Người đăng: ꧁༺????????ể????❦????????????????༻꧂
Vòng xoáy càng tụ càng dày, từng tia lôi điện không còn e dè gì nữa, lôi điện
cuồng bạo phát tán ra xung quanh, thỉnh thoảng lại có một vài tia lôi điện nhỏ
phóng xuống, đường kính chỉ bằng ngón tay cái, nhưng đi đến đâu Thiên Hồn lâm
bị hủy diệt đến đấy.
Hoàng Long tận mắt nhìn thấy một tia lôi điện màu trắng nhỏ bằng ngón tay út,
mỏng manh như lúc nào cũng tan vỡ, phóng xuống một gốc cổ thụ cao hơn 20m sau
một chớp mắt gốc cổ thụ to lớn như vậy lại bị tia sét nhỏ bé ấy đánh tan thành
tro bụi để lại một cái hố to trên mặt đất. Rồi tỉnh thoảng lại nghe tiếng nổ
lớn cùng tiếng dã thú kêu rên trước khi chết, tất cả âm thanh đó tập hợp lại
làm tâm thần hắn trở nên hoảng loạn.
Đúng ra hắn mới chỉ là một viên đại học năm nhất vẫn chưa trải việc đời, khi
đối mặt với sức mạnh hủy diệt đáng sợ của thiên nhiên trời đất như vậy, hắn
cảm giác mình như ngọn lửa nhỏ trong đầy trời giông bão, bất cứ lúc nào cũng
có thể bị dập tắt.
Thời gian không lâu sau, vòng xoáy tích tụ đến một hạn định nào đó, đột ngột
dừng hấp thu, hiện tại trông nó như một hố đen vô tận, với sức mạnh thôn phệ
cả bầu trời, uy áp không còn phát tán ra xung quanh mà tập trung lại tích súc
hướng thẳng đến thân thể Hoàng Long triển đi xuống, từng tia thiểm điện trắng
xóa rạch ngang bầu trời đêm, như bất cứ lúc nào cũng có thể phóng xuống vậy.
Nếu như trước kia cơ thể mượn nhờ Thiên Địa Diệt Thế Thần Lôi vẫn còn miễn
cưỡng duy trì chống đỡ lại uy áp từ thiên địa, thì bây giờ hắn không khác gì
một con thuyền nhỏ lênh đênh giữa biển cả trong bầu trời mưa bão, bất cứ lúc
nào cũng có thể bị lật mà chết đi. Thậm chí làn da bên ngoài của hắn xuất hiện
từng đạo, từng đạo vết nứt, có máu từ trong đó gỉ ra, nhuộm đỏ cơ thể hắn,
trông hắn bây giờ không khác gì một huyết nhân, trong lòng bàn tay vòng xoáy
vẫn cố gắng hấp thu Thiên Địa Diệt Thế Thần Lôi, không hề có dấu hiệu muốn
dừng lại.
Một bên Phong Khải chỉ đứng nhìn không có ý gì muốn tham gia giúp đỡ, với năng
lực của hắn, hắn có thể nắm chắc một quyền oanh ra, đủ để phá tan cái lôi kiếp
này, nhưng hắn không làm, vì hắn nghĩ mượn nhờ thiên kiếp, chặt đứt quá trình
hấp thu Thần Lôi của Hoàng Long từ trên người Lôi Trịnh, có lẽ đó là cách duy
nhất để cứu lão bằng hữu.
Thiên Đạo rất công bằng, nó chỉ muốn tiêu diệt tên yêu nghiệt dám phá hư thiên
địa quy tắc, sẽ không làm tổn thương đến người bên cạnh. Nếu như Phong Khải
cưỡng ép dừng lại quá trình hấp thu, có thể sẽ tạo thành phản phệ gây ảnh
hưởng xấu tới Lôi Trịnh, nhưng thiên đạo thì khác, nó là thiên địa quy tắc cấu
tạo mà thành, nếu nó thành công không những không tạo thành tổn thương cho Lôi
Trịnh, mà theo thiên địa lôi kiếp tẩy rửa Thiên Địa Diệt Thế Thần Lôi có thể
càng thêm hoàn mỹ hòa hợp vào thân thể Lôi Trịnh.
Cảm giác được suy nghĩ của lão hữu, Lôi Trịnh một mặt cười khổ:
- ngươi quá xem thường Thiên Địa Diệt Thế Thần Lôi rồi ...
Ngay lúc Hoàng Long suy nghĩ lần này mình thật sự phải chết, thì bỗng nhiên
vòng xoáy đột ngột đình chỉ, sau một khắc nó bắt đầu hoạt động lại, lần này
vòng xoáy càng thêm điên cuồng hấp thu, cùng lúc đó Hoàng Long cảm giác được
uy áp chợt giảm mạnh, theo vòng xoáy ngày càng hung tợn hấp thu, thì thiên địa
uy áp lại nhanh chóng biến mất, chỉ chốc lát sau, hắn không còn cảm nhận được
thiên địa chi uy nữa, hơn thế nhưng vết thương do uy áp gây ra trên người hắn
lấy mắt thường cũng có thể thấy đang nhanh chóng khép lại.
- con bà nó, ngay cả uy áp cũng bị hấp thu.
Phong Khải không nhịn được chửi lớn, ngươi đây là đang bị thiên phạt có được
hay không, người ta muốn dùng ý chí để nghiền ép ngươi, ngươi không có vấn đề
gì thì cũng thôi đi, mà ngay cả uy áp của người ta cũng hấp thu luyện hóa. Đây
là trần trụi vũ nhục, trần trụi khiêu khích.
Giống như lão thiên cũng cảm giác được tên nhân loại kia đang kiêu khích mình,
ngay lập tức một cột sét đường kính vài ba mét nhanh chóng tích tụ, như lôi
thần hàng thế, đánh mạnh xuống, trực chỉ thân thể của Hoàng Long, tia sét này
đủ sức đưa một tòa núi lớn thành cặn bã.
Trong mắt Hoàng Long bây giờ chỉ còn một màu trắng xóa, hắn cố nuốt nước bọt,
lại phát hiện yết hầu khô khốc. Hắn quá sợ hãi.
...
...
...
- " NGAO ... "
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy, một tiếng gầm rít vang lên, sau lưng Hoàng
Long, một hư ảnh Hoàng Kim cự long hiển hiện, nhanh như gió lốc bay vụt lên
trực chỉ thiên kiếp, Cự Long há miệng thôn phệ tia sét. Không dừng lại, nó
quay đầu trực chỉ đầy bầu trời kiếp vân, xông thẳng mà qua, nơi nó đi qua,
từng ánh sét Hoàng Kim bắn ra thắp sáng cả một vùng trời, chỉ chốc lát nguyên
bản bầu trời toàn kiếp vân chằng chịt lôi điện lại như một tầng bông gòn bị cự
Long đột phá xuyên thủng mà qua, tan biến trong trời đất, như chưa từng xuất
hiện.
Một lúc sau Hoàng Long mở mắt sờ soạng thân thể, thấy vẫn lành lặn bình
thường, hắn cười lớn, con mẹ nó lão tử trời đánh cũng không chết, lão thiên
đến, đến đánh ta, ta chịu được.
-Rồng .... Con mẹ nó rồng kìa ...
Phát hiện nguy cơ được giải trừ, Hoàng Long ngước đầu lên nhìn trời cao, mang
theo một mặt ngưỡng mộ, ao ước, đẹp thật sự quá mẹ nó đẹp, rồng vẫn là biểu
tượng tượng trưng cho quyền uy và sức mạnh, đã là nam nhi chắc chắn ai cũng có
mộng tưởng một lần được cưỡi lên một con thần long rong ruổi đất trời. Nếu
thực sự có một lần được cưỡi lên nó rong ruổi trời cao, thì sống một kiếp này
cũng không uổng ...
Một bên Hoàng Long đang tràn đầy ngưỡng mộ thì Phong Khải lại thở ra, Cự Long
hư ảnh xuất hiện, vòng xoáy trên tay tên tiểu tử đó cuối cùng cũng biến mất,
Lôi Trịnh cũng được giải thoát.
- thật mạnh ...
Phong Khải cảm khái, mặc dù hắn cũng như Lôi Trịnh luyện hóa được một loại
Thần Phong nguyên tố, nhưng đẹp và mạnh mẽ, oai phong như Thiên Địa Diệt Thế
Thần Lôi thì thật sư là cực kỳ hiếm thấy. Đỡ lấy Lôi Trịnh đang thở hổn hển vì
suy yếu, Phong Khải nhìn qua một mặt hâm mộ Hoàng Long, quẳng cho hắn một tia
kinh bỉ, đúng là nhóc con mới sinh chưa hiểu việc đời.
Đúng vậy, hư ảnh cự long là do Thiên Địa Diệt Thế Thần Lôi hóa thân mà thành,
trong phút chót hiện thân cứu Hoàng Long qua một kiếp. Cự Long bay quanh bầu
trời ba vòng rồi dừng lại há miệng phun ra một quả cầu hình tròn, quả cầu vừa
ra, Phong Trịnh tự nhiên cảm giác được mặt đất hơi chấn động, mặc dù rất nhỏ
thôi nhưng ở vào tu vi như hắn lại dễ dàng cảm nhận ra, giống như thể trời đất
lại đang run rẩy trước quả cầu này vậy, phải mạnh mẽ bao nhiêu mới khiến lão
thiên run rẩy, thậm chí vô lực chống lại.
- con bà nó, cái thứ này lại có thể đẻ trứng.
Một bên Phong Khải đang ngạc nhiên thì bỗng nghe một tiếng hét kinh ngạc mang
theo phấn khích vang lên ...