Người đăng: Bigboy195
Túc Hoàng vốn là người sống khá khép kín, nhưng đối với Tiểu Ngọc thì hắn lại
khá cởi mở.
Nhưng hắn cũng biết thân biết phận, nên cũng chỉ coi nàng như một người bạn
bình thường mà thôi, không dám coi nàng là bạn thân, là tri kỉ.
Dù sao làm một người bạn bình thường của nàng thì cũng còn hơn nhiều người
không được nàng để mắt tới.
Nếu đi quá giới hạn thì sẽ gây không ít phiền phức, thậm chí mang họa vào
thân.
Hai người ngồi trêu đùa nhau, rồi túc tắc mọi người cũng tới.
Tiểu Ngọc không phải là thành viên trong lớp, nhưng nàng là em gái của lớp
trưởng Tiểu Thiên, đồng thời cũng là hoa khôi của trường, nên khi nói muốn đi
chơi cùng mọi người thì ai cũng đồng ý.
Túc Hoàng thì ngược lại.
Bình thường trong lớp hắn thường bị nàng bám theo, nhiều lúc hắn cũng thấy
không thoải mái lắm.
Lần này đi chơi cũng vì bị nàng lôi kéo, cũng do quỷ kế của nàng.
Hơn nữa chuyến đi lần này ắt sẽ có điều bất thường, nàng đi theo có thể sẽ làm
hắn phân tâm, thâm chí nàng có thể bị nguy hiểm theo.
Nhưng số phận khó tránh, hắn cũng không phải biết tất cả.
Một lát sau cả lớp đến đông đủ thì xe đưa đón cũng tới, mọi người liền dồn dập
lên xe.
Túc Hoàng thì hắn đợi hết người rồi mới lên, hắn không thích chen lấn sô đẩy,
Tiểu Ngọc thấy hắn như vậy cũng đứng lại đợi hắn.
Bước lên xe nhìn hàng ghế thì Túc Hoàng cười thầm.
Trên xe chỉ còn vài chỗ trống ở cuối xe, cùng với một chỗ trống ở hàng ghế
đầu, cạnh lớp trưởng Tiểu Thiên.
Túc Hoàng biết Tiểu Ngọc dễ bị say xe, vì thế chỗ ngồi này chính là mọi người
nhường nàng ngồi.
Vậy là hắn có thể thoát khỏi Tiểu Ngọc này một lát.
Mặc dù chỉ một chút thời gian nhưng cũng đủ để hắn chuẩn bị cho hành trình
tiếp theo.
Ngồi bên cạnh nàng thật là khá phiền phức với hắn.
Túc Hoàng mò xuống ghế cuối ngồi, lôi trong túi quần ra ba đồng xu, rồi bắt
đầu tính toán những bước tiếp theo.
Hắn lúi húi nhẩm nhẩm tính tính, thỉnh thoảng lắc lắc vài đồng xu, bói quẻ
không biết bao nhiêu lần.
Đám bạn học của hắn cũng không phải không ai biết hắn đang ở đằng sau mình lúi
húi cái gì.
Nhưng mọi người cũng đã quen với những hành động khác người của hắn, vì vậy cứ
lờ hắn đi mà thôi.
Túc Hoàng nhẩm đi nhẩm lại, cuối cùng cũng chỉ chốt có một câu: "Sáng nay dù
sao cũng sẽ bình yên".
Theo lịch trình lớp hắn sẽ có hai ngày một đêm đi chơi ở bờ biển Tha Phương.
Khu vực này cách trường hắn cũng gần hai trăm cây số.
Bất quá vẫn là một buổi sáng bình yên.
Đến gần trưa thì xe cũng lăn bánh tới khách sạn Tha Phương, nơi cả lớp hắn
dùng để nghỉ ngơi trong chuyến đi chơi này.
Mọi người xách hành lý đi theo nhân viên khách sạn, mỗi người mang một tâm
trạng riêng.
Đối với những thiếu gia công tử trong lớp thì ở khách sạn cũng không khác ở
nhà bọn họ là mấy, nhưng đối với Túc Hoàng thì ngược lại.
Đây là lần đầu tiên hắn đến một nơi nguy nga tráng lệ sang trọng như vậy.
Vì thế đi đến đâu hắn cũng tò mò nhìn ngắm mọi thứ, giống như thể nhà quê ra
thành phố vậy.
Mặc dù không lạ lẫm với những hành động khác người của Túc Hoàng nhưng một số
bạn học của hắn cũng thấy xấu hổ vì hắn.
Tiểu Ngọc cũng trong số đấy.
Trong lớp không phải chỉ có mình Túc Hoàng là gia cảnh tầm thường, nhưng ở đây
chỉ có mình hắn biểu hiện thiếu phong cách như vậy.
Dù sao ở đây cũng là chốn đông người, hơn nữa còn toàn những người thân thế
không tầm thường, hắn cũng nên biết ý một chút mới đúng.
Thế nên mọi người bắt đầu dãn khoảng cách với hắn, để hắn một mình đi cuối
cùng.
Tiểu Ngọc cũng sợ nhiều người chú ý, vì vậy cũng chen vào giữa đám đông mà đi,
nàng cũng không có hứng thú cùng Túc Hoàng tò mò về những thứ tầm thường ở
đây.
Đến bữa ăn nhẹ Túc Hoàng cũng bị mọi người xa lánh. Tiểu Ngọc cũng không thấy
bên cạnh hắn,
Điều này đối với Túc Hoàng cũng rất bình thường, thậm chí hắn còn cảm thấy vui
thầm nữa.
Dù sao ở lớp hắn cũng quen lẻ loi một mình rồi, cũng không thích có người bên
cạnh gây phiền phức.
Ở một mình hắn sẽ không bị phân tâm để tập trung vào những sự việc sẽ xảy ra
trong ngày hôm nay.
Hắn cũng muốn giữ tình trạng như vậy cho đến khi điều khác thường kia xảy ra.
Sau bữa ăn nhẹ thì mọi người về phòng của mình, lúc này Tiểu Ngọc mới mò tới
làm phiền hắn.
Hai người ngồi nói chuyện với nhau, hắn mới bị nàng trách móc vì biểu hiện của
hắn, vậy là lại có chủ đề để đối đáp nhau.
Túc Hoàng cũng chỉ biết cười khổ, tiểu công chúa này thả hắn gần nửa ngày như
thế đã là may mắn với hắn rồi.
Bây giờ hắn cũng phải đối mặt với nàng mà thôi.
Chiều nay bãi biển nhiều gió.
Mọi người ùa ra vùng nước chơi đùa, có túm năm tụm ba chơi bóng nước, có đội
thi bơi, cũng có vài người lướt ván.
Riêng Túc Hoàng lại khác.
Hắn không biết bơi nên không dám ra vùng nước sâu, càng không có hứng chơi
cùng mọi người.
Hôm nay có điều bất thường, vì sợ chết đuối nên hắn chỉ đi sát trên bờ, mang
theo một cái xô đi sưu tầm vỏ sò để lưu niệm.
Tiểu Ngọc ban đầu cũng đi theo hắn nhặt vỏ sò, nhưng vì thấy nhàm chán quá nên
sau đó cũng chạy ra vùng nước chơi bóng cùng anh trai.
Vậy là bây giờ Túc Hoàng cũng hết phiền phức.
Túc Hoàng men theo bờ cát nhặt vỏ sò, nhưng sau một lúc hắn mới nhận ra một
điều, rồi chỉ biết cười trừ.
Những người đi biển ở đây đều ra vùng nước chơi đùa, nhặt vỏ sò chỉ là thú vui
của bọn con nít cấp một mà thôi.
Hắn bỗng thấy mình lạc lõng một cách kì lạ, cảm giác khác xa so với mọi khi bị
mọi người xa lánh.
Trước những ánh nhìn cổ quái của các bậc phụ huynh trông trẻ, hắn cũng dần cảm
thấy khó chịu, quyết định đi tìm khu vực không có người để sưu tầm.
Lang thang không biết bao xa, hắn cũng tìm được bãi cát trắng không bóng
người.
Khu vục này nhiều đá, gió biển lại mạnh, vì thế những con sóng dữ xuất hiện
liên tục, không ai dám ra ngoài chơi đùa.
Cảm thấy thoải mái trong lòng, hắn cũng bớt đi lo nghĩ, tiến gần ra biển một
chút.
Hắn không dám ra gần bờ đá, vì vậy xung quanh cũng không có nhiều thứ để nhặt.
Thực sự không có thứ gì để nhặt mới đúng, nhưng điều này không có làm Túc
Hoàng nản chí, hắn vẫn tiếp tục tìm kiếm.
Một cái gì đó đang thôi thúc hắn tìm tới, khiến hành động của hắn cũng có chút
vội vàng hơn bình thường.
Hắn sắp tìm ra điều bất thường sẽ xảy ra với hắn.
Điều này khiến hắn lo lắng, nhưng càng khiến hắn háo hức nhiều hơn.
Hắn đang nghĩ về việc nhặt được thứ gì có giá trị cực kì lớn ở đây, sẽ thay
đổi cuộc sống của hắn sau này.
Bỗng nhiên con mắt hắn sáng lên.
Phía gần bờ đá dường như có vật gì đó lấp lánh vừa rọi vào mắt hắn.
Hồi hộp bước tới gần muốn nhìn cho kỹ, nhưng hắn cũng không dám đi thẳng ra
nhìn tận mắt.
Vì ở đó chình là bờ đá, có thể điều bất thường chỉnh là việc hắn sẽ mất mạng ở
đó.
Bước cách không xa nhưng vẫn đủ cảm thấy an toàn, hắn cũng nhìn rõ thứ mà hắn
muốn nhìn.
Một viên thủy tinh cầu trong suốt to bằng quả trứng gà thỉnh thoảng lấp lóe
ánh sáng.
Hắn cũng bất ngờ về thứ mà hắn nhìn thấy.
Dựa theo học thức của hắn thì đây hẳn chỉ là một viên thủy tinh cầu bình
thường ai đó ném ra, nhưng do phản chiếu ánh sáng mặt trời nên mới lấp lánh
như đang phát ra ánh sáng.
Bất quá viên cầu đang nằm trong bóng râm của tảng đá mà vẫn phản chiếu được
ánh sáng mặt trời.
Điều này thực sự khiến hắn bất ngờ.
Hơn nữa vị trí hắn đứng cũng cách viên thủy tinh cầu đến ba trượng hơn.
Theo lẽ thường thì ở khoảng cách này hắn không thể nhìn thấy vật nhỏ bé như
thế được, nhất là với một vật trong suốt như thế.
Đang phân vân không biết có phải hắn nhìn nhầm không thì chợt cảm thấy một sự
thôi thúc xuất hiện trong tâm trí hắn: Điều hắn cần làm là đến và cầm lấy quả
cầu đó.
Hắn thực sự sốt ruột, rất nhiều sợ hãi.
Dù sao chết ở nơi đất khách quê người bởi sự ngu ngốc của mình cũng khiến hắn
hối tiếc muôn phần.
Bất quá sự tò mò háo hức của hắn cũng không kém.
Cố ý tìm cách nhìn rõ thực hư ra sao, hắn cũng từng bước đi tới gần viên thủy
tinh cầu.
Khoảng cách chỉ còn khoảng hơn một trượng nhưng hắn cũng mất tới năm phút mới
nhích thêm được nửa trượng.
Hắn đang sợ hãi, lần này hắn thực sự sợ hãi.
Hắn thức sự mất bình tĩnh, người hắn run cầm cập, cái đầu quay trái phải liên
tục để tìm kiếm một điều gì đó an toàn.
Nhưng dường như hắn không tìm thấy thứ gì đặc biệt khác, ngoại trừ thấy bờ đá,
những con sóng khổng lồ, tiếng sóng ầm ầm, và viên cầu đang lấp lánh.
Sự thôi thúc vẫn tiếp diễn trong tâm trí hắn, cuối cùng hắn cũng hết kiên nhẫn
mà chạy ra nhặt lấy quả cầu.
Bình yên vô sự.
Hắn cầm lấy quả cầu chạy một mạch về phía bờ cát, thậm chí quăng luôn xô vỏ sò
để có lực chạy về phía đất liền.
Nhưng dường như hắn lo lắng là thừa, hắn vẫn sẽ an toàn kể cả khi bước đi chậm
chạp.
Đấy là hắn nghĩ mà thôi.
Vì chú tâm chạy trốn mà hắn không để ý chút nào tới viên thủy tinh cầu.
Vốn trong suốt và tỏa ra nhu hòa bạch quang, từ khi Túc Hoàng cầm vào viên
thủy tinh cầu, bạch quang liền biến thành lam quang, hồng quang, lục quang,
hạt quang (ánh sáng nâu) rồi tới ngân quang năm lần biến đổi.
Tới khi hắn chạy ra cách bờ đá gần chục trượng, đến tận vùng bờ đất, hắn mới
chú ý tới viên thủy tinh cầu đang ngân quang lập lòe.
Bất quá lúc này đã muộn.
Viên thủy tinh cầu lóe lên ngân quang cực thịnh rồi bỗng vỡ vụn ra thành vô số
hạt bụi nhỏ năm màu, bay ra quay tròn quanh Túc Hoàng, tạo thành một quả cầu
bụi cao gần một trượng.
Túc Hoàng mặc dù đang bên trong bụi cầu bất quá hắn cũng không biết những gì
đang xảy ra xung quanh cả.
Khi hắn nhìn thấy viên thủy tinh cầu lóe lên ngân quang thì cũng là lúc hắn
thấy hoa mắt chóng mặt, viên thủy tinh cầu đang cầm trên tay cũng bỗng nhẹ đi
rồi biến mất.
Theo phản xạ hắn liền hai tay ôm đầu, ngồi bệt xuống đất mong muốn bớt đi.
Cái đầu đau đến muốn nổ tung nhưng hắn vẫn cố gắng chịu đựng, bất quá năng lực
của hắn không đủ, nháy mắt thì cũng đau đến ngất đi.