Bạch Lang Vương


Người đăng: Túy Vân Tử

Con yêu xà này toàn thân óng ánh lân phiến, yêu khí nồng nặc, uy áp mạnh mẽ
không kém gì những tu sĩ Kết Đan Kỳ nhân loại. Hiển nhiên đã đạt tới lục cấp
rồi.

Mà loại linh thú đạt tới đẳng cấp này, hiển nhiên có một độ linh trí nhất
định.

Nó cũng nhìn thấy đội quân tiếp viện đang tới, trong miệng liền truyền ra
tiếng kêu quái dị.

Theo tiếng kêu của nó, đột nhiên tất cả mãng xà còn chiến đấu liền lập tức lui
lại, mà đám tu sĩ thấy vậy sĩ khí đại chấn, cũng nhanh chóng truy theo.

- Tất cả không đuổi, ổn định chiến tuyến, tranh thủ thời gian hồi phục.

Nghe tiếng quát này, những ánh mắt đỏ ngầu của đám tu sĩ lập tức thanh tỉnh,
đồng loạt thu tay quay về ngồi xuống tại chỗ, lấy đan dược đã được cấp phát từ
trước dốc vào miệng, tranh thủ hấp thu.

Mà đội quân của Trần Dương sau khi tiến đến thì lập tức thay thế vào vị trí
của nhóm đi trước, trấn thủ phía bên này chiến tuyến.

Chừng nửa ngày sau, một loạt tiếng bước chânlại làm cho mặt đất lần nữa chấn
động.

Cũng không biết là ai đầu tiên, sau khi quan sát liền hét lớn:

- Là Bạch Lang!

- Bạch Lang? Không ổn, loại thú này da dày thịt cứng, nguy hiểm hơn Hắc Thanh
Mãng nhiều lắm.

- Sợ cái gì, có cứng thì cứng bằng Lang nha bổng trong tay ta sao?

- Ngươi nói cũng đúng, trên người nó đều là bảo vật, cơ hội phát tài đây rồi.

Nhất thời đủ loại âm thanh xôn xao vang lên.

Chỉ trong ngắn ngủi mấy nhịp thở, phía xa đã xuất hiện từng đàn sói tru, ầm ầm
chạy tới phía này.

- Cung tiễn thủ, chuẩn bị!

Lại một màn như trước.

Mà nghe tiếng nói này, Vân Hà trong đội số bốn của Trần Dương cũng bước lên,
lấy ra một cây cung tiễn nhắm về phía trước.

- Bắn!

‘rào rào..’

Hoả tiễn tựa như một cơn mưa bay về phía trước.

Những mũi tên này làm cho hung tính của đám Bạch Lang đại phát, tốc độ và sự
hung hãn càng tăng lên hai phần khí thế, nhao nhao hung dữ chạy tới.

- Sát~~~~

Tất cả mọi người thấy Bạch Lang lao tới, đều lấy ra vũ khí của bản thân bắt
đầu chém giết.

Bạch Lang dù mạnh, nhưng cũng chỉ là yêu thú cấp một cấp hai, công kích cũng
đơn giản dùng móng vuốt hoặc răng nanh cào xé, tương đối đơn giản, cho nên
song phương cũng không ai chiếm được thượng phong.

Mà Trần Dương tay cầm thanh thiết kiếm cũng nhanh chóng gia nhập vòng chiến.

‘Rống~~~’

Một con bạch lang hình thể to như nửa người lớn, gầm gừ bay tới chỗ Trần
Dương.

Trần Dương ánh mắt ngưng tụ, dưới chân tụ lực xoay người sang một bên tránh
thoát một trảo của Bạch Lang đánh tới, đồng thời thiết kiếm trong tay cũng nhẹ
nhàng không chờ cho Bạch Lang rớt xuống mặt đất liền đâm tới một kiếm.

Một kiếm này không có bất cứ chiêu số hoa mỹ gì, chỉ là cổ tay xoay một cái
liền đâm vào chỗ hiểm của con Bạch Lang.

‘Xoẹt~Rú~~~~~’

Một vòi máu tươi phun ra, con sói chỉ kịp rú lên một tiếng liền nằm bất động
trên mặt đất.

Con sói này vừa ngã xuống, phía sau liền có hai con khác xông lên.

Trần Dương hừ lạnh, Thiên Địa Truy Hồn Bộ quỷ mị sử ra, bàn tay lại đâm ra cực
nhanh.

Cứ như vậy, Trần Dương trước sau nhàn nhã, những con sói này chỉ có thực lực
yêu thú cấp một cấp hai, lại thêm Trần Dương chiến đấu một hồi liền có thể
nhìn ra tử huyệt của bọn chúng là nằm bên hông gần dưới bụng, ngay vị trí trái
tim. Cho nên thường thường chỉ cần tránh thoát công kích của bọn chúng rồi đâm
lại một kiếm là có thể nhẹ nhàng kết liễu.

Mặc dù đang chiến đấu, nhưng cũng có thể thấy lúc này khoé mắt Trần Dương đang
hiện ra vẻ mừng rỡ mà khó ai phát hiện.

Đầu của Trần Dương lúc này thậm chí còn có chút mồ hôi chảy ra, biểu hiện của
việc tiêu hao tinh thần ở tần suất cao.

Giỡn chơi sao? Nhìn trong chiến trường này có ai nhẹ nhõm như Trần Dương hắn,
thông thường chỉ nhún nhảy mấy cái liền nhẹ nhõm kết thúc sinh mạng yêu thú?

Nhưng không ai biết, hiện tại Trần Dương đang thể hiện nhất tâm nhị dụng.

Một bên giết yêu thú, một bên khác Trần Dương đang đảo pháp nhãn quan sát
chung quanh.

Cứ mỗi lần phát hiện gì đó, ánh mắt Trần Dương lại loé lên, khoé miệng lẩm bẩm
một câu rất nhỏ mà không ai phát hiện ra.

Mà mỗi lần nói xong câu này, ánh mắt Trần Dương lại loé sáng lên một tia hưng
phấn khó thấy.

Trần Dương đúng là vừa giết yêu thú, vừa thuận tiện thu thập hồn phách của
những tu sĩ chết trận còn đang hoảng hốt.

Cũng không phải hắn muốn thu thập để tế luyện pháp bảo hay là làm chuyện ác
nhân thất đức gì, mà chính là đưa vào bên trong Phán Thần Hệ Thống để phán xử,
vừa giúp những người này đỡ phải trở thành cô hồn dã quỷ, vừa giúp cho Phán
Thần Hệ Thống có thêm lực lượng lao động, đồng thời tích luỹ thêm công đức.

Một công đôi ba chuyện, chỉ có kẻ ngu mới không làm.

Lúc này Trần Dương đúng là đang cực kỳ hưng phấn.

Cho dù lần này không có thu hoạch được yêu thú cấp cao, thì bao nhiêu đây thu
hoạch cũng đủ để Trần Dương hắn phát tài.

Nếu như tích luỹ đủ điểm công đức, phẩm cấp Phán Thần Hệ Thống lần nữa tăng
lên thì chẳng những phẩm chất linh khí bên trong tăng lên, mà tỉ lệ chênh lệch
thời gian cũng tăng lên rất nhiều. Nếu như vậy, con đường tu tiên của Trần
Dương hắn chẳng phải sẽ như ngồi trên đạn đạo mà nhất phi trùng thiên hay sao?

Chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi cũng làm cho huyết mạch trong người Trần Dương sục
sôi.

Thế nhưng, giữa lúc này, dị biến đột ngột khởi lên.

Trần Dương chỉ cảm thấy sau lưng mát lạnh liền không chút do dự nhún người một
cái nhảy sang bên cạnh.

‘Ầm!’

Chỉ thấy nơi mà Trần Dương vừa đứng lúc này đã trở thành một cái hố to hơn một
mét, bên dưới còn có khói bốc lên xanh lè.

Trần Dương không kịp nghĩ nhiều, vội vàng triển khai thân pháp lùi lại phía
sau mấy chục mét mới cau mài nhìn lại.

Lúc này, Trần Dương mới nhìn thấy xa xa có một cặp mắt âm lãnh đang nhìn hắn,
chính là một con Bạch Lang Vương.

Hiển nhiên con Bạch Lang Vương này khinh thường gia nhập chiến đoàn mà đứng
bên ngoài quan sát. Nó cũng biết đám tu sĩ mạnh mẽ của nhân loại cũng chưa có
chân chính xuất thủ cho nên trước sau đều quan sát mọi hướng.

Nhưng hành động diệt sát nhẹ nhõm đồng loại của con Bạch Lang Vương này đã
khiến cho nó sinh lòng tức giận, không nhịn được há mồm công kích.

Trần Dương sau khi hạ xuống mới nghe được mùi khét truyền đến sau lưng.

Nhất thời nghiến răng nghiến lợi.

Mà đám tu sĩ Trúc Cơ Kỳ nhìn thấy cảnh này, liền tức giận nhào lên tham gia
vào chiến đoàn.

Bạch Lang Vương thấy vậy hú lên một tiếng quái dị, trên bầu trời lập tức kéo
đến một đám mây màu xám.

Đám mây này chính là do một bầy Hôi Kim Ưng tạo thành, số lượng có đến cả
nghìn con ào ào bay tới, há miệng phun ra những quả cầu sáng đánh xuống.

Đám tu sĩ thấy vậy vội vàng mở ra hộ thân linh khí, đủ loại bảo vật phòng ngự
nhao nhao tế ra.

Mà về phần con Bạch Lang Vương, lúc này cũng bị một vị tu sĩ Kết Đan Kỳ bên
phe nhân loại hét lớn một tiếng nhào đến quần ẩu.

Trần Dương vẫn cảm thấy ánh mắt của vị tu sĩ Kết Đan Kỳ nọ có chút thâm ý nhìn
liếc qua Trần Dương rồi mới lao tới chỗ con Bạch Lang Vương.

Đã có người cầm chân con yêu thú mạnh mẽ kia, Trần Dương tất nhiên lần nữa gia
nhập chiến cuộc.

Lần này đã có kinh nghiệm lần trước, đám Bạch Lang dường như có tình tránh né
Trần Dương, hoặc là chỉ có những con có thực lực càng cao mới chạy đến chỗ
hắn.

Tình huống như vậy, không thể không khiến cho Trần Dương lần nữa tập trung
tinh thần ứng phó, cũng không còn vẻ nhàn nhã như lúc ban đầu.

Mà thông thường, mỗi lần Trần Dương giao chiến với một con yêu thú thì lập tức
có hai ba con khác nhào đến vây công, đánh hội đồng.

Trần Dương thấy vậy thì sinh lòng tức giận, kiếm quang trong tay càng thêm
tinh chuẩn hung ác mấy phần.

Có cái cơ hội này, Trần Dương cũng tận tình ôn luyện lại kiếm kỹ cơ bản. Mặc
dù loại thủ đoạn áp rương như Trừu Hồn Lục Kiếm Trần Dương sẽ không dễ dàng sử
dụng ra ở nơi này, nhưng qua chiến đấu, thì kỹ xảo dùng kiếm giết địch của hắn
cũng ngày càng linh hoạt, phối hợp vối bộ pháp dưới chân càng như thiên y vô
phùng, làm cho đồng bạn bên cạnh không nhịn được cũng tấm tắc chép miệng than
thở.

Tuy nhiên, qua một hồi thì số yêu thú cấp cao kéo đến càng nhiều, Trần Dương
cũng lộ ra chật vật, cũng không có thể phản kích lại mà vẫn dựa vào bộ pháp
dưới chân chèo chống thoát khỏi chỗ hiểm.

Cũng không phải thực lực Trần Dương chỉ có vậy, mà hiện tại thực lực của hắn
được áp chế ở mức Luyện Khí Sơ Kỳ đỉnh phong, gần như có thể so sánh với tu sĩ
Luyện Khí Trung Kỳ. Cho nên đa số kiếm kỹ giết địch đều dựa vào kỹ xảo chứ
không phải dựa vào linh lực tu vi bản thân.

Điều này cũng làm cho người khác không nhìn ra sơ hở gì.

Dù sao, một khi không có tu sĩ Nguyên Anh Kỳ đến nơi đây, Trần Dương rất tự
tin rằng tu vi thật sự của mình sẽ không bị người nhìn ra.

Hai bên quần chiến với nhau một ngày một đêm, cuối cùng yêu thú chậm rãi rút
quân, để lại một bãi chiến trường tan hoang, xác người lẫn xác thú nằm lẫn với
nhau bốc ra mùi máu huyết tanh tưởi gai người.

Sau khi yêu thú rút đi, một toán quân bắt đầu được cử ra dọn dẹp chiến trường.

Dĩ nhiên những người dọn dẹp chiến trường này là những người có quan hệ tốt
hoặc là ít nhiều lập được nhiều công lao.

Bởi vì loại công việc thu thập chiến quả này, là công việc béo bở nhất, thơm
ngon nhất mà người người đều thèm muốn.

Trần Dương bởi vì những thể hiện trước đó, cũng được giao cho một suất và là
người duy nhất trong đội số bốn được giao nhiệm vụ này.

Tuy nhiên, Trần Dương đem cái suất này để lại cho Lâm Hưng rồi quay về doanh
trại cùng những người khác.

Lâm Hưng trải qua chiến đấu thì quần áo trên người cũng có vài vết rách, một
bên tay cũng bị một vết cào nhìn ghê người, nghe Trần Dương nhường cho kèo
thơm này thì nhất thời gương mặt hưng phấn đỏ bừng, vỗ vài Trần Dương cảm tạ
mấy tiếng rồi mới phấn khởi vô cùng tiến lên chiến trường.


Phán Thần Hệ Thống - Chương #130