Người đăng: Túy Vân Tử
Nơi đám người tiến hành lao động là một khu vực hoang vu.
Để tiện cho làm việc, Trần Dương sớm đã căn dặn Khí Linh tuỳ thời tạo ra một
khu trại nhỏ cho đám người phạm nhân ăn ngủ lại đó để tiện lao động.
Mà Trương Tiểu Anh cũng được cấp một nơi ở riêng để nấu nướng cho đám người
này.
Hiện tại Trương Tiểu Anh cũng không còn lao động nặng nhọc nữa.
Trần Dương sau khi đi đến khu trại của đám người thì thấy bọn họ đang ngồi ăn
uống.
Mọi người đang ăn uống, chợt thấy bóng dáng của Trần Dương tiến đến liền buông
bỏ mọi thứ trong tay đồng loạt quỳ xuống:
- Tham kiến đại nhân!
- Mọi người cứ ăn uống đi, ta cũng đang đói bụng, muốn thử một chút tay nghề
của tiểu Anh!
Trần Dương cười cười, đi xuống một cái ghế gỗ ngồi xuống.
Mọi người ai cũng đều bị giáo huấn một trận trước khi đến đây lao động, cho
nên khi nhìn thấy Trần Dương tâm lý đều sinh ra sợ hãi bản năng. Hiện giờ lại
thấy Trần Dương ngồi xuống định ăn cơm thì vốn vừa rồi còn có người trò chuyện
thì hiện tại đều yên lặng.
Trần Dương thấy vậy cười khổ, hắn đây là quan muốn vi hành nhưng hoá ra lại
làm cho bọn họ mất tự nhiên.
Chỉ có Trương Tiểu Anh thấy Trần Dương nói muốn ăn thì liền vui vẻ mang ra một
khay cơm có rau xào, canh đậu hũ và cơm trắng. Tuy thanh đạm nhưng lại ngon
miệng dễ ăn.
Những thứ này là Trần Dương cho bọn họ tự tay trồng lấy mà ăn, tạo thành sự tự
cung tự cấp cho mình.
Hiển nhiên, một phần cũng nhờ nơi này hoàn cảnh quá mức trong lành, cho nên
thực vật trồng ra cũng ngon miệng hơn hẳn.
Trần Dương cũng ăn rất nhanh, sau đó chờ mọi người ăn xong mới đứng dậy nói:
- Mọi người. Những sự cố gắng của các ngươi ta đều biết. Cũng có vài người đã
bắt đầu có tâm lý ỷ lại hoặc là tự đắc, ta cũng biết. Mặc dù nơi này là nơi
cải tạo, một thời gian sau hết hạn thì ta sẽ để cho các ngươi tiến vào luân
hồi, lại có trải qua quá trình cải tạo này, khi các ngươi tiến vào luân hồi sẽ
có một vị trí tốt. Ta chỉ muốn các ngươi thông qua quá trình cải tạo này mà
gột rửa tâm linh, suy nghĩ lại những hành động trước kia mà tự cân nhắc bản
thân. Tất nhiên, đừng cho đây là ta sợ các ngươi. Ta đã từng bắt các ngươi vào
đây, thì việc trấn áp các ngươi vĩnh viễn không thể siêu thoát cũng không đáng
là gì.
- Tốt, hiện tại đến nơi này, cũng có một việc cần thông báo với mọi người.
Trần Dương nói xong, liền phất tay một cái.
Trước mặt mọi người liền hiện ra một tấm bảng bằng đá, bên trên có ba chữ:
‘Sắc Phong Bảng’
- Đây là Sắc Phong Bảng. Các ngươi đều là những người có kinh nghiệm ít
nhiều. Bên tay ta lại đang cần những người biết hối cải, biết dùng hành động
để chứng tỏ bản thân. Cho nên, kể từ ngày hôm nay trở đi, những người có thành
tích lao động tốt nhất sẽ có cơ hội được sắc phong vinh danh, có cơ hội làm
lại cuộc đời mà không cần chờ luân hồi.
- Nhưng, ta muốn các ngươi hiểu phấn đấu chứ không phải tranh chấp. Nhớ lấy,
đã vào nơi này, mỗi ý niệm, mỗi hành động của các ngươi đều không thoát khỏi
ánh mắt của ta. Hiện tại, hai ngươi…
Nói xong, Trần Dương phẩy tay một cái lập tức có hai đại hán ở cuối phía sau
bị nắm đưa lên không trung, chân đạp đạp.
- Hai ngươi đã vào đây lao động còn định gian dối, cố tình bắt người khác làm
thay phần mình. Trong đầu lại nảy sinh ý nghĩ đen tối với Trương Tiểu Anh. Các
ngươi trước đây đã được ta thẩm án, lại cho cơ hội chuộc tội, giảm đi âm đức
nhưng chứng nào tật nấy. Hiện tại, xét thấy hai ngươi đã không còn có thể cứu
chữa, bổn quan phán hai ngươi mất đi tư cách luân hồi, câu diệt tại chỗ!
Nói xong, Trần Dương chán ghét phủi tay như đuổi ruồi, cả hai người thậm chí
không nói được một lời cầu xin nào liền triệt để tiêu tán tại chỗ, ngay cả tư
cách vào luân hồi đầu thai cũng không còn, chân chính biến mất.
Có một màn này, ánh mắt những người khác ngược lại càng thêm sáng.
Điều này chứng tỏ, tất cả mọi người đều như nhau, ai có cố gắng đều có cơ hội.
Chỉ cần chăm chỉ và trung thực, hết thảy sẽ ổn.
Chỉ có Trương Tiểu Anh là nét mặt có chút tiếc nuối.
Trần Dương thấy vậy thì nhẹ nhàng nói với nàng:
- Ngươi chỉ cần làm việc siêng năng, cũng không thiếu cơ hội!
Trương Tiểu Anh nghe vậy thì nét mặt mừng rỡ.
Trần Dương thấy vậy mới mỉm cười, thân ảnh biến mất tại chỗ.
Ở trong Phán Thần Hệ Thống, hiện giờ chỉ cần Trần Dương động niệm, hắn có thể
đến và đi bất cứ nơi nào.
Trần Dương cũng chỉ mới vừa phát hiện khả năng này, cho nên hiện giờ hắn đang
hiện ra ở một vùng cách đó rất xa, rất xa.
Khi có được Phán Thần Hệ Thống, lại được ban cho Nông Trang, Trần Dương từng
rất thắc mắc rốt cuộc Nông Trang này rộng lớn đến bao nhiêu.
Hắn cũng từng thử tìm cách quan sát, kết quả không nhìn ra được gì.
Nhưng hiện tại đã khác, Trần Dương hầu như chỉ cần động niệm là có thể tương
tự như Thuấn di một lúc đến vô cùng xa.
Mặc dù như vậy, Trần Dương cũng mất rất lâu mới thuấn di đến nơi này.
Sau khi đến nơi này, Trần Dương cũng không thuấn di đi tiếp được nữa.
Bởi vì hắn nhận thấy Phán Thần Hệ Thống vốn ổn định như vậy nhưng ở nơi này
thì không gian lại cực kỳ không ổn định.
Ở nơi đáng lẽ là một vùng đất trải dài thì lại như có một bức tường khói chặn
lại, chập chờn lan toả.
Bức tường khói này làm cho Trần Dương thân là chủ nhân nơi này cũng không cách
nào vượt qua được.
Trần Dương đứng đó hồi lâu, nhìn mãi vẫn không phát hiện ra điều gì thì lắc
đầu quay trở lại một khu vực gần đại điện của hắn.
Hiện tại, ngoài chuyện nâng cao tu vi thì với mục tiêu tiến đến Tu Tiên Giới
kia, Trần Dương cũng không thể khinh suất mà phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng.
Những thứ tuỳ thân của tu sĩ như Pháp bảo, đan dược, phù lục…một thứ cũng
không thể thiếu.
Trần Dương thông qua một số tin tức thu thập được cũng biết, Tu Tiên Giới là
một thế giới hoàn toàn thuộc về tu tiên luyện đạo.
Ở nơi đó cũng không phải xã hội pháp chế yên bình như thế giới Hoang Địa mà
hắn đang sinh sống, mà là một thế giới cực kỳ rộng lớn bao gồm nhiều mối nguy
hiểm khó lường.
Trần Dương ở nơi này có thể dùng một ít phù lục hoặc một cái Cầm Long Thủ đã
có thể miễn cưỡng tự bảo vệ mình. Nhưng nếu đến Tu Tiên Giới kia mà không
chuẩn bị kỹ càng thì chết cũng không biết chết như thế nào.
Nghĩ thông suốt, Trần Dương liền bắt đầu tự lựa chọn những thứ trước mắt cần
dùng.
- Khí Linh, ta cần một thanh trung giai linh kiếm, một pháp bảo phi hành sơ
giai, một công pháp để biến đổi hình dáng, một…
…
Cuộc sống của Hoàng Na mấy năm nay đúng là thoải mái khoái hoạt.
Ngay khi Trần Dương vừa bế quan thì nàng đã bắt đầu rục rịch muốn tìm chỗ
chơi.
Nhưng nơi rừng hoang núi vắng này thì có gì để chơi ngoài các loại tiểu thú
đâu?
Thế là, Tiểu Long Nữ Hoàng Na bắt đầu hành trình chinh phục tiểu thú của mình.
Nàng mặc dù là Long tộc, nhưng luôn luôn có cuộc sống hoang dã bên ngoài, đối
với cuộc sống phiêu diêu tự tại của đám tiểu thú này vẫn rất yêu thích. Bản
tính Hoàng Na lại yêu thích các loại thú nhỏ dễ thương, còn thú lớn hoặc có
hình dạng bên ngoài xấu xí một chút là bị nàng chán ghét hoặc ít nhất là phải
hành hạ một vòng, mãi cho đến khi chúng nó thuần phục mới thôi.
Thế là, trong vòng có hai ba năm, Hoàng Na đã nghiễm nhiên trở thành lão đại
của những con thú này. Trong số đó, có một vài con từng nhận ơn của Trần
Dương, dùng qua Khai Linh Đan, nhất thời làm cho trí khôn tăng lên.
Cho nên rất thích thú nịnh nọt ‘đại tỷ’ Hoàng Na này.
Ngày hôm nay, Hoàng Na như thường lệ dẫn theo một con thỏ, một con sóc và một
con nhím sau lưng đi tuần chung quanh khu vực địa bàn của nàng.
Dĩ nhiên, cái địa bàn này của nàng cũng chỉ là tự phong, tự chọn và tự quản
lý. Mà cũng từ lâu, cái địa bàn này đã thành cấm địa của vô số thú vật chung
quanh.
Đặc biệt là một số loài thú như sói, rắn…khi nhìn thấy bóng dáng của vị nãi
nãi này thì liền muốn hư thoát, cả người mềm nhũn tìm cách giả chết hoặc cắm
đầu chạy trốn.
Mặc dù, bọn chúng biết cho dù có trốn cách nào cũng không thoát!
- Ý, có một con sói! Hừ, còn giả chết!
Hoàng Na vốn đang buồn chán đi dạo, bỗng nhiên vỗ tay vui vẻ cười một tiếng,
sau đó dẫn theo ba tiểu đệ thỏ, sóc, nhím chạy tới bên chỗ con sói đang le
lưỡi chổng cẳng lên trời.
Làm được đến như thế này, cũng thật khó cho con sói, đáng tiếc, nó không thể
qua mắt được người nọ.
Hoàng Na đến gần, đi chung quanh con sói hai vòng rồi dùng ngôn ngữ đặc trưng
riêng của thú vật, nói:
- Sói kia, thấy ta còn định giả chết. Ta nghe qua một câu chuyện có nói ngươi
rất thích giả trang để săn mồi, có phải định ăn chúng ta hay không?
Con sói nghe vậy rên lên ư ử, không giả chết nữa mà bật dậy, run rẩy nằm sấp
xuống.
Hai hốc mắt của nó cũng đã ẩm ướt rồi!
- Lại còn giả vờ đau khổ xin xỏ? Hừ, hôm nay tâm trạng ta không tốt, mau cõng
ta và ba tiểu muội đây đi một vòng quanh lãnh địa rồi ta sẽ tha cho. Nếu
không…
Vừa nói xong, Hoàng Na liền tiện tay cầm một cục đá dưới đất rồi nhẹ nhàng bóp
nát thành bụi phấn, bay bay theo gió.
Con sói thấy vậy thì dưới háng liền truyền đến cảm giác ê ẩm vô cùng, hai hàng
nước mắt lăn dài, tru lên một tiếng rồi đưa lưng ra.
Cũng may, thể tích con sói này cũng khá lớn, dài chừng gần một mét, có chút
cường tráng cho nên cố gắng hết sức cũng có thể cõng bốn vị tổ tông này một
đoạn.
Hoàng Na thấy nó run rẩy lê từng bước thì không nhịn được vươn tay đánh một
luồng linh lực vào người nó rồi nói:
- Khoẻ rồi chứ? Có thứ này chắc ngươi sẽ khoẻ, mau cưỡi ta đi, nhanh lên
nào~~~
Con sói chỉ cảm thấy một tia lương khí truyền đến, nhất thời hưng phấn tru
lên.
Một tia ý nghĩ hưng phấn xoẹt qua đầu nó.
Vị tổ tông này cũng không đáng sợ như mấy vị bạn hữu của nó từng cảnh báo a!
Đang có suy nghĩ này, đột nhiên Hoàng Na trên lưng con sói không biết nghĩ gì
lại nói:
- Không được, chạy mà im thì không có gì hứng thú, hay là ngươi hí lên đi, hí
như ngựa ấy. Ta xem nhân loại cưỡi ngựa rất thích mà chưa được thử. Sói, mau
hí!
- Uông~~~Uông~~~
- Không được, phải hí cho ta!
- Uông~~~
Cứ thế, tiếng một đứa trẻ và một con sói nhất trời truyền vang, xen vào đó là
một loạt tiếng cười giòn tan len lỏi trong khu rừng.