Thần Linh Quyết.


Người đăng: ꧁༺????????ể????❦????????????????༻꧂

Quyển sách bên ngoài trông khá cũ kỹ, bìa sách đã ố vàng thậm chí trông còn có
chút mục nát, không có gì là đặc biệt. Nhưng nếu như cứ nhìn quyển sách chăm
chú thật lâu thì sẽ phát hiện ẩn ẩn có từng luồng từng luồng hào quang lan tỏa
ra xung quanh, dễ dàng làm người ta trở nên mê muội.
- nó gọi Thần Linh Quyết, là công pháp tu luyện của vạn cổ ác ma Cửu Thần,
cũng là công pháp duy nhất ta biết đến hoàn mỹ phù hợp với linh hồn ấn. Thế
nên mặc dù nó tồn tại từ vạn cổ đến nay nhưng hiện thế trừ Cửu Thần không hề
có một người tu luyện thành công, thậm chí ta từng nhìn thấy một thiên tài vì
tu luyện nó cuối cùng linh hồn bị rút khô trở thành thây ma sống vất vưởng
trên đời.
Phong Khải giải thích rồi đưa quyển sách cho Hoàng Long.
Hoàng Long biết, mặc dù nói Thần Linh quyết lưu truyền từ vạn cổ đến nay,
nhưng hiển nhiên không phải như lời Phong Khải nói dễ dàng thấy được như vậy.
Hoàng Long đưa tay chạm vào bìa sách, bìa sách ko phải làm bằng giấy hay vải
mà từ một loại chất liệu nào đó khá là êm ái mềm mại, mặc dù bên ngoài trông
nó bị tàn phá đến không chịu nổi nhưng khi sờ vào thì lại giống như chạm vào
tấm lông nhung vậy.
Hắn định cất Thần Linh Quyết mới nhớ hiện tại cơ thể mình đang trần như nhộng,
hắn quay sang cười cười nhìn Phong Khải.
- Phong gia gia, ngươi xem hiện tại trên người ta không mảnh vải che thân,
ngươi có thể kiếm cho ta một bộ quần áo được không.
Phong Khải che đầu, thở dài, loay hoay một lúc móc ra 5 chiếc nhẫn bạc, thuận
tay vứt cho Hoàng Long một chiếc.
- trữ vật giới chỉ, ngươi giữ lấy mà dùng. Trong đó chắc có một vài bộ quần
áo của con trai ta lúc hắn còn trẻ và một số thư tịch lặt vặt, ta đã đem ấn ký
của nó xóa đi, ngươi chỉ cần nhỏ máu nhận chủ là có thể sử dụng. Tiện thể
ngươi đem thần linh quyết cũng cất vào đấy đi, nhớ rằng nhất định không để cho
ai biết mình nắm giữ quyển sách này kẻo rước họa sát thân.
Hoàng Long gật đầu hắn cũng hiểu rõ đạo lý " thất phu vô tội, hoài bích có tội
", tuy nói rằng không có linh hồn ấn không thể tu luyện, nhưng một báu vật như
thế tuyệt đối sẽ khiến cho một số người động sát tâm, không sợ nhất vạn chỉ sợ
vạn nhất, điều này hắn biết.
Tò mò đánh giá chiếc trong tay, nó màu bạc ánh kim, bên ngoài khắc đầy nhưng
loại họa tiết hoa văn kỳ lạ, ẩn ẩn thống nhất nhưng cũng rời rạc, xem một hồi
cũng không hiểu hắn quyết định bỏ qua.
Theo lời Phong Khải hắn cắn đầu ngón tay nhỏ máu vào chiếc nhẫn.
"Ông" ...
Chiếc nhẫn phát ra hào quang quỷ dị, lập tức giọt máu trên đó bị hút khô, đột
nhiên Hoàng Long cảm nhận được một mối liên hệ kỳ lạ với chiếc nhẫn. Hắn nhắm
mắt, chăm chú tập trung vào nó.
Bên trong chiếc nhẫn là một vùng không gian rộng lớn có lẽ cũng sấp xỉ một
quảng trường, một góc có hai cái tủ đựng đầy quần áo và khá nhiều giá sách to
lớn đựng đầy sách trông giống như một thư viện khổng lồ.
Nên biết bạn hắn Lâm Sung cũng có một cái túi trữ vật, nhưng không gian cũng
chỉ rộng tương đương với bốn khối lập phương mà giá cả cũng đã lên trời. Hoàng
Long không thể tưởng tượng giá tiền của cái trữ vật giới chỉ trên tay là bao
nhiêu nữa. Cửu phẩm võ đế xuất thủ quả nhiên hơn người. Hắn tặc lưỡi.
Hắn còn phát hiện cái trữ vật giới chỉ này một khí đeo vào tay sẽ biến mất vô
tung vô ảnh, nhưng chỉ cần hắn muốn thì nó sẽ lại hiện ra. Cũng tốt như vậy
tránh được một số chuyện phiền phức.
Hoàng Long hơi chuyển động ý nghĩ một bộ bạch sắc quần áo luyện công xuất hiện
trên tay, hắn vốn thích hình tượng thư sinh hào hoa phong nhã nên bạch sắc y
phục chính là hợp ý hắn nhất.


  • Ta hi vọng ngươi sớm ngày có thể tu luyện thành công, đạt đến thành tựu
    vinh hằng, lúc đó chúng ta sẽ còn gặp lại.

Phong Khải mỉm cười, chào tạm biệt Hoàng Long, gọi một bên đang ngồi ổn định
lại chân khí Lôi Trịnh xoay người định đi. Thực sự là hắn không muốn một phút
một giây nào đối mặt với tên tiểu quỷ này nữa, mới gặp mặt có vài ba tiếng mà
lão bằng hữu mang tiếng gần như vô địch thiên hạ suýt nữa thì mất mạng. Thật
đúng là một tên tiểu tai họa.
Hoàng Long gật đầu bỗng nhiên có điều gì suy nghĩ gọi với lại.
- khoan đã, hai vị có Tam Diệp Thảo chứ.
Phong Khải lắc đầu, rồi nhắm mắt hít thở luồng gió dường như đang cảm nhận
phương hướng.
- không có, linh dược thấp kém như vậy bọn ta không đem theo người, nhưng nếu
ngươi muốn, thì đi về hướng đông nam 2 dặm, chỗ đó có một gốc tam phẩm ngũ
diệp thảo so với nhất phẩm tam diệp thảo hiệu quả chỉ có mạnh hơn.
Đến tu vi như Phong Khải đúng là chướng mắt linh dược thấp kém như vậy, không
có bên người cũng là điều dễ hiểu. Sau đó hắn nheo mắt cảm nhận cơ thể Hoàng
Long, làm hắn hơi run rẩy.
- ta thấy cơ thể ngươi hoàn toàn khỏe mạnh đi, không hề có dấu hiệu trúng
độc, ngươi cần tam diệp thảo làm gì.
Hoàng Long thở dài thuật lại một lần bệnh tình của Tú Yên cho Phong Khải nghe.
Nghe xong Phong Khải trầm ngâm suy nghĩ.
- ngươi nói muội muội ngươi trên người thường xuyên chảy ra kịch độc.
Hoàng Long gật đầu, cũng vì lý do này mà hắn mới cần tam diệp thảo để giải
độc.
- có phải cuối giờ hợi đầu giờ tý muội muội ngươi lại bắt đầu suy nhược, hơn
nữa trước mỗi lần cơ thể chảy ra kịch độc muội muội ngươi thường sẽ cực kỳ mệt
mỏi và suy yếu, sau khi kịch độc chảy hết cơ thể lại có dấu hiệu khỏe mạnh trở
lại.
Hoàng Long suy nghĩ rồi gật đầu.
Phong Khải xoa cằm rồi quay sang Lôi Trịnh một bên cũng đang trầm ngâm suy
nghĩ. Đạt được cái gật đầu của lão bằng hữu, Phong Khải nói tiếp.
- nếu ta đoán không nhầm muội muội ngươi có được nghìn năm khó gặp tiên thiên
độc thể.
Hoàng Long giật mình, không phải là nói thể chất đặc thù chỉ sinh ra khi đạt
đến nhất phẩm tứ trọng sao, Tú Yên hình như mắc căn bệnh này trước khi nàng
đạt tới nhất phẩm tứ trọng, Hoàng Long xoa cằm dùng ánh mắt khó hiểu nhìn
Phong Khải.
Phong Khải gật đầu.
- người tu luyện chúng ta hái khí trong trời đất để tu luyện, khí gồm 2 loại
một là tiên thiên hai là hậu thiên, khí tiên thiên cũng chính là nguyên khí,
khí hậu thiên là khí của sự hô hấp, người bình thường không hấp thu linh khí
thì khí tiên thiên cũng dần dần khô cạn. Tu luyện giả thì khác, có được luyện
ấn thì cơ thể sẽ tự động hấp thu khí tiên thiên bù đắp cho khí hậu thiên, quá
trình này thường diễn ra vào cuối giờ hợi đầu giờ tý.
Hoàng Long cái hiểu cái không gật đầu.
- tiên thiên độc thể thì khác, người nắm giữ thể chất này khí tiên thiên tự
sản sinh ra độc, theo thời gian cơ thể không những không mất đi khí tiên thiên
mà còn được bù đắp, vì vậy cuối giờ tý đầu giờ hợi khi cơ thể tự động hấp thu
khí tiên thiên, lại sinh ra thừa thãi khiến bản thân ứ đầy khó chịu, bắt buộc
kịch độc phải đào thải ra bên ngoài. Chắc hẳn muội muội ngươi tiên thiên độc
thể đang trong quá trình bị kích hoạt, nếu như kích hoạt không đúng cách rất
có thể vì thế mà tử vong.
Hoàng Long nghe xong chảy mồ hôi lạnh, gấp rút hỏi lại.
- vậy nên ta mới cầm tam diệp thảo, hai vị làm ơn giúp ta lấy nó có được
không.
Hoàng Long trong lòng tràn ngập lo lắng mặc dù người muội muội này hắn chưa
từng gặp mặt, nhưng khi kế thừa linh hồn vào cơ thể này hắn đã coi Tú Yên như
em gái ruột mình, kiếp trước hắn không có em gái, kiếp này cho dù thế nào
chăng nữa hắn cũng nhất quyết bảo hộ nàng.
Phong Khải nhìn phản ứng của Hoàng Long lắc đầu.
- Ngươi không hiểu ý ta nói sao, tiên thiên độc thể, thể chất vốn là độc,
ngươi lại đi tìm tam diệp thảo vốn sinh ra để khắc chế độc dược, để nàng phục
dụng không những không giảm mà có thể sinh ra xung khắc dẫn đến kinh mạch rối
lọan mà chết.
Hoàng Long chần chừ.
- nhưng vị y sư kia có nói ...
Không để hắn nói hết câu, Phong Khải hừ lạnh.
- nếu như ngươi vì một tên nhỏ nhoi nhất tinh y sư mà bỏ ngoài tai lời khuyên
của một vị cửu tinh y sư thì tùy ngươi ...
Cửu tinh y sư ... Hoàng Long giật mình rồi nhanh chóng nở nụ cười.
Trước mặt không chỉ là một vị võ đế còn là một vị cửu tinh y sư, lần này Tú
Yên thực sự được cứu rồi. Hoàng Long vui mừng mở miệng định nói.
Biết ý nghĩ của hắn, Phong Khải thở dài lắc đầu.
- không được, ta không giúp được, không phải do ta không muốn mà là ta không
thể, tiên thiên thể chất có từ khi mới sinh ra, là thể chất trời ban, trừ khi
giết nàng đi rồi đem linh hồn rời vào thể xác khác, còn không có cách nào nữa.
Đừng nói việc này ảnh hưởng đến tâm lý, cho dù có muốn cũng không thể, một cái
nhất phẩm võ đồ, linh hồn không đủ mạnh để đoạt xác người khác, mà theo tình
hình hiện tại nhanh thì 1 tháng lâu thì 2 tháng nàng sẽ ... thế nên để nàng tu
luyện linh hồn bây giờ cũng sẽ không còn kịp nữa.
Phong Khải dừng lại nhìn thanh niên mặt mày tái nhợt trước mặt thở dài.
- vậy không phải ... không phải Tú Yên sẽ ...
Hoàng Long ngồi bệt xuống, thở dốc, hắn mới trọng sinh vào thế giới này, tưởng
rằng sẽ được sống lại một cuộc sống hạnh phúc, thì ngay lập tức biết tin em
gái mình có thể trong vòng 2 tháng nữa sẽ chết, hỏi làm sao hắn cam tâm.
Đi tìm người khác cứu chữa, đừng đùa đến một vị cửu tinh y sư còn bó tay ngươi
nói tìm đâu ra. Hoàng Long mặt trắng bệnh tay chân rã rời.
- nhưng không phải là không có cách ...
Lôi Trịnh nãy giờ đứng xem chợt lên tiếng.
Như vớt được cọng cỏ cứu mạng, Hoàng Long bật dậy quỳ xuống, khẩn khoản nói.
- cầu xin hai vị cứu lấy Tú Yên, chỉ cần cứu được nàng ta nguyện làm trâu làm
ngựa để bù đắp.
Lôi Trịnh gật đầu.
- không cần ta có một người bạn cực kỳ hứng thú với độc vật, chỉ cần trên đời
thứ gì có độc là hắn sẽ lấy cho bằng được, hắn gọi .... Độc Dương.


Phá Thiên Lập Đạo - Chương #13