Hoả Vân Hổ


Người đăng: Túy Vân Tử

Trần Dương nghe lời nói của Thẩm Lan thì chợt hiểu ra, bèn nói:

- Nếu vậy hôm nay sư tỷ đến đây là có chuyện gì cần ta ra sức?

- Không dám, lần này ta đến là vì muốn nhờ Trần sư huynh giúp một chuyện.

Thẩm Lan có chút xấu hổ nói.

Nguyên bản nàng muốn đến tìm Trần Dương để vay mượn một ít Hạ phẩm linh thạch.
Nhưng sau khi đến đây, lại thấy tu vi của Trần Dương tiến bộ thì liền thay đổi
ý định, càng muốn mượn sức của hắn. Bởi vậy cho nên kế hoạch lúc trước toàn bộ
đều phải thay đổi.

Trần Dương thấy bộ dạng ấp úng của Thẩm Lan thì nhíu mài hỏi:

- Có chuyện gì mà sư tỷ ấp úng như vậy?

- Chuyện này nói ra thì có chút dài dòng…

- Không sao, gì không có chứ thời gian thì ta có rất nhiều, sư tỷ cứ từ từ mà
nói.

Trần Dương mỉm cười.

- Được rồi. Chuyện này có liên quan đến việc tranh đoạt Trúc Cơ Đan năm năm
một lần của Nam Nhạc Phái chúng ta.

- Tranh đoạt Trúc Cơ Đan?

- Đúng vậy, cứ năm năm một lần, mỗi khi bên ngoài diễn ra khảo hạch tân môn
đệ tử thì bên trong ngoại môn chúng ta cũng diễn ra một lần tranh đoạt Trúc Cơ
Đan, mọi người hay gọi là Trúc Cơ Chiến. Bởi vì Trúc Cơ Đan số lượng có hạn,
mà số lượng đệ tử ngoại môn đến mấy vạn người. Cho nên chỉ có những người có
tu vi từ Luyện Khí Hậu Kỳ trở lên mới có tư cách tham chiến mà thôi. Tuy vậy,
mỗi lần tham chiến cũng phải chuẩn bị đầy đủ mọi thứ. Chỉ khi lọt vào danh
sách một trăm người đứng đầu mới được ban thưởng. Mà năm mươi người đứng đầu
sẽ được thưởng Trúc Cơ Đan.

Thẩm Lan nói đến đây thì ánh mắt toả sáng.

Trần Dương cười khổ.

- Sư tỷ, nàng mới Luyện Khí Sơ Kỳ đỉnh phong, nghĩ đến chuyện này có phải hơi
sớm hay không?

Thẩm Lan nghe Trần Dương nói vậy thì lắc đầu nói:

- Sư đệ, ngươi có điều không biết. Tuổi tác của ta năm nay đã hai mươi bảy,
hai năm nữa là hai mươi chín. Nếu trước ba mươi lăm tuổi không tiến vào Luyện
Khí Hậu Kỳ thì cơ hội Trúc cơ ngày càng xa vời. Hơn nữa, ta đã ở ngoại môn này
ngập ngừng mười năm rồi. Nhưng thuỷ chung chưa hề làm ra đột phá nào. Lần này
có một cơ hội trước mắt, nói sao cũng không thể buông tha được.

- Sư tỷ, nói vậy, lần này sư tỷ tìm ta là muốn ta trợ giúp tỷ nắm được cái cơ
hội kia?

- Đúng là như vậy. Ta cũng không ngại nói cho sư huynh biết, nguyên bản ta
đến là muốn mượn huynh một ít linh thạch, nhưng hiện giờ thấy tu vi của huynh
như vậy, ta rất mong sư huynh có thể giúp ta một tay.

Thẩm Lan gương mặt xinh đẹp kiên quyết nói.

Trần Dương nhìn Thẩm Lan thật sâu, cuối cùng chậm rãi đáp:

- Sư tỷ, ngươi cũng biết ta còn nhiệm vụ ở nơi này, nếu như phải rời đi quá
lâu thì khẳng định không thể được. Còn nếu việc đó không cần rời khỏi nơi này
là tốt nhất. Bất quá, nếu như sư tỷ nghĩ muốn mượn linh thạch thì ta cũng rất
sẵn lòng.

- Sư huynh, nếu như sư huynh đồng ý tham gia giúp ta thì chuyện linh thạch
kia không cần nữa. Số linh thạch đó ta định mượn để làm thù lao cho một vị
bằng hữu khác mà thôi.

- Trước không bàn đến chuyện đó. Dù sao nếu tỷ đã mở miệng như vậy thì ta
cũng không thể cấp cho mặt mũi. Tỷ cứ nói chuyện đó ra đi, nếu như được thì ta
sẽ giúp, nhưng nếu như nằm ngoài khả năng thì cũng đành nhờ sư tỷ thứ lỗi.

Trần Dương sau khi đắn đó một chút liền nói.

Với tu vi của hắn hiện tại, đụng phải một số chuyện tình thì cũng không có khả
năng nguy hiểm quá lớn. Hơn nữa, Trừu Hồn Lục Kiếm của hắn cũng cần thực
chiến, mãi tập một mình thì cũng không thể nào tiến bộ hơn được.

Thẩm Lan nghe Trần Dương nói như vậy thì biết sự đã thành, bèn vội vàng nói:

- Được, ta sẽ nói. Nếu nghe xong sư huynh không có hứng thú thì ta sẽ không
nhắc đến nữa.

- Chuyện là như vầy. Mấy tháng trước một vị bạn hữu của ta trong lúc săn bắt
một con linh thú cấp một thì phát hiện ra một cái hang rất bí mật. Nơi này
hoang sơn dã lĩnh. Lúc ấy vị bạn hữu của ta liền định bụng bỏ đi, nhưng không
biết nghĩ sao lại tò mò đi vào, kết quả phát hiện một hang động của yêu thú
cấp bốn Hoa Vân Hổ. Lúc ấy hắn vừa phát hiện một tia khí tức của Hoa Vân Hổ
liền co giò bỏ chạy, không dám quay lại. Sau khi về mới âm thầm liên hệ với ta
tìm cách quay lại đó đào bảo.

Thẩm Lan vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Trần Dương.

Nhưng thấy Trần Dương hầu như không có chút rung động hay cảm xúc gì thì trong
lòng thở dài.

Trần Dương quả thật khi nghe đến cái tên Hoa Vân Hổ thì cũng có chút giật
mình.

Hoa Vân Hổ trời sinh thần lực, bốn cái móng vuốt dưới chân chẳng khác gì thần
binh lợi khí có thể xuyên kim phá thạch. Hơn nữa nghe người kia nói Hoa Vân Hổ
nọ đã đến cấp bốn, vậy thì lợi trảo của nó càng thêm lợi hại.

Nhưng trên người Hoa Vân Hổ này đúng thật toàn là bảo vật. Da, răng, lông,
xương, móng vuốt, nội tạng…tất cả đều có giá trên trời và là tài liệu luyện
khí đỉnh cấp.

Thế nhưng một con Hoa Vân Hổ đã có thể so sánh với tu sĩ Trúc Cơ Sơ Kỳ, cộng
thêm lợi thế về thể chất nữa thì có thể đấu ngang tay với một tu sĩ Trúc Cơ
Trung Kỳ.

Mấy gã tu sĩ Luyện Khí Kỳ mà mơ ước vây bắt một yêu thú tương đương tu sĩ Trúc
Cơ Trung Kỳ, đúng là chuyện cười.

Tất nhiên, nếu có Trần Dương tham gia thì là chuyện khác.

Hoả Vân Hổ mạnh như vậy, chắc chắn là đối thủ tốt nhất để luyện tập Trừu Hồn
Lục Kiếm một cách sướng tay thoải mái.

Trần Dương suy nghĩ một chút liền nhìn Thẩm Lan:

- Sư tỷ, thứ cho ta nói thẳng. Hoả Vân Hổ kia trời sinh thần lực, đạt đến tứ
cấp đã có thể so sánh với tu sĩ Trúc Cơ Trung Kỳ, ta cũng còn chưa chán sống.
Không biết sư tỷ đã có kế hoạch gì hay chưa?

- Sư huynh yên tâm. Ta lần này đặc biệt mời thêm hai người. Một người tinh
thông trận pháp, có thể bố trí trận pháp vây khốn con yêu thú này một chút
thời gian, nhân cơ hội đó, một người khác có kinh nghiệm săn bắt yêu thú nhiều
năm, sẽ cần hai chúng ta phối hợp để vây khốn con Hoả Vân Hổ này. Đặc biệt, ta
còn mượn từ chỗ sư bá một món pháp bảo chuyên đối phó với yêu thú hệ Hoả, tin
rằng sẽ có thể đạt được kết quả.

Thẩm Lan tự tin đáp.

Trần Dương nhìn dáng vẻ của nàng liền biết nhất định trong tay nàng còn các
loại thủ đoạn chuẩn bị phía sau mà chưa nói ra, cho nên mới có dáng vẻ tự tin
như vậy.

- Sư tỷ, vậy một khi thu hoạch, sư tỷ muốn phân chia như thế nào?

- Không dối gạt sư huynh, lần này ta muốn sử dụng tài liệu của con yêu thú
này để nhờ sư bá của ta luyện chế một loại đan dược tăng tiến tu vi trong thời
gian ngắn. Tin rằng thành công thì trong vòng hai năm sau ta có nắm chắc năm
thành tiến giai Luyện Khí Hậu Kỳ. Vừa kịp để tham gia Trúc Cơ Chiến.

Thẩm Lan bừng bừng khí thế nói ra kế hoạch của mình.

- Nói thật, ta cũng không có hứng thú gì với tài liệu trên người con yêu thú
này. Nhưng nếu có thể thu thập nó, đồ vật tài liệu của nó ta có thể không cần,
nhưng những thứ khác bên trong chỗ ở của nó thì ta muốn vào thu thập một chút.

- Chuyện này…

Thẩm Lan nghe xong thì có chút không dám tin tưởng. Bởi dù sao, tài liệu trên
người một yêu thú cấp bốn toàn bộ đều có giá trị trên trời, còn bên trong chỗ
nó ở nếu tốt lắm thì có vài bãi phân gì đó, làm sao còn chỗ tốt gì.

Nhưng Thẩm Lan nhìn Trần Dương thì hoàn toàn không phải giống loại người thích
chịu thiệt. Từ chuyện của Thẩm Hằng lần trước là có thể nhận biết chuyện này.

Thế nhưng, suy nghĩ hồi lâu mà Thẩm Lan vẫn hoàn toàn không đoán ra ý đồ của
Trần Dương. Nhất thời có cảm giác sờ đầu hoà thượng kiếm tóc, nhìn không ra
chút đầu mối nào.

Cuối cùng, Thẩm Lan chỉ có thể thở ra nói:

- Chuyện này thì ta có thể thay mặt hai vị sư huynh còn lại quyết định. Được,
chuyện này sẽ như ý muốn của sư huynh.

- Tốt. Khi nào xuất phát?

Trần Dương thấy Thẩm Lan sảng khoái như vậy thì khẽ cười, bắt đầu bàn bạc một
số chi tiết.

Hai người lại tỷ một câu, huynh một câu trò chuyện tới tận giữa khuya thì Thẩm
Lan mới hài lòng rời đi.

Mà Trần Dương chờ sau khi thân ảnh Thẩm Lan biến mất khỏi dược viên thì nụ
cười càng đậm:

- Hoả Vân Hổ cấp bốn? Hắc hắc…nếu nói như vậy chắc cũng chưa ai biết được,
thứ chân chính quý giá nhất không phải là tài liệu trên người con yêu thú này
đi…

Trần Dương nở một nụ cười bí ẩn, xoay người đi vào trong nhà.

Ngay hôm sau, Trần Dương liền lấy Truyền Âm Phù báo cáo cho Tề lão về việc hắn
muốn ra ngoài một đoạn thời gian. Lấy lý do tu vi đến bình cảnh, muốn lịch lãm
mấy ngày để tìm hướng đột phá.

Tề lão vốn mấy năm nay luôn luôn nhìn thấy sự chăm chỉ chuyên cần của Trần
Dương, cho nên vừa nghe hắn nói như vậy liền vui vẻ chấp nhận, hơn nữa còn dặn
dò hắn chú ý bình an một chút.

Mặc dù không biết lão là chân tâm thật ý hay chỉ đơn thuần là sợ mất một tên
giữ vườn tốt, nhưng Trần Dương cũng không nhịn được mà nói mấy lời khách sáo
cảm tạ.

Mấy ngày Trần Dương rời đi, Tề lão cũng đáp ứng sẽ tự mình đến trấn thủ dược
viên để cho đám linh dược không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Còn Trần Dương
thì trước khi đi liền thu Linh Khâu lại, tránh cho việc Tề lão nhìn ra đầu mối
gì đó.

Sáng sớm một ngày hai tuần sau đó, Trần Dương từ tờ mờ sáng đã thu thập hành
lý, một đường đi ra cổng dược viên rồi bước ra. Sau đó, Trần Dương nhắm một
phương hướng rồi đi thẳng đến.

Nhìn phương hướng thì đúng là Trần Dương đang đi ra cổng ngoài Nam Nhạc Phái.


Phán Thần Hệ Thống - Chương #116