Người đăng: Bigboy195
Không biết qua bao nhiêu lâu Túc Hoàng mới tỉnh dậy.
Vừa mở mắt ra đã thấy hoa mắt chóng mặt, hắn liền nhắm mắt lại và chợt nghĩ
lại chuyện vừa xảy ra với mình.
Hắn ngồi bật dậy, ngẩng đầu nhìn mọi thứ xung quanh.
"Ta đang ở nơi nào thế này? Chết rồi! Ta đã ngất đi bao nhiêu lâu?"
Chỉ thấy bầu trời lúc này đang mờ mờ tối, không biết là sáng sớm hay chiều
muộn nữa.
Chỗ Túc Hoàng đang ngồi là một vách đá lớn, phía trước không xa là biển.
Đấy là hắn đoán vậy, bởi hắn nghe tiếng sóng biển dội vào đá với cả đàn chim
đang lượn vòng trên bầu trời.
Hắn đoán không sai.
Phía trước thực sự là biển, nhưng vùng biển này hoàn toàn khác với vùng biển
hắn thấy trước khi ngất đi.
Xung quanh chỉ toàn đá là đá, vách đá dài bao nhiêu cũng không biết, chỉ là
không nhìn thấy điểm đầu điểm cuối.
Nhìn ngắm xung quanh một hồi, Túc Hoàng khẳng định bản thân mình hiện giờ đang
ở một nơi xa lạ cách rất xa vùng biển trước khi hắn ngất đi.
Hơn nữa bầu trời đang bắt đầu sáng.
"Tại sao ta lại ở đây."
Hắn tò mò đứng dậy, nhìn ngắm mọi thứ xung quanh, cảm thấy mọi thứ xa lạ đến
mức tuyệt vọng.
Túc Hoàng chợt nghĩ lại chuyện đã xảy ra với hắn.
Hắn còn nhớ rõ chiều hôm trước hắn không đi với lớp mà đi một mình sưu tầm vỏ
sò, rồi hắn đi tìm tới một bờ cát rộng không có bóng người nào.
Khi đó hắn đã nhìn thấy một viên thủy tinh cầu ở bờ đá sát với biển.
Sau khi lấy can đảm ra nhặt viên thủy tinh cầu đó rồi chạy vào sâu trong đất
liền thì hắn chợt thấy đau đầu rồi ngất đi.
Còn nữa, viên thủy tinh cầu đó lấp lóe phát sáng.
Trước khi hắn thấy bị chóng mặt hắn còn thấy viên thủy tinh cầu đang phát ra
ngân quang.
Nhớ được ra như thế, từng dòng suy nghĩ xuất hiện trong đầu hắn.
"Lẽ nào ta bị say sóng rồi ngất đi. Rồi mọi người tìm thấy ta mang ta đến đây
để trêu ghẹo? Vô lý, nơi này có lẽ không còn ở biển Tha Phương nữa, sẽ không
đi xa như thế chứ."
"Lẽ nào viên cầu đó là bảo vật nào đó, ta cầm vào thì sẽ bị đưa đến nơi khác,
hay đến quá khứ hoặc tương lai."
Hắn xoay ngang dọc muốn tìm quả cầu để nghiên cứu bất quá không xung quanh đây
chỉ có mình hắn với bộ quần áo.
Hắn chợt nhớ đến lúc trước khi ngất đi hắn đã đánh rơi quả cầu, rồi dùng hai
tay ôm đầu.
Tim hắn đập thình thịch.
Bất quá hắn không tin vào những chuyện như vậy, nên vẫn cố tìm một lý do khác.
"Lẽ nào ta chạm vào bẫy của người ngoài hành tinh, bị họ mang đi thí nghiệm
rồi quăng thân thể trở lại nơi này?"
Suy nghĩ vừa hiện lên trong đầu hắn liền làm hắn sởn cả gai ốc. Nếu thực sự bị
người ngoài hành tinh bắt đi thì hắn dù may mắn không chết nhưng chắc chắn hắn
không sống được bao lâu nữa.
Mặc dù hắn không có nhiều niềm tin về người ngoài hành tinh nhưng lý do này
chắc chắn là hợp lý nhất.
Hắn chợt cảm thấy bất lực, có tìm xung quanh một thứ gì đó đáng để hi vọng.
Bất quá xung quanh chỉ có đá, phía trước chỉ có đàn chim và tiếng sóng biển.
Túc Hoàng vô lực nằm ngửa người xuống, liền cảm thấy cái bụng đói meo đang kêu
ùng ục.
Tiếng sôi bụng réo lên lần nữa làm Túc Hoàng cũng tạm quăng những suy nghĩ đó
ra ngoài.
Hắn nhìn xung quanh lần nữa để tìm nguồn thức ăn, cuối cùng vẫn phải quyết
định đi về phía vách đá, nơi đàn chim đang bay lượn.
Tiếng sóng biển càng lúc càng lớn, khi hắn đến mép vách đá thì cũng phải bịt
hai tai lại.
Chỉ thấy phía dưới là hàng ngàn hàng vạn con chim đang bay lượn kín cả vùng
biển rộng lớn.
Nhìn xuống vách thì hai chân hắn run cầm cập.
Chiều cao vách đá thật là vĩ đại, hoàn toàn khác xa với suy nghĩ ban đầu của
hắn.
Chỉ thấy sâu trăm trượng xuống dưới là biển, từng con sóng cũng cao đến mười
trượng.
Giữa vách đá thì xuất hiện treo leo từng cái tổ chim, đếm sơ cũng có vài ngàn
cái.
Bất quá cái gần Túc Hoàng nhất cũng phải hơn mười trượng
Tặc lưỡi lùi lại, Túc Hoàng không phải là người sợ độ cao nhưng trước mắt cũng
làm hắn run sợ.
Nếu bảo hắn bây giờ trèo xuống nhặt trứng khác gì bảo hắn đi chết đi.
Bước lên nhìn bên dưới vách đá lần nữa rồi tiếc nuối lùi lại, Túc Hoàng cũng
phải đành lòng quay ngược lại.
Dù sao hắn vẫn còn thứ để hi vọng, không nên liều mạng làm gì.
Hắn sẽ tìm kiếm vài loại cây ăn quả dại, nếu may mắn có lẽ còn có thể sẽ kiếm
được nhà dân.
Hắn lùi lại bước về phía sâu trong đất liền, bước chân ngày một nhanh.
Đi bộ qua vài tiếng tiếng đồng hồ Túc Hoàng vẫn không thấy cảnh vật xung quanh
có thay đổi gì, chỉ thấy một màu đen của đá.
Cái bụng hắn thì đang réo ùng ục, cổ họng khát khô, trong khi trên người mồ hô
giàn giụa.
Hắn ngẩng đầu lên trách ông trời.
"Không lẽ ông muốn tôi chết ...."
Bỗng nhiên con mắt Túc Hoàng lóe lên, khuôn mặt tràn đầy nét ngạc nhiên.
Phía trước hắn nhìn thấy một cái mặt trời đỏ rực lớn bằng cái mâm, hiện mới
nhú khỏi mặt đất khoảng một trượng.
Bất quá hắn không ngạc nhiên vì điều đó, mà bởi vì phía trước dưới chân hắn
hiện tại là một cái bóng, hơn nữa bóng đổ đã tám chín giờ rồi.
Hắn vốn nghĩ may mắn đi ngược hướng mặt trời, hiện tại lại thấy nó ở phía
trước rồi.
Tim hắn đập thình thịch, vội quay lại phía sau.
Chỉ thấy phía sau cũng có một cái mặt trời to bằng cái mâm, hơn nữa còn vàng
rực tỏa ra ánh nắng chói mắt.
Hai mặt trời so với hắn không phải đối xứng, mà là tạo ra một cái góc một trăm
hai mươi độ.
Theo kinh nghiệm của Túc Hoàng, hắn liền quay đầu sang bên cạnh, nơi góc trời
còn lại.
Chỉ thấy một khảng trời bên đó đang sáng rực, giống như hướng mặt trời lúc
hoàng hôn hay bình minh vậy, hơn nữa còn tạo với hai mặt trời kia một góc một
trăm hai mươi độ, chia cả bầu trời thành ba khoảng bằng nhau.
Điều đó ám chỉ điều thì Túc Hoàng rất rõ ràng.
"Có tận ba mặt trời?"
Túc Hoàng nhăn mày, nhưng trái tim thì đang đập thình thình thịch.
"Không lẽ ta trở lại thời kì hồng hoang, khi Hậu Nghệ chưa bắn hạ mười hai mặt
trời?"
"Vô lý, cái này chỉ là truyền thuyết do con người nghĩ ra, là gì có thực trên
đời"
Túc Hoàng đang nghĩ mình nằm mơ, vội vàng tát bốp một cái lên mặt, chỉ thất
một bên mặt đau rát, người ngoài nhìn có thể thấy rõ năm vết tay.
"Lẽ nào thực sự là như vậy?"
Hắn nhịn không được ngẩng lên nhìn trời.
Chỉ thấy trên trời một màu vàng cam, bất quá chính là nền trời mà không phải
do mây tạo ra, hơn nữa còn có cảm giác cao xa hơn vài lần so với nền trời xanh
của trái đất.
"Nơi này là nơi nào, không phải đang ở trái đất. Lẽ nào là hành tinh khác? Lẽ
nào ta thực sự bị người ngoài hành tinh bắt? Vô lý, tại sao khí hậu nơi này
lại không khác trái đất chút nào, ta vẫn hít thở bình thường" Dòng suy nghĩ vồ
vàn câu hỏi tràn đầy trong đầu Túc Hoàng, khiến bước chân của hắn cũng phải
dừng lại, ngồi xuống nền đá.
Cảm giác tuyệt vọng hiện lên trong đầu hắn.
Nếu đây thực sự là hành tinh khác, thì thật hắn hết đường trở về.
Vài giọt lệ chảy ra từ khóe mắt, hắn chợt nghĩ về gia đình, người thân bạn bè.
Cha mẹ hắn chỉ có mình hắn là con trai, cực khổ để nuôi hắn ăn học đại học.
Bây giờ tự nhiên hắn mất tích không biết họ sẽ sốc như thế nào, cuộc sống sau
này ai sẽ chăm sóc họ.
Họ cũng đã lớn tuổi rồi, hắn thật bất hiếu.
Hắn lại nghĩ đến cô em gái năm nay mới học lớp 10, tuổi thơ cùng hắn trêu chọc
nô đùa.
Ngoại trừ cha mẹ thì người hắn yêu quý nhất chính là cô em gái.
Hắn cố gắng học tập cũng chỉ vì tương lai có thể lo cho cha mẹ và em gái của
hắn.
Hắn thật vô dụng.
Túc Hoàng không nhiều bạn nhưng cũng không phải không có.
Mặc dù từ khi đi học đại học hắn ít liên lạc với họ nhưng tình cảm dành cho họ
vẫn chưa bao giờ hết.
Còn Tiểu Ngọc, mặc kệ nàng hiện giờ có nghĩ về hắn không, nhưng hình bóng của
nàng cũng dần dần hiện ra trong đầu hắn.
Một tiểu thư xinh đẹp lúc nào cũng tươi cười, lúc nào cũng ngây ngô trong
sáng, lúc nào cũng bám theo trêu đùa hắn.
Bất quá những thứ này bây giờ thật xa vời, hắn sẽ mãi mãi không gặp được họ
nữa....
"Ục ục"
Không gian tĩnh lặng bỗng nhiên vang lên tiếng réo, khiến Túc Hoàng cười khổ,
hắn lại thấy đói rồi.
Mặc kệ có thực sự sẽ không về được trái đất hay không, nhưng cái mạng vẫn còn
thì vẫn phải hi vọng, điều cần nhất bây giờ là phải kiếm cái gì bỏ vào bụng.
"Không biết nơi này có cây cối và trái cây không, mong rằng nó giống như trái
đất."
Vất bỏ suy nghĩ, hắn liền tiếp tục lên đường.
Theo hắn suy đoán, nơi đây nếu có loài chim như hắn vừa nhìn thấy thì ắt hẳn
phải có các loài động vật khác, và cả các loại cây cối, bất quá chắc chắn có
cả thú ăn thịt.
Nếu như vậy thì hắn cần phải cẩn thận một chút, hắn liền cầm theo hai viên đá
lớn bằng nắm tay.
Mặc dù không nặng nhưng cũng khiến hắn có chút mỏi tay, bất quá cẩn thận vẫn
tốt hơn.
Túc Hoàng lại một đường lại đi thằng, cũng không biết qua bao nhiêu tiếng đồng
hồ, hắn mới dừng lại, ngẩng đầu lên trời nhìn.
Bây giờ mặt trời mới gần đỉnh, ước chừng mới mười một giờ trưa.
Bất quá theo tính toán của hắn, ít nhất bây giờ phải ba bốn giờ chiều rồi mới
đúng.
"Không lẽ khi đói lại cảm thấy thời gian trôi chậm đi, hoặc là thời gian một
ngày ở đây còn dài hơn một ngày ở trái đất?"
Hắn toát lên một câu, chỉ cảm thấy cổ họng khô rát, đành ngậm ngùi đi tiếp.
Nói là đi tiếp chứ phải nói là lết thì đúng hơn.
Hiện giờ hắn vừa đói vừa mệt, trong người gần như không còn chút sức lực nào.
Bỗng nhiên con mắt Túc Hoàng lóe lên, phía trước xuất hiện vài ngọn cỏ.
Hắn chạy vội tới, chỉ thấy đây là một bụi cỏ giống như cỏ gai, mọc lên giữa kẽ
đá.
Hắn vui sướng bước nhanh về phía trước, hi vọng tìm thấy nhiều thứ hơn.
Lần này thì hắn cũng không bị thất vọng, cảm thấy ông trời không phải tuyệt
đường hắn.
Trước mặt hắn hiện giờ là một cái sườn dốc thảm đầy cỏ xanh, trải dài đến
chừng một dặm.
Dưới chân sườn dốc rõ ràng là bạt ngàn rừng xanh thẳm, kéo dài như đến chân
trời.
Nơi này mặc dù khó có thể tìm thấy con người, nhưng chắc hẳn phải có hoa quả
cho hắn hái.