Người đăng: Túy Vân Tử
Đám người tham gia khảo hạch phải đến ba ngày mới xem như tan hết.
Cứ cuối mỗi ngày, lại có một nhóm quản sự mới đến thay đổi và dẫn những người
đạt được tư cách đi vào làm thủ tục nhập môn. Còn lại những người chưa khảo
hạch thì được phát một ít thức ăn rồi chờ đợi đến lượt.
Qua ba ngày, cuối cùng quảng trường cũng chỉ còn lác đác vài người.
Mà Trần Dương lại là người đi vào nhóm cuối này.
Trần Dương từ đầu còn quan tâm nhìn ngắm người khác tham gia khảo hạch.
Nhưng qua một ngày liền cảm thấy mất hết hứng thú mà chuyển sang trầm tư suy
nghĩ làm cách nào để bị đánh rớt.
Nếu bị đánh rớt, hắn sẽ tìm nơi nào đó vắng vẻ rồi chui vào bên trong Phán
Thần Hệ Thống tu luyện, cứ như vậy cho đến khi phục hồi tu vi rồi sẽ tính toán
tiếp.
Nhưng vấn đề quan trọng nhất là qua mặt được quang cầu kia thì Trần Dương thật
sự nghĩ nát óc cũng không tìm ra cách. Cuối cùng chỉ mong sao có cơ may nào đó
qua tuyển chọn quá nhiều thì quang cầu sẽ trục trặc.
Tất nhiên, khả năng hư hỏng này hoàn toàn không thể xảy ra vì quang cầu là một
pháp bảo sử dụng năng lượng linh khí chứ không phải sử dụng vi mạch điện tử
như ở quê hương Trần Dương.
Nhìn thấy người ‘kế cuối’ đã tiến lên trắc thí và hớn hở nhìn quang cầu sáng
lên thì trái tim của Trần Dương cũng trầm xuống.
Vị quản sự chịu trách nhiệm quan sát khảo hạch thấy bộ dáng Trần Dương chần
chờ thì nghĩ cái gì đó, nhẹ nhàng nói:
- Đến phiên ngươi. Ngươi là người cuối cùng rồi, cũng không cần hồi hộp!
Ngươi tên gì?
Người này nói xong liền trông đợi thanh niên mặc bạch y trước mắt chấn chỉnh
tâm thần tiến lên trắc thí, nào ngờ nghe được hắn ấp úng trả lời:
- Ta gọi Trần Dương. Đại…đại nhân, ta có thể chủ động xin rớt được hay không?
Xin rớt?
Bớt giỡn đi dân chơi!
Người ta tranh nhau đến vỡ đầu muốn vào, khi bị loại còn kêu gào khóc lóc. Còn
ngươi thì trực tiếp xin cho rớt?
Liêm sỉ đâu?
Nguyên tắc làm người đâu?
Vị quản sự này thoáng chốc cảm thấy khoé miệng co giật, hừ một tiếng nói:
- To gan, ngươi xem buổi khảo hạch này là trò đùa chắc? Muốn đến là đến, muốn
đi là đi? Đến đây đặt tay vào! Mau lên!
Ách!
Lần này thì đến đám người thưa thớt chung quanh rớt cằm xuống đất.
Đại thúc, ngài nói chơi hay nói giỡn thế? Người ta muốn rớt cũng không được,
ngươi còn hùng hồn ép người ta khảo hạch?
Sao lúc nãy ta bị đánh rớt ngươi ngay cả cái rắm cũng không thèm thả liền
khinh bỉ nhìn ta đây?
Nhất thời, mọi người đối với tiểu tử từ đâu nhô ra này hết sức chú ý. Mà đối
với phương pháp lấy lui làm tiến này của Trần Dương càng thêm bội phục hết
sức.
Trần Dương vẻ mặt đắng chát, nhấc chân bước lên liền đặt tay lên quang cầu,
trong bụng thì niệm một vạn lần câu:
‘Xin đừng sáng! Xin đừng sáng!’
Tất nhiên, quang cầu ong lên một cái liền toả ra ánh sáng.
Vị quản sự thấy vậy thì sắc mặt dịu lại, cười nói:
- Hợp cách, chúc mừng ngươi!
Sở dĩ vị này có thái độ như vậy chính là vì bộ bạch y mà Trần Dương đang mặc
là loại chỉ có người bên trong Nam Nhạc Phái. Trong lòng hắn cho rằng Trần
Dương này có thể là con cháu gì đó ngoài nhân gian của mấy lão quái vật trong
môn, nhân cơ hội này đưa vào.
Người ta lại còn cẩn thận ‘đánh dấu thân phận con ông cháu cha’ bằng bộ bạch y
này, nếu gã không nhận biết nổi thì chẳng khác nào không cho lão quái vật kia
mặt mũi hay sao.
Lại nói, thái độ vừa rồi của Trần Dương chẳng những không làm gã phật ý mà
càng làm cho vị quản sự này thêm tin tưởng với phán đoán của mình.
Đã từng gặp qua giả trang, nhưng giả trang đến mức không thèm đến khảo hạch mà
trực tiếp xin rớt thì chỉ có thể là có chỗ dựa!
Đã có suy đoán này, vị quản sự làm sao có thể buông tha cơ hội nịnh bợ tốt như
thế này cơ chứ!
Trần Dương không hề biết rằng mình sớm đã bị khoác lên mình bộ da hổ, vừa thấy
quang cầu toả sáng thì tâm tư liền bàng hoàng, khoé miệng đắng nghét nói như
cầu khẩn:
- Đại nhân, ta ở nhà còn có mẹ già cần chăm sóc. Ta chỉ nhất thời bồng bột,
mong ngài thứ lỗi. Ngài cứ xem như vừa rồi quang cầu không có phát sáng nhé?
Được rồi, đa tạ tấm lòng trời biển của ngài, ta xin đi trước.
Nói rồi liền nhấc chân tính thoát ly.
Bất quá, chút trò mèo này làm sao ngăn cản được ý chí sắt đá muốn nịnh bợ của
vị quản sự, hắn liền vuốt vuốt chòm râu dê nói:
- Gượm đã. Sư môn có quy định, người nào khảo hạch thông qua nhưng tự tiện
thoát ly thì phải phục dịch trong tông môn năm năm, hàng ngày giặt quần áo,
quét dọn cầu xí, tưới rau…
- Đại nhân, ngài nói cái gì thế? Là ai dám làm ra loại hành động đáng xấu hổ
như vậy? Ta nói gì thì cũng vừa thông qua khảo hạch, tính ra cũng đã là người
của môn phái chúng ta. Vừa nghe đại nhân nói qua làm cho ta nhất thời căm
phẫn, nộ khí dâng trào, là kẻ nào có phúc mà không biết hưởng như vậy? Ngài
nói đi, ta sẽ thay ngài trút giận.
Trần Dương vừa nghe đến chữ quét dọn cầu xí thì sống lưng liền thẳng, ánh mắt
hướng về phía vị quản sự không chút tránh né, lời thẳng khí hùng mà nói.
Nhìn bộ dạng của Trần Dương lúc này, nếu như ai không biết cảnh hắn định chuồn
đi trước kia thì chắc chắn sẽ hoàn toàn tin tưởng đây là một môn nhân đệ tử
gương mẫu, đáng giá học tập, thậm chí còn sẽ tạo thành hình tượng soái ca tuấn
lãng trong truyền thuyết không chừng.
Nhưng trải qua từ đầu đến cuối một màn, ai nấy cũng đều tràn đầy thần sắc khó
hiểu.
- Người này làm sao vậy? Được nhận còn không chịu, phải chịu uy hiếp quét dọn
cầu xí mới giữ chân được hắn?
- Hừ! Ngươi thì biết cái gì, người này chắc chắn cao ngạo, cho rằng Nam Nhạc
Phái này không giữ được chân hắn, đúng là một cái hán tử! Ta phục!
- Ta thì không biết hắn làm vậy là ý gì, nhưng vị ca ca này cũng có chút đẹp
trai a!
- Đồ mê trai…
…
Nhất thời đủ loại xì xầm bàn tán vang lên.
Vị quản sự nghe vậy thì nhoẻn miệng cười:
- Tốt, như vậy mới đúng là đệ tử Nam Nhạc Phái chúng ta.
Nói xong, vị quản sự này chỉ tay vào Trần Dương nhìn đám người còn lại nói:
- Các ngươi thấy chưa, tâm tính kiên định, trung thực ngay thẳng, chính nghĩa
cầu tiến như vầy mới thật sự là đệ tử Nam Nhạc Phái. Sau này mọi người cũng
phải học tập được loại khí chất này!
Vị quản sự nói đến đây thì cảm thấy lời nói mình quả thật có điểm hơi quá so
với sự thật, bèn ho khan phất tay nói:
- Khảo hạch kết…
Lời còn chưa hết, bỗng dưng có một thanh âm vang lên từ phía xa:
- Chậm đã!
- To gan, thời gian khảo hạch đã hết.
Vị quản sự híp mắt nói.
Chỉ thấy một thanh niên chừng mười tám tuổi một thân y phục thô sơ từ xa chạy
tới, trong mắt mang theo vẻ phong trần mệt mỏi.
Người này vừa chạy đến liền nói:
- Xin đại nhân cho ta một cơ hội! Ta đã đi ròng rã suốt ba tháng mới đến nơi
này, giữa đường vì gặp một nhóm cướp nên không thể đến kịp. Ta xin ngài!
Nói xong liền trực tiếp quỳ xuống.
Người này khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, mang theo một luồng chính khí xen lẫn vẻ
kiên nghị làm cho người khác có ấn tượng rất tốt.
Vị quản sự cũng có đôi điều suy nghĩ, nhưng liền lắc đầu thở dài nói:
- Môn quy đã định, việc này không thể thay đổi. Nếu ngươi muốn khảo hạch vậy
thì năm năm sau lại đến!
- Đại nhân, xin…
Thanh niên kia còn định mở miệng năn nỉ liền bị vị quản sự đánh gãy, phất tay
áo bỏ đi.
Mà Trần Dương nhìn thấy thanh niên này, trong lòng vốn đã tuyệt vọng động
nhiên nổi lên một tia sáng. Hơn nữa tia sáng này càng ngày càng sáng, cuối
cùng hoá thành một đống lửa thiêu đốt bừng bừng hi vọng cho sự ‘tự do’ của
hắn.
Ánh mắt Trần Dương loé lên liền không chút do dự tiến đến bên thanh niên nọ
cúi người cung kính nói:
- Xin đại nhân dừng bước!
Vị quản sự vốn đã bước đi rồi, nhưng nghe tiếng Trần Dương thì không nhịn được
hỏi:
- Ngươi cũng đừng mong khẩn cầu, chuyện này là môn quy, không cho phép thay
đổi.
- Đại nhân, ta không phải muốn thay đổi môn quy, cũng không muốn đại nhân khó
xử mà là có ý muốn đem danh nghạch tiến vào môn phái của mình nhường cho vị
huynh đệ này!
Trần Dương không chút do dự nói. Khi nói còn làm ra vẻ mặt tiếc nuối xen lẫn
kiên định.
Thanh niên bên cạnh nghe vậy thì không thể tin được nhìn sang Trần Dương như
muốn xác định những điều mà mình vừa nghe được không phải là giả.
- Cái gì?
Vị quản sự như cảm thấy lỗ tai mình nhầm lẫn, không nhịn được hỏi lại.
- Đại nhân, ta muốn dùng danh nghạch tiến vào môn phái của mình nhường cho vị
huynh đệ này. Còn bản thân ta sẽ chờ đến cơ hội lần sau. Dù sao, ta đã thông
qua khảo hạch, năm năm sau cũng vẫn sẽ thông qua. Còn vị huynh đệ này trên
đường gian khổ, một thân một mình tiến đến nơi đây không biết đã trải qua
những sự tình như thế nào, ẩn tình bên trong chúng ta hoàn toàn không thể
tưởng tượng nổi. Nếu bắt hắn phải chờ thêm năm năm nữa, làm như vậy chẳng khác
nào Nam Nhạc Phái chúng ta bỏ phí đi một tấm lòng kiên trung mà còn lại ảnh
hưởng đến hình tượng của Nam Nhạc Phái chúng ta trong mắt các đồng đạo khác,
đúng là tổn thất vô cùng. Dĩ nhiên, nếu hi sinh lợi ích của ta có thể đổi lấy
tất cả tổn hại đó, ta cam lòng gánh chịu tất cả. Xin đại nhân đồng ý.
Trần Dương nói đến miệng đắng lưỡi khô, nhưng vẫn cố gắng kiên trì cắn răng
nói ra toàn bộ.
Đây đã là một cái cơ hội trời cho, Trần Dương hắn dù chết cũng phải ôm chặt!
Mà thanh niên kia nghe rõ ràng từng chữ của Trần Dương, nhất thời một hán tử
đối mắt với rừng thiêng nước độc, cọp dữ beo gầm cũng không nháy mắt mà lúc
này cũng hai hốc mắt ẩm ướt, trong lòng xúc động trào dâng.
Bản thân thanh niên nọ trải qua biết bao cay đắng cực khổ không ai biết, đến
nơi này chỉ vì cầu khẩn xin được khảo hạch. Có thể biết cái danh nghạch này
quý giá đến mức nào.
Thế nhưng Trần Dương là một người xa lạ không chút quen biết bỗng chốc vô tư
vô cầu đem nhường cho hắn, một kẻ hoàn toàn xa lạ.
Cho dù thân huynh đệ chưa chắc làm được đến mức này!
Chí tình chí nghĩa cũng chỉ đến mức này!
Từng nghe qua nhiều chuyện về người tốt, nhưng chắc cũng chỉ đến mức này mà
thôi!
Nhất thời, càng nghĩ càng cảm động, thanh niên xoay người về phía Trần Dương
nói:
- Đại ca, xin nhận của ta một lạy. Nhân tình này cả đời ta khắc cốt ghi tâm.
Ngươi đã như vậy, sao ta có thể nhận, vẫn xin ngài giữ lại danh nghạch kia đi!
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Trần Dương ngay lập tức trắng bệch, kém chút
ngất xỉu tại chỗ vì buồn bực!