Người đăng: Túy Vân Tử
Trần Dương cẩn thận cầm một cái ngọc giản đưa cho Giản Sâm rồi nói:
- Cái nhiệm vụ này ta cảm thấy thích hợp. Xin Giản sư huynh giúp ta nhận
nhiệm vụ này đi!
Giản Sâm nghe vậy liền mỉm cười tiếp lấy ngọc giản xem xét. Nhưng sau khi xem
xong nội dung thì không khỏi nhìn lại Trần Dương hỏi:
- Sư đệ, ngươi có lẽ không rõ ràng. Để ta nói rõ tình huống cho ngươi biết.
Nơi này chỉ là một cái dược viên mới được khai phá, cũng chưa có trồng qua
linh dược bao giờ. Mặc dù hiện giờ chỉ vào trồng cây giống rồi chăm sóc, nhưng
mà độ khó hơn những dược viên có sẵn thì cao hơn nhiều. Ngươi hãy suy nghĩ kỹ
lại đi, tránh về sau lại mất công chạy về nơi này.
Trần Dương nghe Giản Sâm nói vậy thì không tỏ vẻ lo lắng mà ngược lại ung dung
nói:
- Không giấu gì Sư huynh, đệ vốn xuất thân từ nông gia, có chút kinh nghiệm
trong việc trồng trọt, đặc biệt là chăm sóc các loại thảo dược thì càng có một
niềm hứng thú đặc biệt. Cho nên đệ đối với phương diện này vẫn là có chút tự
tin. Nếu như lại đổi một nhiệm vụ khác, phỏng chừng độ khó không nhỏ. Đa tạ sư
huynh nhắc nhở.
- Thôi được rồi, nếu sư đệ ngươi tâm ý đã quyết thì ta cũng không tiện nói
nhiều nữa. Sư đệ chờ một chút rồi ta sẽ dẫn đệ đến chỗ dược viên đó nhận lãnh
nhiệm vụ!
Giản Sâm cũng nhanh chóng phân phó lại cho một người khác một ít sự tình rồi
mới chậm rãi dẫn Trần Dương đi ra ngoài.
Nơi mà Trần Dương lựa chọn nhiệm vụ là một nơi khá hẻo lánh. Nơi này vốn trước
đây là một khu hoang vu, nhưng sau này theo sự phát triển của môn phái nên
được cải tạo thành một dược viên.
Lại nói, với đặc thù của dược viên, ngoài cải tạo môi trường đất, nước, ánh
sáng, này nọ thì còn cần bày trí một số trận pháp thủ hộ phòng ngừa vài chuyện
ngoài ý muốn phát sinh.
Mà cái nhiệm vụ đến dược viên chăm sóc dược thảo luôn là cái nhiệm vụ gian nan
nhất của đám đệ tử ngoại môn.
Mặc dù phần thưởng tương đối hậu hĩnh, nhưng cũng hiếm người chịu nhận.
Thứ nhất là vì trồng dược thảo không giống với các loại công tác khác, cần
phải ngày đêm chăm lo, cẩn thận từng li từng tí, tìm hiểu quan sát các loại
dược thảo mà mình gieo trồng.
Hơn nữa, muốn chăm sóc chúng thật tốt thì đối với đặc tính dược vật cũng phải
có hiểu biết nhất định. Nếu không, lỡ tay làm gì đó không đúng khiến cho linh
tính của dược thảo tổn hại hay thậm chí là chết đi thì nhất định phải bồi
thường.
Thân gia đám môn nhân đệ tử ngoại môn người nào người nấy mỏng như tờ giấy,
chỉ cần ho nhẹ cũng đủ thổi sạch, lỡ xảy ra chuyện gì thì đúng là khóc không
ra nước mắt.
Cái lý do thứ hai, cũng làm cho vô số người phải đau đầu đó chính là một khi
tiếp nhận công tác trong dược viên thì sẽ phải dùng toàn bộ thời gian đến chăm
sóc đám dược thảo, dĩ nhiên không còn thời gian đâu mà tu luyện, ,mà tìm hiểu
đạo pháp thông huyền?
Rất nhiều tu sĩ có chút hiểu biết đối với dược vật đều bị cái lý do thứ hai
này làm chùn bước.
Tuy nhiên, những điều trên là dành cho những dược viên lâu năm, có sẵn.
Những dược viên lâu năm này vốn đã được vận hành từ lâu, nền đất và tất cả các
điều kiện khác đều đã được điều chỉnh sao cho phù hợp nhất để thảo dược phát
triển, cho nên dù có người tiến vào chăm sóc thì cũng không cần tốn quá nhiều
công sức kiểm tra, thử nghiệm hoặc thậm chí là cải tạo môi trường sao cho phù
hợp với thảo dược.
Còn cái dược viên mà Trần Dương sắp nhận chính là một dược viên hoàn toàn mới.
Đám thảo dược vừa được ươm trồng tại đây cũng đều là loại nhỏ mới lớn. Ở giai
đoạn cây non này, chính là giai đoạn mỏng manh mềm yếu và dễ bị tác động nhất
của thảo dược. Chỉ cần một chút thay đổi nhỏ không phù hợp cũng làm ảnh hưởng
tới dược tính, thời gian sinh trưởng và thậm chí là tuổi thọ của đám thảo dược
này.
Bởi vậy, vừa rồi khi Giản Sâm thấy Trần Dương chọn nhiệm vụ này thì không nhịn
được mà nhắc nhở một chút.
Tuy nhiên, Giản Sâm không hề biết rằng Trần Dương thậm chí không coi việc này
là cái gì. Bởi vì trong tay hắn đang có gần cả tiểu đội Linh Khâu không nói,
ngay cả một con Linh Khâu tứ cấp, tương được tu sĩ Trúc Cơ Kỳ cũng có một con.
Một cái dược viên nho nhỏ còn chưa hố chết hắn được.
Trần Dương trên đường vừa đi vừa quan sát.
Hai bên con đường dẫn đến nơi mà Trần Dương nhận nhiệm vụ có một dãy các dược
viên được đặt cách nhau chừng mấy trăm mét. Cái nào cũng có trận pháp bảo vệ
bên ngoài.
Giản Sâm dẫn Trần Dương đi đến tận cùng, nơi có một cái dược viên nhỏ được đặt
kế bên một ngọn núi nhỏ thì dừng lại.
Nơi này có một mảnh sương mù nồng đậm che phủ toàn bộ cảnh vật bên trong,
khiến cho người ngoài nhìn vào tuyệt đối không nhìn ra bất cứ điểm gì khác
thường.
Nhưng Trần Dương liếc qua liền biết đây chỉ là một cái trận pháp che giấu ánh
mắt soi mói mà thôi, cũng không phải siêu cấp đại trận gì.
Giản Sâm dừng bước trước màn sương mù này, lại lấy ra một lá truyền âm phù rồi
nói mấy câu, sau đó vươn tay bắn lá phù vào bên trong mảng sương mù.
Lá phủ tựa như một ngọn hoả quang nhanh chóng chìm vào màn sương mù.
Chỉ mấy hơi thở sau, lập tức có giọng nói truyền ra:
- Giản sư điệt vào đi.
Lời này vừa nói xong thì sương mù liền tự động chậm rãi tách ra hai bên, để lộ
một lối đi nhỏ.
Giản Sâm nhìn Trần Dương nói:
- Theo ta.
Nói xong liền nhanh chân bước vào.
Trần Dương thấy vậy thì cũng hơi trù trừ một chốc cũng nhanh chân bước theo
vào.
Ngay khi hai người bước vào, màn sương mù chậm rãi khép lại, mà cảnh vật trước
mắt Trần Dương cũng nhanh chóng thay đổi.
Hai bên là từng luống thảo dược non tơ xanh ngắt kéo dài đến tận chân núi. Mà
nếu nhìn kỹ, cứ từng vùng thảo dược lại được phân ra thành những khoảng riêng,
cũng trồng những loại thảo dược khác nhau.
Theo Trần Dương thấy thì nơi này đa số là linh dược nhất cấp, là loại cây con
chỉ vài năm tuổi. Đa số trong đó đều là những loại thảo dược thông thường. Mặc
dù ở thế tục có thể tính là quý hiếm nhưng đối với tu sĩ thì bọn chúng cũng
không quá quý giá. Đều là nguyên liệu để luyện chế đan dược cho giai đoạn
Luyện Khí Kỳ phục dụng.
Mà phía xa xa có một gian nhà tranh. Trước gian nhà tranh này có một người
đang chắp tay sau lưng như đang suy nghĩ gì đó mà nét mặt hầm hầm.
Giản Sâm sau khi dẫn Trần Dương đến trước mặt người này liền cung kính hành
lễ:
- Giản Sâm ra mắt Tề sư thúc!
- Đệ tử Trần Dương ra mắt Tề sư thúc!
Thấy Giản Sâm và Trần Dương cúi đầu thi lễ, lão giả họ Tề gương mặt hoà hoãn
nói:
- Được rồi. Nói vậy, người này chắc là đến nhận nhiệm vụ?
Tề lão giả vừa nói vừa chỉ chỉ vào Trần Dương.
Giản Sâm thấy vậy đáp:
- Đúng vậy, đây là Trần Dương. Là đệ tử tân môn của đợt khảo hạch vừa rồi.
- Ngươi đã giải thích với hắn nhiệm vụ chỗ này hay chưa? Cũng đừng mang tới
kẻ ăn hại như lần trước, làm hại ta phải tốn cả tháng trời để cứu đám Hoàng
Dương Thảo nọ. Hừ!
Giản Sâm nghe vậy thì gương mặt có chút đỏ lên, xấu hổ đáp:
- Bẩm sư thúc, ta đã giải thích rồi. Hơn nữa vị sư đệ này nghe nói xuất thân
từ nông gia, có chút kinh nghiệm và trồng dược thảo nên sư điệt mới dám mang
hắn đến đây.
- Ừ, tốt! Vậy ngươi trước cứ đứng một bên đi. Để ta khảo hạch người này một
chút, chỉ cần để ta hài lòng thì chẳng những mỗi tháng có một trăm điểm cống
hiến, mà ta còn tặng thêm một viên Hạ phẩm linh thạch. Còn nếu không được, vậy
thì mau lăn ra cho ta đỡ mất thời gian.
Giản Sâm nghe giọng nói của vị tề sư thúc này thì không nhịn được mà nhìn sang
Trần Dương, vừa hâm mộ đãi ngộ của Trần Dương vừa thay hắn cảm thấy lo lắng
trong bụng.
Trần Dương nghe vậy mỉm cười chắp tay nói:
- Xin Tề sư thúc cứ hỏi. Đệ tử nhất định cố gắng hết sức!
Tề lão giả gật đầu rồi nhàn nhạt hỏi:
- Ừm, trước tiên ta hỏi về Hàn Diệp Thảo đi. Nói ta nghe một chút hiểu biết
của ngươi về loại thảo dược này.
Trần Dương nghe xong thì đảo mắt một cái, lập tức nói:
- Băng Diệp Thảo tên có một chữ Băng. Nhưng kỳ thực thuộc tính bên trong lại
là Thổ hệ. Bởi vì cành lá theo thời gian sinh trưởng khi trưởng thành sẽ có vẻ
trong suốt như băng điêu khắc mà thành nên bị người gọi là Băng Diệp Thảo.
Loại thảo dược này chu kỳ sinh trưởng từ khi cây con đến trưởng thành là sáu
mươi năm, cả đời chỉ ra có sáu phiến lá. Mỗi nách lá cứ hai mươi năm lại ra
một đoá hoa. Một khi ra đủ sáu hoa thì dược tính có thể so sánh với linh dược
nhị cấp. Là dược liệu quan trọng luyện chế các loại đan dược hồi phục nguyên
khí hoặc là chữa thương.
Trần Dương nói xong mỉm cười nhẹ nhàng nhìn Tề lão giả.
Tề lão giả ánh mắt ôn hoà mang theo vẻ hài lòng gật đầu, lại hỏi tiếp:
- Vậy còn Hồng Phiến Thảo?
- Hồng Phiến Thảo này thì đúng là có chút quý hiếm. Toàn thân đều có màu
phiếm hồng. Sở dĩ có màu phiếm hồng này là vì có một lớp bột phấn li ti mà
bình thường rất khó để ý phát hiện. Mà loại thảo dược này quý giá nhất cũng
chính là lớp phấn này. Hồng Phiến Thảo chu kỳ sinh trưởng cũng không bình
thường, là tuỳ theo lượng nước và ánh sáng mà tính. Nước càng nhiều, ánh sáng
càng ít, thì thời gian sinh trưởng càng lâu, mà nước ít, ánh sáng nhiều vòng
đời càng ngắn. Hai cái yếu tố này nhất định phải cân bằng, thiếu hay thừa một
thứ nào cũng đều làm cho Hồng Phiến Thảo sinh ra nhiều biến đổi. Mà Hồng Phiến
Thảo trưởng thành, khi thu hoạch nếu như không biết mà đem nhổ cả cây tất
nhiên sẽ làm cho tuyệt tự, phương pháp đúng chính là cắt ngang ba phần tư phía
trên thân, phần còn lại chỉ cần bồi dưỡng thích hợp thì sẽ có thể lần nữa thúc
giục ra một gốc mới. Lớp phấn của Hồng Phiến Thảo thu được dùng với phàm nhân
thì không hề có chút tác dụng nào, nhưng đối với tu sĩ lại có tác dụng không
ngờ, chẳng những làm cho kinh mạch thông suốt mà có hiệu dụng trẻ hoá làn da,
giảm đi nếp nhăn. Tương truyền Hồng Phiến Thảo là một trong mấy vị dược liệu
ghi bên trong đan phương đã tuyệt tích của Trú Nhan Đan, chuyện này cũng chỉ
là một tin đồn chưa ai kiểm chứng.
Trần Dương mỉm cười, nhẹ nhàng nói.
Tề lão nghe xong thì lại tiếp tục hỏi thêm mấy câu nữa, nhưng đều được Trần
Dương trả lời cặn kẽ, thậm chí còn nói ra một ít điển tích hoặc tin đồn liên
quan, làm cho Tề lão hết sức hài lòng, ngay lập tức nhận người.
Giản Sâm thấy vậy thì liền cao hứng cáo từ rời đi.