Lệnh Triệu Tập


Người đăng: Túy Vân Tử

Trần Dương sau khi rời khỏi phường thị liền tìm một góc vắng vẻ đứng lại.

Sau nửa ngày hắn mới lẩm bẩm:

- Xem ra cũng không có ai theo dõi. Vừa rồi lệnh bài có tiếng kiếm ngâm, đây
là dấu hiệu môn phái triệu tập, dù là đệ tử có đang làm gì cũng phải trở về
ngay lập tức. Chẳng lẽ trong phái phát sinh chuyện gì lớn? Chẳng lẽ là…

Trần Dương ánh mắt loé lên.

Hình dáng của hắn cũng theo đó ngay lập tức biến đổi về chân diện mục, lại
phất tay thay đổi trang phục của ngoại môn đệ tử Nam Nhạc Phái.

Mặc dù tu vi của Trần Dương thể hiện ra bên ngoài chỉ là Luyện Khí Sơ Kỳ đỉnh
phong, bất quá một khi môn phái xảy ra chuyện thì tất cả môn nhân đệ tử đều
phải có trách nhiệm mà chạy về.

Sau khi ra khỏi cửa thành, Trần Dương liền triển khai thân pháp chạy đi.

Mà trên đường, Trần Dương cũng phát hiện có vô số tu sĩ mặc trang phục Nam
Nhạc Phái đang vù vù chạy về hướng sơn môn.

Mỗi người sắc mặt đều lộ vẻ ngưng trọng, ngẫu nhiên có người quen biết gặp
nhau thì cũng chỉ gật đầu với nhau một cái xem như chào hỏi rồi tập trung chạy
đi.

Trần Dương thì đỡ hơn một chút, hắn mơ hồ đã đoán ra được chuyện môn phái
triệu tập chắc chắn có liên quan đến việc thú triều xảy ra, cho nên trong tâm
lý cũng có sự chuẩn bị nhất định.

Trần Dương sau khi chạy về tới sơn môn liền thấy rất đông môn nhân đệ tử đang
nhanh chóng tập trung đến quảng trường phía trước đại điện.

Trần Dương trong lòng có chút lo lắng.

Vì trước mắt hắn, siêu cấp đại trận bên ngoài môn phái cũng đã mở ra, vô số
ngũ sắc hào quang rũ xuống tạo thành một cái lồng chắn siêu cấp bao trùm toàn
bộ sơn môn của Nam Nhạc Phái.

Dáng vẻ này chỉ xuất hiện khi sơn môn gặp chuyện lớn hoặc là rơi vào tình
trạng đối địch mới xuất hiện.

‘Xem ra nguy cơ của lần thú triều này không phải nhỏ.’

Trần Dương sờ cằm tự định giá, đồng thời bước chân cũng nhanh chóng đi đến
quảng trường lớn.

Mà khi đến quãng trường lớn, Trần Dương cũng nhìn thấy mấy vạn ngoại môn đệ tử
lúc này đã xếp thành hàng chỉnh tề phía sau. Phía trước là một đội ngũ mặc
bạch y, người nào cũng toả ra khí tức mạnh mẽ, hiển nhiên là lớp đệ tử nội
môn, là lực lượng nòng cốt của Nam Nhạc Phái hiện nay.

Đứng phía trước những đệ tử nội môn là mấy chục vị Kết Đan Kỳ tu sĩ đang
nghiêm túc nhìn lên phía trên.

Phạm La chưởng môn nhân lúc này đang ngồi cùng mấy vị trưởng lão. Đa số đều
đang nhắm mắt dưỡng thần, một bộ lạnh nhạt hờ hững.

Chỉ thấy đứng trước mặt họ là một vị trưởng lão dáng vẻ tiên phong đạo cốt.

Người này là Trình Kiệt, là trưởng lão chấp pháp Hình Pháp Đường.

Người này có uy vọng cực lớn trong đám đệ tử, thường ngày nổi danh là Trình
Mặt Sắt, thiết diện vô tư, luôn luôn có bộ mặt lạnh lùng.

Lúc này, Trình Kiệt khi thấy môn nhân đệ tử đã tập họp đông đủ thì liền hắng
giọng, bắt đầu nói:

- Hiện nay phía nam Hoàng Liên Sơn Mạch xuất hiện thú triều, nguy cơ cận kề.
Mấy ngày qua đã bắt đầu càn quét tới các thôn trấn chung quanh. Nam Nhạc Phái
chúng ta là môn phái đóng trên Hoàng Liên Sơn Mạch, tất không thể làm ngơ mà
ra tay trợ giúp nhân tộc chống lại trường hạo kiếp lần này. Ta không ngại nói
cho các người biết, bản thân ta cũng là một người đi ra từ một thôn trấn nhỏ
trong Hoàng Liên Sơn Mạch, trong đám các ngươi cũng không thiếu người như vậy.
Cho nên, ta vẫn mong dù công hay tư, lần này vẫn ra sức trợ giúp nhân tộc,
chống lại yêu thú!

Lời của lão nói cũng không đặc biệt lớn, nhưng truyền vào tai mỗi người chẳng
khác nào đứng ngay mặt mà nói, từng lời từng chữ đều rõ ràng rành mạch. Hơn
nữa còn có một loại lực lượng kỳ dị làm cho máu huyết mỗi người đều cảm thấy
sôi trào!

- Trợ giúp nhân tộc! Chống lại yêu thú!

Nhất thời bốn phía tiếng reo hò nổi lên.

Trình Kiệt thấy cảnh này thì hài lòng đưa tay ép xuống, sau đó nói tiếp:

- Dĩ nhiên, trường hạo kiếp này cũng là cơ hội để các ngươi rèn luyện bản
lĩnh, chứng tỏ bản thân. Trong trận chiến này, tất cả đều dựa bản thân các
ngươi tự mình giành lấy chiến tích mình xứng đáng. Cái môn phái có thể làm cho
các ngươi, chỉ là sự cổ vũ.

- Giết mười đầu yêu thú cấp một thưởng một viên Hạ phẩm linh thạch, tăng lên
một cấp phần thưởng tăng gấp mười.

- Giết mười đầu yêu thú tứ cấp liền có thể đổi một viên Trúc Cơ Đan!

- Giết một đầu yêu thú ngũ cấp trực tiếp tiến vào nội môn tu luyện mà không
cần khảo hạch!

- Giết một đầu yêu thú lục cấp sẽ được trưởng lão trực tiếp hỗ trợ tu luyện,
thu làm đệ tử!

- Còn nếu giết yêu thú thất cấp…hắc hắc, được tuỳ ý trong toàn bộ Bảo Khố của
tông môn trừ tầng trên cùng ra thoải mái lựa chọn ra ba món đồ vật mà các
ngươi yêu thích!

- Các đệ tử, còn đợi gì nữa? Chiến!

- Chiến! Chiến! Chiến!

Mỗi một câu Trình Kiệt nói ra đều làm cho đám môn nhân đệ tử nhiệt huyết sôi
trào, hận không thể ngay lập tức xông ra giết địch.

Đến khi Trình Kiệt nói ra chữ ‘Chiến!’ thì toàn bộ đều hô vang chữ này dồn dập
ầm ĩ, tiếng reo hò chấn động thiên không.

Trình Kiệt cùng các vị trưởng lão nhìn thấy cảnh này thì cảm giác trong người
cũng cảm thấy sôi trào. Nhưng đồng thời đối với tài ăn nói của Trình Kiệt cũng
có chút cảm thán.

Trình Kiệt nhìn thấy không khi đã đến đỉnh điểm liền cười ngạo nghễ, lớn tiếng
nói:

- Thú triều lần này nguy hiểm vô cùng, độ lớn không nhỏ. Do đó Nam Nhạc Phái
chúng ta sẽ chia làm ba nhóm quân khác nhau. Mỗi nhóm sẽ do ba vị trưởng lão
tự mình chủ trì đại cục, áp trận với các ngươi. Hiện tại từng vị trưởng lão sẽ
tự mình điểm danh quân số, những người thuộc nhóm nào sẽ tuân theo chủ trì
nhóm ấy.

Trình Kiệt nói xong liền đi sang một bên, cùng với hai vị trưởng lão khác bắt
đầu điểm danh quân số.

Còn lại sáu vị Kết Đan Kỳ khác cũng tự thân xuất mã bắt đầu chủ động điểm danh
những người thuộc nhóm mình.

Tất nhiên, những vị này cũng không điểm danh từng người mà là mỗi người lựa
chọn một trăm tu sĩ Trúc Cơ Kỳ ra làm một trăm tổ trưởng. Mỗi người tự chọn ra
mườitổ viên thuộc nhóm mình làm thành một đội.

Cứ như vậy, chỉ qua một thoáng, đã có gần ba vạn đệ tử được chọn lựa.

Còn lại những người không được chọn thì đều là tu vi thấp kém hoặc đang có sự
vụ đặc biệt không thể rời đi.

Trần Dương biểu hiện ra là Luyện Khí Sơ Kỳ đỉnh phong, lại là người trông coi
dược viên cho nên mặc dù có vô số tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đi tới nhìn qua nhìn lại
những cuối cùng cũng buông tha cho hắn.

Bọn họ thân làm một đội trưởng, tất nhiên muốn tổ viên của mình là những người
ưu tú, mạnh mẽ, ít nhất cũng phải có tu vi Luyện Khí Trung Kỳ mới có thể được
chọn.

Dù sao, đệ tử ngoại môn thật sự rất đông, bọn họ vẫn có sự lựa chọn khác, cho
nên cũng không quá tiếc nuối Trần Dương.

Trần Dương thấy cảnh này thì cười khổ.

Nói thật, cái phần thưởng của Nam Nhạc Phái làm cho ngay cả Trần Dương cũng
cảm thấy tâm động.

Thứ làm cho hắn tâm động chính là cái phần thưởng lớn nhất kia.

Một lần đã vào Bảo khố, Trần Dương đối với sự phong phú của bảo vật nơi này
vẫn nhớ mãi không quên.

Bảo khố của Nam Nhạc Phái có đến bảy tầng. Mà ở tầng thứ nhất Trần Dương đã có
đại thu hoạch như vậy rồi, nếu lên những tầng trên chưa chắc sẽ không đạt được
thứ tốt.

Thế nhưng, người ta đã không chọn thì Trần Dương cũng không có cách.

Bởi vì hắn từng động thân định xin một suất liền bị người khác trừng mắt.

Đối với đám môn nhân đệ tử mà nói, cái thú triều lần này hầu như rất ít nguy
hiểm, trong mắt họ đây đơn thuần là một cơ hội phát tài.

Còn chuyện có thể mất mạng sao?

Bớt đùa!

Có Kết Đan Kỳ tu sĩ áp trận, hơn nữa lại còn có đến ba vị. Bên cạnh đó lại có
tu sĩ Trúc Cơ Kỳ bên cạnh hỗ trợ, cho dù xui xẻo lắm thì chạy trối chết chứ
cũng không có gì.

Bởi vì duyên cớ sơn môn đặt bên trong Hoàng Liên Sơn Mạch, đám người Nam Nhạc
Phái đối với yêu thú bên trong Hoàng Liên Sơn Mạch luôn có cái nhận thức bình
thường, từ trước đến nay đều là một bên săn giết, một bên phản kháng, phản
kháng không lại thì bỏ mạng, phản kháng được thì bọn họ cũng ung dung rời đi
hoặc kéo thêm càng nhiều người đến.

Bởi vậy, trong tâm trí đám người dần dần đã hình thành một loại tâm lý khinh
thường yêu thú, không có cảm giác nguy cơ gì quá lớn.

Vì vậy mà, giờ phút này Trần Dương muốn xin một suất thì trong mắt kẻ khác,
đây lại chính là hành động tranh giành, giành chén cơm của đồng môn.

Đối với loại hành động này, dù là ai thì cũng sẽ sinh tâm chán ghét.

Trần Dương sau khi mấy lần nhìn thấy vẻ mặt này của các vị đồng môn thì cuối
cùng cũng đành buông tha, đứng tại chỗ chờ đợi có người để ý đến hắn.

Đáng tiếc, buổi tuyển quân đã kết thúc, Trần Dương cũng không được một ai lựa
chọn, đành cười khổ quay về dược viên.

‘Thôi, cứ an ổn vào Phán Thần Hệ Thống tu luyện thêm một thời gian rồi đến Nam
Nhạc Thành tham gia Đấu giá hội là được. Việc tham gia thú triều xem như thôi
đi…’

Trần Dương ngồi trên chiếc giường đơn sơ của mình mà buồn bực thầm nghĩ.

Thân ảnh của hắn lần nữa biến mất tại chỗ.

Quân của Nam Nhạc Phái chia làm ba nhóm, chia làm ba hướng tạo thành hình cánh
cung bắt đầu chính diện giao thủ với yêu thú.

Ngay từ đầu, các tu sĩ sau khi được phái tới liền hùng tâm bừng bừng, ra tay
chém giết mạnh mẽ.

Thế nhưng qua hai ngày, đã lục tục bắt đầu có thương vong xảy ra, hơn nữa còn
bắt đầu lan rộng. Mà đám yêu thú ban đầu tuy bị chém giết thảm liệt nhưng càng
ngày càng xảo quyệt, khi giao đấu cùng tu sĩ tuy có tổn thất nhưng cũng có
cách rút lui lại.

Song phương tạm thời lâm vào thế giằng co.

Mà những tin tức thương vong cũng dần dần truyền về khiến cho bầu không khí
trong Nam Nhạc Phái cũng dần dần ngưng trọng hẳn lên.

Mà Trần Dương tu luyện trong Phán Thần Hệ Thống được mười tháng, tức bên ngoài
đã qua một tháng thì vào một buổi sáng, bên ngoài dược viên của Trần Dương
xuất hiện một người bước đến.


Phán Thần Hệ Thống - Chương #126