nữa còn chấp
nhận bỏ ra năm mươi vạn Hạ phẩm linh thạch để mua một đoạn rễ vô dụng thì
trong lòng Liễu Lục như có mấy chục vạn con kiến bò, vội vàng muốn cầm búa gõ
xuống như sợ vị tiền bối kia đổi ý vậy.

Dù sao, một chút thở dài cùng do dự mà người kia vừa truyền đến cũng làm cho
Liễu Lục rùng mình, với nhãn lực của lão bao nhiêu năm sao có thể không nhìn
ra sự do dự trong giọng nói kia chứ.

Vì vậy mà lão theo thủ tục quét mắt một vòng cho có lệ, sau đó cầm đến búa gỗ
định gõ xuống thì đột nhiên.

Cả hội trường vươn tay chỉ trỏ gì đó.

Liễu Lục theo quán tính đưa mắt nhìn lại thì đúng là bảng hiển thị con số đấu
giá bên trên lúc này đã thay đổi thành năm mươi lăm vạn linh thạch!

Mà người ra giá năm mươi vạn linh thạch đúng là vị lão nhân ở phòng đầu tiên.

Vốn lão bỏ ra năm mươi vạn mua đoạn rễ này cũng muốn về đùa nghịch một chút,
trong lòng còn có chút tiếc nuối.

Hiện giờ thấy có người khác ra giá năm mươi lăm vạn thì tâm lý đột nhiên
chuyển biến, lại mơ hồ cảm thấy tiếc nuối, là có người khác muốn gõ mặt mình,
không nhịn được thở ra một hơi, sau đó không để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của
Liễu Lục bên dưới mà nói:

- Lão phu lại ra giá năm mươi tám vạn Hạ phẩm linh thạch. Không biết vị đạo
hữu nào có hứng thú với vật này, nhưng với một vật không có giá trị sử dụng,
ngươi cũng biết cái giá này đã là cực hạn rồi. Chỉ cần ngươi ra giá cao hơn,
lão phu sẽ lập tức từ bỏ!

Lời lão nhân này vừa nói xong, thì bên trên bảng đột nhiên hiện lên con số Sáu
mươi vạn linh thạch!

Lão nhân thấy vậy, ánh mắt xẹt qua một tia lửa giận, nhưng rất nhanh chuyển
thành vẻ vui sướng khi người gặp hoạ, cười ha hả nói:

- Tốt! Tốt lắm!

Nói xong liền im lặng không nói gì nữa mà ánh mắt ẩn hiện hàn quang nhìn sang
ba gian phòng bên cạnh. Dĩ nhiên, trong lòng lão cho rằng kẻ có gan đánh vào
mặt lão, hơn nữa còn đánh đến thật sướng tay chỉ có ba người trong ba căn
phòng kế bên.

Còn tu sĩ bên dưới sao?

Có cho mười cái gan kèm phiếu chạy thận miễn phí bọn họ cũng không dám!

Nhất là, vừa rồi lão cố ý nhấn mạnh lời nói. Người biết tiến thoái tất nhiên
sẽ không lựa chọn đối mặt cùng với lão.

Mà Liễu Lục bên dưới lúc này cũng là kinh nghi nhìn qua ba căn phòng khách quý
gần đó, ánh mắt có chút khó xử kèm theo vui vẻ.

Lão quái Nguyên Anh Kỳ, dù là ai cũng không thể đắc tội.

Mặc dù vậy, có người dám dùng sáu mươi vạn Hạ phẩm linh thạch để mua thứ này
cũng nằm ngoài dự tính của lão.

Bỏ sáu mươi vạn mua một món đồ chơi, mặc dù món đồ chơi này có vô hạn khả năng
phát triển, nhưng hiển nhiên Liễu Lục cũng biết, vị tiền bối kia chịu đem nó
nhả ra, chắc chắn cũng đã thử qua mọi cách, nếu không cũng không mang nó ra
bán đấu giá đổi lấy một chút linh thạch như vậy!


Phán Thần Hệ Thống - Chương #137