Trừu Hồn Lục Kiếm


Người đăng: Túy Vân Tử

Tề lão sau khi kiểm tra Trần Dương một chút liền cảm thấy an tâm, bèn dẫn Trần
Dương đi một vòng khu dược viên, vừa đi vừa nói ra một số điểm cần chú ý.

Trần Dương tất nhiên cũng chăm chú lắng nghe làm cho lão rất hài lòng.

Cuối cùng, nửa ngày sau hai người quay về lại chỗ căn lều, Tề lão liền nói:

- Nơi này bình thường mọi việc do ta làm chủ, tạm thời ta đem nó giao lại cho
ngươi. Các loại dụng cụ làm vườn thì bên trong đã có sẵn. Còn đây là lệnh bài
của dược viên này. Nhớ công tác cho tốt, ta sẽ không bạc đãi ngươi. Cũng đừng
như người lần trước làm hại ta mất biết bao nhiêu thời gian quý báu.

- Tề sư thúc yên tâm, ta nhất định sẽ cố gắng.

- Ừm.

Tề lão ậm ừ một câu, sau đó liền đưa lệnh bài cho Trần Dương sau đó đi ra
ngoài.

Trần Dương cũng cẩn thận đưa tiễn, chờ cho lão đi xa mới đóng lại cấm chế rồi
đi vào trong nhà tranh.

Đồ vật trong căn nhà tranh này cũng đơn giản. Ngoài mấy dụng cụ làm vườn như
cuốc, xẻng…thì có một cái giường cỏ đơn sơ.

Đã từng nghe nói người tu tiên thích giản dị, nhưng giản dị đến mức này thì
ngay cả Trần Dương cũng có chút buồn bực.

Thế là Trần Dương lại phải tốn nửa ngày để dọn dẹp lại, sau đó tiến vào Phán
Quan Cung ngủ một giấc.

Bởi vì đã lâu chạy đôn chạy đáo, lại chưa từng có một giấc ngủ ngon kể từ khi
đặt chân đến thế giới này, cho nên Trần Dương cứ thế ngủ liên tục hai ngày mới
tỉnh dậy.

Mà lúc này bên ngoài cũng mới trôi qua mới một đêm mà thôi.

Lúc Trần Dương rời khỏi Phán Thần Hệ Thống thì sắc trời bên ngoài vẫn còn tờ
mờ sáng.

Trần Dương bước ra khỏi căn lều, vươn vai hít thở một cái nói:

- Không khí trong lành. Ngủ một giấc đúng là sảng khoái, cũng nên an bài một
chút.

Nói xong hắn liền lật bàn tay ra.

Một con linh khâu ngay lập tức xuất hiện!

- Tiểu tử, từ hôm nay chăm sóc đám linh dược này cho ta. Mỗi tháng cho ngươi
một gốc linh dược năm mươi năm.

Linh Khâu cảm ứng được lời nói của Trần Dương, liền vui vẻ biến thành một đạo
quang mang chui vào lòng đất.

Đối với nó, đám linh dược còn non này thật chẳng đáng vào đâu. Vả lại đất đai
nơi này cũng được cải tạo tương đối rồi, việc của nó rất nhẹ nhõm.

Những ngày sau đó, thỉnh thoảng hứng thú thì Trần Dương đi dạo chung quanh
dược viên, nếu buồn chán thì cầm cuốc đi xới một chút đất đai cho giãn gân
cốt, còn không thì tiến vào bên trong Phán Thần Hệ Thống tu luyện.

Lúc này, bên trong thạch ốc của Trần Dương trong Phán Thần Hệ Thống.

Trần Dương lúc này vừa đọc một cái ngọc giản liền thu tay lại, lẩm bẩm:

- Nếu đã quyết định chọn Kiếm làm pháp bảo thì cũng nên chọn loại nào mạnh mẽ
một chút, khó luyện cũng không sao. Cái mình có chính là thời gian. Chịu bỏ
thời gian ra nghiên cứu thì những khó khăn do việc tốn hao thời gian tham khảo
cũng có thể dựa vào đó mà san lấp.

Nghĩ xong, Trần Dương liền nói:

- Khí Linh, mang đến cho ta các công pháp liên quan đến Kiếm mà vừa có tác
dụng thực chiến nhưng không quá thu hút sự chú ý của kẻ khác. Tốt nhất là
Nhanh – Mạnh – Chuẩn!

Trần Dương vừa nói xong liền có một đống ngọc giản rơi trước người hắn.

Mà sở dĩ có chuyện này, cũng là từ khi tấn cấp Phán Quan Tam Tinh, Trần Dương
lại có thêm đặc quyền xem giới thiệu công pháp từ xa rồi mới quyết định đổi,
thông qua Khí Linh. Chứ không cần trực tiếp đến Thương Khố như trước nữa.

Trần Dương bèn lấy từng cái ngồi xem.

‘Huyết Tinh Kiếm Quyết’

- Cái này quá máu tanh, sát khí mang theo có phần âm tà, tuy mạnh nhưng quá
ngoan độc, hoàn toàn là giết địch một ngàn, tự tàn chín trăm. Không hợp!

‘Cửu Tinh Thiên Thần Quyết’

- Bớt giỡn, tìm đâu ra thanh kiếm đúc bằng vật liệu từ chín loại hành tinh
khác nhau. Cho dù có tài liệu cũng không luyện ra nổi. Bỏ qua!

‘Lục Hợp Kiếm’

- Cái này thì có vẻ khả quan. Nhưng phải có sáu người cùng thi triển tạo
thành Lục Hợp thì mới tạo thành uy lực lớn nhất. Không khả thi!

‘Tịch Tà Kiếm Phổ’

- Cái quỷ gì đây? Khi luyện còn phải tự cung mới đem Tà và Âm luyện tới tuyệt
đỉnh, uy lực vô biên. Mạnh lắm, tốt lắm huynh đệ, mang về cho gia đình ngươi
luyện đi!

‘Trừu Hồn Lục Kiếm’

- ‘Tâm vô nhất vật, tâm đáo ý đáo, tâm nhược chỉ thủy, thủy đáo cừ thành’,
tổng cộng có ba tầng sáu thức, lúc phát huy tựa như cuồng phong gào thét, lúc
chế địch như nước chảy về đông, tương sinh cùng hoàn cảnh, kiếm khí lăng lệ,
uy lực tựa như sóng cuốn chập chùng vô cùng vô tận.

- Tốt. Chọn cái này!

Trần Dương đọc đến đây thì vui vẻ lựa chọn.

Sau khi chọn đổi, Trần Dương liền bắt đầu xem nội dung bên trong.

Thì ra kiếm pháp này đối với kiếm cũng không có yêu cầu gì đặc biệt, chỉ coi
trọng lĩnh ngộ đối với kiếm chiêu tạo thành kiếm ý, tung hoành giết địch.

Hơn nữa, ngay khi xem đến nội dung kiếm pháp thì trong đầu Trần Dương liền
hiện ra một thân ảnh mờ ảo đang diễn luyện kiếm pháp.

Mỗi một chiêu người này đánh ra vô cùng hời hợt, tuy nhiên hư chiêu đánh ra
thực chiêu ẩn sau, hầu như mỗi một chiêu đều đạt tới cảnh giới phản phác quy
chân, khiến cho Trần Dương nhịn không được xem đi xem lại nhiều lần.

Trần Dương cố gắng xem nội dung này thật nhiều lần, sau đó đi ra bên ngoài.

Bàn tay vừa lật liền xuất hiện một nhánh cây.

Cũng không phải Trần Dương không mua nổi kiếm, mà đối với kiếm pháp Trừu Hồn
Lục Kiếm này không phải chú trọng về đẳng cấp kiếm mà xem trọng lĩnh ngộ kiếm
chiêu.

Cầm cành cây dài khoảng ba gang tay, Trần Dương liền bắt đầu luyện kiếm.

Cũng không phải luyện cao chiêu gì mà chỉ đơn giản là các động tác đơn giản là
chém và đâm. Chủ yếu làm quen cho sao cho cổ tay đạt được sự linh hoạt dẻo dai
khiến cho kiếm pháp đánh ra càng thêm linh hoạt biến ảo.

Xây nhà phải xây từ nền móng, không có chuyện cầm một bộ bí tịch nào đó đọc
qua loa vài chữ là có thể trở thành cao thủ mà bất cứ ai cũng phải trải qua
gian nan rèn luyện.

Trần Dương hiện giờ đối với kiếm thuật mới chỉ ở giai đoạn làm quen, hoàn toàn
là một học đồ thấp kém nhất.

Mà bên trong Trừu Hồn Lục Kiếm cũng có quy định rất khắt khe đối với việc
người tu luyện cần đi từ thấp đến cao, nắm chắc căn bản rồi mới được luyện tập
kiếm chiêu. Nếu không chẳng những không tiến bộ mà còn làm tổn thương đến kinh
mạch, không cẩn thận còn làm cho kiếm khí xâm nhập kinh mạch, tổn hại khó
lường.

Trần Dương đối với bản thân cũng không hề dễ dãi, ngược lại khắc khổ tu luyện.

Ngày qua ngày, Trần Dương trước sau vẫn chỉ tập luyện đâm, chém, vận động cổ
tay cho thật linh hoạt, dẻo dai.

Thu đi đông về, Trần Dương sớm đã rất quen thuộc với dược viên.

Mà Tề lão cũng rất hài lòng với Trần Dương.

Thời gian đầu thì một tháng đến một lần, sau đó là ba bốn tháng, hiện giờ là
cả năm trời mới đến.

Trần Dương sử dụng Linh Khâu là việc làm rất bí mật, cũng dặn dò Linh Khâu
chăm sóc một cách bình thường, khiến cho đám linh dược trong vườn phát triển
vừa phải, không quá mức gây chú ý.

Mặc dù vậy, Tề lão đối với Trần Dương cũng là vô vùng hài lòng.

Bởi vì Trần Dương càng làm việc tốt, thì lão càng có nhiều thời gian dành cho
phương diện tu luyện. Cũng không cần phải chạy đôn chạy đáo đến sứt đầu mẻ
trán như trước nữa.

Mà số linh thạch Trần Dương nhận được mỗi tháng cũng đã tăng lên hai viên.

Đây là Tề lão có ý đền bù cho Trần Dương vì dành thời gian chăm sóc đám linh
thảo này tốt như vậy. Trong lòng lão, chắc chắn Trần Dương sẽ bù đầu bù cổ vì
cái dược viên này nên chúng mới phát triển bình thường được như vậy. Ngay cả
lão nếu muốn làm tốt thì cũng không thể tốn một phen chân tay.

Cũng nhờ vậy mà qua ba năm ở đây, Trần Dương đã nhận được tổng cộng năm mươi
viên Hạ phẩm linh thạch.

Điểm cống hiến cũng đạt được bốn nghìn sáu trăm điểm.

Nếu để một đệ tử ngoại môn khác biết chuyện này, chắc chắn sẽ ghen tức đến hộc
máu.

So thân gia trong đám ngoại môn đệ tử cùng lứa, chắc chắn Trần Dương dư sức
được gọi là một phú ông. Còn so với một số đệ tử ngoại môn thâm niên thì cũng
chưa biết được.

Trải qua ba năm, cuộc sống của Trần Dương trước sau như một, luôn luôn ở trong
dược viên, không có thời gian ra ngoài.

Đối với một tu sĩ, chuyện này là bình thường. Hiện giờ Trần Dương đã có tu vi
Trúc Cơ Kỳ, tuổi tác cũng đã vào khoảng trên dưới hai trăm năm mươi tuổi.
Nhưng đặc thù Trần Dương trong người linh lực rất tinh thuần, cho nên tuổi tác
có thể dài hơn bình thường một chút.

Vậy cho nên, ba năm thời gian bên ngoài, ba mươi năm thời gian bên trong Phán
Thần Hệ Thống cũng không làm cho hắn cảm thấy có gì dài.

Một ngày này, Trần Dương lơ lửng trên bầu trời trong Phán Thần Hệ Thống, ánh
mắt nhắm hờ.

Trong tay Trần Dương hiện giờ là một cành trúc đã được gọt nhẵn.

Tâm thần tập trung một chút, đột nhiên Trần Dương mở mắt ra, cầm cành trúc
chém về phía trước, quát:

- Sát!

Theo tiếng này, từ cành trúc xuất hiện một luồng kiếm ảnh nhỏ bằng đầu ngón
tay bắn tới phía trước.

‘Rắc’

Kiếm ảnh tựa như trâu vào biển lớn không thấy bóng dáng.

Nhưng chớp mắt sau đó, đột nhiên lấy điểm kiếm ảnh làm trung tâm, xuất hiện
bốn cái kiếm quang gào thét tung hoành ầm ầm ma sát làm thành vô số kiếm khí
chém giết bừa bãi làm cho bụi đất bay tung toé.

Vô số hòn đá trong phạm vi của kiếm ảnh lập tức bị cắt gọt tựa như đậu hủ rồi
bị phân ra nhiều lần biến thành từng hạt nhỏ li ti.

Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ khu vực mấy chục mét vuông bị kiếm khí chém nát
như tương.

Trần Dương nhìn thấy cảnh này thì trợn mắt há mồm.

Suốt ba mươi năm qua, mười năm đầu tiên luyện cơ bản, hai mươi năm tiếp theo
tham ngộ kiếm chiêu, cho đến tận bây giờ Trần Dương mới tự tin thi triển ra đệ
nhất thức. Thế nhưng sự mạnh mẽ của nó đã làm cho Trần Dương trợn mắt há mồm.


Phán Thần Hệ Thống - Chương #114