Người đăng: Túy Vân Tử
Vừa rồi khi thi triển, Trần Dương có chú ý thấy như có bốn đạo kiếm ảnh cùng
nhau công kích, phát ra kiếm khí công kích chung quanh.
Điều này chứng tỏ Trần Dương khổ luyện hai mươi năm qua cũng mới đạt được bốn
thành hoả hầu của đệ nhất chiêu này.
Tuy nhiên, mặc dù chỉ bốn thành nhưng cũng đủ để băm mấy chục mét vuông thành
cát vụn, cả những viên đá cứng rắn cũng không thoát khỏi số phận.
Đệ nhất thức của Trừu Hồn Lục Kiếm này có tên là ‘Đoạt Mệnh’, kiếm khí phát ra
chẵng những đoạt mệnh địch nhân mà còn tàn sát tất cả sinh linh trong phạm vi
người thi triển công kích. Mà Đoạt Mệnh thức này sau khi tu thành, chẳng những
có thể huyễn hoá ra mười đạo kiếm ảnh giống nhau như đúc mà sát thương của mỗi
kiếm ảnh đều tương tương nhau.
Tuy nhiên, Trần Dương cũng hiểu, kiếm khí càng mạnh thì mỗi khi thi triển cũng
cần tổn hao linh lực thật nhiều, đồng thời thần thức tiêu hao cũng sẽ không
nhỏ, do đó, hai mươi năm qua, bên cạnh Trừu Hồn Lục Kiếm, Trần Dương còn cố
tình tu luyện ‘Tinh Thần Thuật’ có thể hỗ trợ tăng lên sức mạnh thần thức. Là
một pháp môn chuyên tu luyện thần thức của tu sĩ.
Bên cạnh đó, Trần Dương cũng đổi một số đan dược phụ trợ.
Cũng vì vậy mà điểm công đức của hắn hiện tại gần như bằng con số không.
Tuy nhiên, khi cảm nhận hiệu quả của việc tu luyện mang lại, Trần Dương không
chút nào cảm thấy tiếc nuối.
Sau khi động thân đáp xuống, Trần Dương liền rời khỏi Phán Thần Hệ Thống, thân
ảnh ngồi trên giường cỏ trong căn lều, suy tư.
Trên tay Trần Dương lúc này cầm một cái ngọc giản màu xanh lam, chau mài suy
nghĩ.
- Muốn phát huy được uy lực của Đoạt Mệnh Kiếm thì nhất thiết phải có một
thanh kiếm tốt. Đáng tiếc giá cả vũ khí trong Thương Khố quả thật quá cao, cho
dù có đi xử án mệt chết cũng không mua nổi. Thay vì để dành điểm công đức đổi
các loại đan phương hoặc tài liệu khó tìm thì còn tốt hơn. Trước mắt cũng phải
tìm cách kiếm về một số linh thạch và tài liệu luyện chế pháp bảo thôi.
- Cũng may, trước đó ta cố tình nhịn đau đổi cái này…
Trần Dương cười hắc hắc cất ngọc giản vào túi trữ vật.
Bên trong ngọc giản này là một phương pháp tế luyện Pháp bảo linh kiếm. Hơn
nữa không phải loại cố định mà có thể vừa sử dụng vừa tế luyện, càng ngày càng
làm cho phi kiếm này uy lực càng tăng cao. Chỉ cần có đủ thời gian bồi dưỡng
thì chắc chắn uy lực sẽ càng ngày càng mạnh mẽ.
- Thời gian…hắc hắc
Thứ mà Trần Dương có hiện giờ chính là thời gian.
Nhưng đồng thời, Trần Dương cũng không quên việc tìm cách tích luỹ điểm công
đức. Nhưng mỗi khi nghĩ đến số điểm công đức cần để tiến lên Phán Quan Tứ Tinh
thì Trần Dương đều sầu khổ.
- Đi đâu tìm mười triệu điểm công đức đây?
Khoé miệng đắng đắng, Trần Dương liền không để ý nữa mà định đi ra bên ngoài
dạo dược viên.
Bỗng nhiên, bên ngoài dược viên bỗng có một đoàn hoả quang như một con chim
nhỏ bay đến.
Trần Dương thấy vậy thì bình tĩnh giơ tay bắt lấy đốm lửa nhỏ này vào tay rồi
chà xát nhẹ một cái.
Đốm lửa dưới cái chà xát này liền bạo liệt ra, mà một đoàn thanh âm cũng lần
lượt truyền đến:
- Bạn cũ Thẩm Lan cầu kiến Trần sư đệ!
Trần Dương nghe cái tên này thì nhíu mài, ngẩn qua một lúc mới sực nhớ ngày đó
từng gặp qua một người tên Thẩm Lan và Thẩm Hằng.
Trần Dương liền cầm lệnh bài điểm một cái.
Lúc này, bên ngoài dược viên nơi Trần Dương trú ngụ có một thân ảnh mặc trang
phục ngoại môn đệ tử, tu vi của nàng là Trúc Cơ Sơ Kỳ đỉnh phong, tuỳ thời
tiến vào Trúc Cơ Trung Kỳ.
Người này chính là Thẩm Lan.
Qua mấy năm, dáng người của Thẩm Lan càng thêm ngạo nhân, mà sắc diện cũng
càng thêm xinh đẹp. Cũng vì vậy mà việc nàng đứng chờ nơi đây cũng kinh động
một vài người ở gần đó.
Nhưng tất nhiên là không ai chạy tới làm phiền xoắn xuýt lấy nàng, mà chỉ hơi
tò mò mà thôi.
Bởi đám người trông coi dược viên ở chung quanh đều biết có một đệ tử ngoại
môn mới vào tên là Trần Dương ba năm trước đến nơi này nhận nhiệm vụ trông coi
dược viên, từ đó đến nay không hề bước chân ra ngoài nửa bước. Bởi vậy trong
đám bọn họ cũng rất tò mò với người này, trong lúc trà dư tửu hậu cũng đem ra
bàn luận một chút.
Mà trong ba năm qua, người đầu tiên tìm đến Trần Dương lại là một cô gái xinh
đẹp như Thẩm Lan làm cho bọn họ cũng khá kinh nghi.
Tuy vậy, kinh nghi thì kinh nghi, nhưng đệ tử ngoại môn có đến mấy vạn, ai lo
thân người nấy mà thôi, không tiện tìm hiểu sâu hơn.
Thẩm Lan lần này sở dĩ tìm được nơi này cũng là nhờ thông qua một vài con
đường rồi thăm hỏi. Dù sao, ấn tượng của Trần Dương đối với nàng ngày đó cũng
không tệ, tâm trí bình tĩnh trầm ổn. Chỉ có điều thực lực hơi yếu mà thôi.
Nàng thông qua dò hỏi thì cách đây hai năm đã biết Trần Dương đến nơi này
trông coi dược viên.
Mà hiện tại, nàng cũng chân chính có chút việc cần đến một đệ tử trông coi
dược viên, cho nên suy đi nghĩ lại cũng chỉ có vị Trần Dương gặp một lần này
là có chút quan hệ, không nhịn được liền chạy đến thử vận may.
Trong lúc Thẩm Lan còn đang suy nghĩ thì sương mù trước mặt chợt rung động rồi
mở ra một lối vào.
Thẩm Lan thấy vậy nhẹ nhàng bước vào.
Nàng đi một đoạn thì thấy một căn nhà tranh, phía trước đang có một người đứng
đó chờ sẵn.
- Trần sư đệ…ủa…tu vi của ngươi…
- Ha ha, Thẩm sư tỷ khoẻ chứ? Đã lâu không gặp tu vi của nàng lại càng tinh
tiến một bước, chúc mừng a!
Trần Dương không để ý tới ánh mắt rung động của Thẩm Lan mà cười nói.
Thực ra cũng không phải Trần Dương thả ra tu vi, mà là thu liễm toàn bộ, cho
nên nhất thời Thẩm Lan nhìn không ra sâu cạn.
Thông thường, một người không thể nhìn thấu tu vi thì chỉ có hai loại khả
năng, một là người kia tu luyện công pháp đặc biệt hoặc là có mang trọng bảo
trên người nên che giấu hết thảy khí tức, còn phương án thứ hai chính là người
đó có tu vi cao hơn hẳn người quan sát, cho nên mới xảy ra tình trạng này.
Nhất thời, Thẩm Lan không nhịn được cười khổ:
- Trần sư huynh, ngươi cũng đừng chê cười. So với ngươi, chút tiến bộ ấy của
ta có đáng là gì đâu?
Trần Dương nghe vậy liền mỉm cười:
- Thẩm sư tỷ chắc hiểu lầm, chỉ là ta vừa tu luyện một loại thần thông có tác
dụng che giấu khí tức, chứ nào đâu có tiến bộ xa vời gì, làm sao dám xưng hay
chữ sư huynh kia chứ!
- Mặc kệ, hiện giờ ngươi đã đến trông coi dược viên, hơn nữa lại được Tề lão
coi trọng, tương lai chắc chắn sẽ bay cao. Hai tiếng sư huynh này, sư muội như
ta cũng nên gọi dần cho quen!
Thẩm Lan che miệng cười một tiếng, khách khí nói.
Trần Dương nghe vậy thì cũng không dây dưa nữa mà như cười như không nói:
- Nếu như vậy thì tuỳ ý sư tỷ. Nhưng mà không phải hôm nay tỷ đến đây chỉ để
nói việc này thôi đấy chứ?
- Ha ha, sư huynh quả nhiên thông tuệ. Hôm nay tiểu muội đến đây đúng là có
chuyện cầu kiến, cần nhờ sư huynh ra tay giúp đỡ một hai.
- Ồ, nếu vậy thì mời sư tỷ vào bên trong ngồi xuống từ từ nói chuyện. Nơi đây
đơn sơ giản dị, mong rằng sư tỷ không lấy làm phiền lòng.
Nói xong Trần Dương bước vào bên trong nhà tranh.
Mà Thẩm Lan thấy Trần Dương bước vào thì khuôn mặt hơi ửng hồng, cũng chỉ chần
chừ một chút liền theo vào bên trong.
Khi vào bên trong thì Thẩm Lan đã thấy Trần Dương dọn dẹp sạch sẽ một cái bàn
gỗ, chỉ vào một cái ghế nói với nàng:
- Sư tỷ, xin tự nhiên.
Nói xong, Trần Dương phất tay châm một bình trà.
Động tác của Trần Dương rất là thuần thục.
- Trà này là ta dùng một ít cánh hoa trong dược viên mà chế thành. Mặc dù
không thể tăng tiến tu vi nhưng cũng giúp an thần tĩnh khí. Tỷ uống xong rồi
nhớ đừng đi bêu rếu, nếu không bên trên trách phạt ta chiếm dụng của công thì
đúng thật là khó xử a! Ha ha…
Trần Dương vừa châm cho Thẩm Lan một chén trà thơm, vừa cười nói.
Thẩm Lan nghe vậy thì cũng nở nụ cười. Nàng bị loại thuyết pháp kỳ lạ của Trần
Dương làm cho cảm thấy rất vui vẻ.
Nhất thời không khí cũng hoà hoãn đi rất nhiều.
Qua ba lượt trà, Thẩm Lan mới chép miệng một cái, buông ly trà trong tay xuống
nói:
- Trần sư huynh, nghe nói huynh nơi này hàng tháng ngoài điểm cống hiến ra
còn được thưởng một ít linh thạch?
Trần Dương nghe vậy thì trong lòng giật mình, nhưng ngoài mặt vẫn như thường,
chậm rãi hớp ngụm trà thơm rồi mới đủng đỉnh nói:
- Từ khi nào Thẩm sư tỷ quan tâm đến túi tiền của ta như vậy? Không ngờ ta
trốn đến nơi hẻo lánh này rồi mà vẫn không thoát khỏi ánh mắt của ngươi a!
Trần Dương nói lời này rất nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Thẩm Lan nghe xong liền
cả kinh xua tay giải thích:
- Trần sư huynh bớt giận, ta không có ý thăm dò tung tích của ngươi. Chỉ là
lúc trước nhờ huynh mà tiểu muội ngày càng nhu thuận, bớt đi tính tình ngổ
ngáo, cho nên mới định đến nói lời cảm ơn. Sau đó thì dưới cơ duyên xảo hợp
biết được huynh đến trông coi dược viên nên ta mới biết. Còn chuyện huynh mỗi
tháng được nhận linh thạch thì không riêng ta mà đa số mọi người đều biết!
- Mọi người đều biết? Sư tỷ bớt giỡn, ta mấy năm qua một mực ở nơi này, làm
gì có chuyện giao du cùng kẻ khác. Mặc dù chuyện này không đáng là gì, nhưng
cả đời Trần mỗ sự tình căm hận nhất là bị người điều tra theo dõi, nếu sư tỷ
không nói rõ, thì chuyện sư tỷ muốn đến đây cũng xem như thôi đi.
- Trần sư huynh, thực ra chuyện ngươi nhận linh thạch hàng tháng đúng là rất
nổi tiếng. Bởi vì trong toàn bộ những người trông coi dược viên nơi đây, cũng
chỉ mình ngươi là có được đãi ngộ này. Tất nhiên dần dần mọi người đều biết!
Thẩm Lan buồn bực nói ra.