Người đăng: Bigboy195
Sáng hôm nay bình minh muộn.
Theo lẽ thường thì Túc Hoàng giờ nay vẫn còn trong chăn ngáy o o.
Nhưng hôm nay khác mọi khi, hôm nay hắn theo cả lớp đi du lịch.
Lại nói, hắn vốn thích tự kỉ ở nhà một mình, ba năm đại học hắn cũng chưa đi
chơi với lớp lần nào, thậm chí còn không có đứa bạn thân nào.
Hắn thích đọc sách, cả ngày ngoài giờ học hắn lại úp mặt vào sách, phòng trọ
hắn có hơn chục mét vuông thì một nửa là kệ sách, ăn cạnh sách, ngủ trên sách,
đi vệ sinh cũng lôi sách ra đọc.
Hắn học chuyên ngành vật lý hạt nhân, kệ sách của hắn cũng chín phần là sách
về lượng tử học với vũ trụ học.
Nói đến đây thì ai cũng nghĩ hắn là người chỉ tin vào khoa học, không mê tín,
không tin vào thần phật, ấy thế mà hắn lại là kẻ cuồng tâm linh.
Ngoài sách chuyên ngành ra thì hắn cũng có không ít sách về xem bói xem tướng.
Hắn cũng tự tin mình có trình độ của một thầy phong thủy.
Bây giờ mới tờ mờ sáng, mặt trời còn chưa mọc, cũng phải vài tiếng nữa mới tới
giờ xe xuất phát.
Nếu là bình thường thì hắn còn lâu mới dậy sớm như thế, nhưng cũng tại vì quẻ
mà hôm qua hắn xem.
" Canh Dần Hổ đả vân thượng sơn
Canh Mão Miêu đả hiên hạ thềm
Canh Thìn Long quy vân ẩn vũ. "
Gần năm giờ sáng hắn đã bước chân ra khỏi nhà, chả để làm gì, chỉ để đúng giờ
may mắn.
Cẩn thận bước đúng chân phải ra khỏi nhà, hắn không đến điểm hẹn luôn, mà đi
lòng vòng qua những con phố.
Vừa đi vừa nghĩ, hắn đang lo lắng những chuyện có thể sẽ xảy ra trong hôm nay.
Hôm qua hắn xem bói, quẻ nói mệnh hắn hôm nay ắt gặp điều bất thường.
Hắn cũng muốn biết bất thường là điềm lành hay điềm xấu, nhưng hắn xem đi xem
lại mười lần thì lại có năm lần báo điềm lành, năm lần báo điềm xấu, cứ liên
tiếp lẫn nhau.
Hắn đang lo lắng có phải khả năng bói toán của hắn mất linh không, nên hôm nay
mới đi lòng vòng quanh khu phố, tìm một người bất kì để hỏi tuổi.
Nếu đúng như hắn bói thì trước năm giờ sáng người đầu tiên hắn gặp sẽ tuổi
hợi, và may mắn sẽ đến với hắn nhiều hơn.
Năm giờ sáng ở thành phố cũng nhiều người đi lại, nhưng hôm nay là ngày nghỉ
lễ, nên Túc Hoàng phải ba lần rẽ mới nhìn thấy một bóng người.
Hắn vừa rẽ đến lần thứ ba đã thấy một tòa nhà nguy nga tráng lệ, trước cửa đại
sảnh là cái biển hiệu đỏ rói "Ngân hàng Nam Việt".
Ngân hàng giờ này còn chưa mở cửa nhưng vẫn có một bảo vệ túc trực bên ngoài.
Vừa nhìn thấy người, Túc Hoàng đã mỉm cười.
Hắn vốn dĩ đi vòng ra lối này vì hắn biết giờ này là ca trực của bóng người
quen thuộc trước mắt.
Mọi khi hắn đi học qua đây cũng là lúc bóng người này tan ca chuẩn bị ra về.
Hắn để ý người này vì ngân hàng này mấy tháng trước tưởng như sắp phá sản, các
nhà dân quanh xóm trọ hắn thi nhau bàn tán.
Nhưng bất ngờ sau một đêm thì ngân hàng này lại vực dậy, gần đây còn phát
triển như diều gặp gió.
Hắn cũng tò mò để ý phong thủy nơi đây, đúng là xấu không tả được: " Hồng
Giang lưu Đông Hải ", tiền ra như nước sông Hồng.
Nhưng từ vài tháng trước anh bảo vệ này tới đây, thì phong thủy như " Trư lộng
Thủy ", bao nhiêu tiền vào cũng không chảy ra một giọt.
Bởi vì anh tuổi Hợi, mệnh Thủy.
Túc Hoàng vốn xem tướng đoán tuổi được anh bảo vệ, nên hắn mới ra đây.
Hắn không nhanh không chậm đi ra hỏi tuổi anh bảo vệ, và đúng như hắn dự đoán.
Vậy là không phải hắn bói mất linh, mà là điều bất thường quá bất thường vượt
qua khả năng của hắn.
Hắn bây giờ chỉ có thể cố gắng cải thiện may mắn của hắn rồi hi vọng một điềm
lành sẽ đến với hắn mà thôi.
Mục đích của hắn đạt được rồi nên bây giờ hắn vòng qua đường lớn để đi đến
công viên.
Lớp hắn hẹn nhau sẽ đến công viên để đợi xe chở đi đến bãi biển.
Túc Hoàng đến nơi thì đã thấy không ít người đang thể dục buổi sáng.
Cũng đa phần là người già mà thôi, thi thoảng mới có vài người trung niên, mà
độ tuổi như hắn thì chưa thấy ai cả.
Mấy người thi thoảng nhìn qua hắn như trông thấy sinh vật lạ.
Cũng phải, mọi người ra công viên chủ yếu là đi tập thể dục và hóng gió.
Nhưng hôm nay hắn mặc nguyên bộ quần bò và áo khoác mỏng, còn đeo balo theo
nữa, giống như thanh niên bị lạc từ mùa xuân đến vậy.
Túc Hoàng ngồi xuống ghế đá, lôi trong balo ra một quyển "Đạo và nhân sinh" và
ngồi nghiền ngẫm.
Quyển sách này là do vài ngày trước hắn tìm thấy trong tủ sách.
Theo trí nhớ hơn người của Túc Hoàng thì cuốn sách này từ trên trời rơi xuống.
Hắn không mua và cũng không biết từ đâu mà có.
Mà kệ. Hắn cứ đọc thôi. Nghe tên sách thấy có hứng thú là phải đọc.
Quyển sách khá dày, nhưng không nhiều trang.
Cả quyển sách dày hơn năm phân, nhưng giấy chỉ có mười lăm trang, mỗi trang
dày cộp.
Mỗi trang cũng không có nhiều chữ, vừa thưa vừa to, được viết bằng thư pháp
rất đẹp.
Túc Hoàng nhìn qua một lượt rồi mở lại trang đầu.
Trang này chữ nhỏ và nhiều hơn các trang khác.
Nội dung nói về mối quan hệ giữa con người và vũ trụ, về sức mạnh tiềm ẩn của
con người.
Cái này thì dường như sách tâm linh nào cũng dạy nên hắn chỉ đọc lướt qua rồi
lật sang trang.
Trang sau là khẩu quyết của một phương pháp thổ nạp để biến linh khí trời đất
thành năng lượng bản thân.
Loại thổ nạp này hắn đã từng đọc qua, nhưng theo triết lý khoa học của hắn thì
vô căn cứ.
Làm gì có chuyện hít không khí để sống.
Chỉ có thể dựa vào tiên đoán để thay đổi một chút số mệnh mà thôi.
Chứ cố gắng tu hành là vô ích, không thể thay đổi hoàn toàn số mệnh được.
Túc Hoàng đọc qua một chút các trang sau thì nội dung cũng chỉ giải thích kỹ
cho khẩu quyết trên mà thôi.
Hắn cũng hết hứng thú, cất sách vào balo.
Vốn dự định mang theo một quyển sách ra đây đọc, chợt nhớ ra cuốn sách này nên
cầm đi luôn.
Ai dè vớ phải một quyển sách không hợp với hắn.
Túc Hoàng tặc lưỡi rồi đưa mắt sang nhìn mọi người tập thể dục.
Được một lúc đã thấy chán, suy nghĩ một hồi hắn lại mang sách trong balo ra
đọc.
Hắn dành chút kiên nhẫn để đọc kỹ thử vài trang, vậy mà cuối cùng thấy thú vị
mà đọc hết.
Trí nhớ của Túc Hoàng khá tốt, với cả nội dung của phương pháp thổ nạp này
cũng đơn giản, nên chỉ đọc đến lần thứ hai là hắn nhớ hết.
Hắn thu cả hai chân lên ghế đá, khoanh chân, đưa hai tay lên ngực làm tư thế,
rồi nhắm mắt thiền định.
Mấy người xung quanh vốn không còn hứng thú với hắn nữa giờ lại đưa mắt sang,
như thể nhìn thấy sinh vật lạ trở lại trái đất vậy.
Hắn cũng mặc kệ, ở đây không ai quen biết hắn.
Theo sách nói, "Vạn vật xuất linh khí. Nhân thụ khí phi tiên", ý là vạn vật
trên đời này đều có thể sản sinh ra linh khí, nếu con người hấp thu linh khí
này thì có thể trở thành tiên nhân, sử dụng chính linh khí ấy để tạo ra pháp
thuật.
Bất quá thân thể con người bình thường vốn kém cỏi, khả năng hấp thu linh khí
cũng rất kém, vì vậy muốn trở thành tiên nhân thì phải mất rất nhiều năm tháng
tu luyên, có thể là đến trăm ngàn năm.
Mặc dù là như vậy, không tu thành tiên nhân nhưng tu luyện cũng khiến con
người ta thanh tịnh, sức khỏe và tăng tuổi thọ cao hơn.
Túc Hoàng cũng khá tò mò, tăng sức khỏe và tuổi thọ thì hắn không tin, nhưng
nếu thanh tịnh được thì khá tốt, dạo này hắn cũng có nhiều việc khiến đầu đau
óc nhức.
Một lần thổ nạp, hai lần thổ nạp,... mười lần thổ nạp,.... một trăm lần thổ
nạp,...
Chú tâm vào việc thổ nạp khiến Túc Hoàng cũng quên đi thời gian.
Mặc dù tai vẫn nghe thấy rõ mọi tiếng động xung quanh nhưng hắn vẫn không bị
phân tâm, vẫn chú tâm nhẩm khẩu quyết và thổ nạp.
Mặt trời cũng lấp ló và dần treo lên cao.
Bỗng nhiên cảm thấy phía trước có một luồng hơi ấm phả vào mặt, Túc Hoàng bừng
tỉnh tạm dừng thổ nạp và mở mắt ra.
Trước mặt hắn ba mét có một bóng người đang lom khom nhẹ nhàng bước đến.
Bóng người vẫn đắc ý vì mình không gây ra tiếng động, chợt thấy Túc Hoàng mở
mắt ra thì tròn mắt ngạc nhiên, cái lưng đang cong cũng bật thẳng dậy, rồi vội
vã bước tới gần.
"Ngươi đến sớm thế. Đang tu luyện công pháp gì vậy?" Thiếu nữ ngồi xuống ghế
đá, cười cười với Túc Hoàng mà hỏi.
Thiếu nữ chỉ tầm hai mươi tuổi, nhưng nhan sắc mê người, làn da trắng mịn như
tuyết, nụ cười giống như đang thôi miên người nhìn vậy.
"Ngươi bây giờ nên biết điều một chút. Nếu không có thể mang đại họa sát thân
đấy. Ta bây giờ sắp tu luyện thành tiên rồi. Ngươi muốn giết ta còn khó hơn
lên trời" Túc Hoàng biểu hiện nghiêm túc, thâm thúy nhìn thiếu nữ mà nói.
Thiếu nữ nghe xong bật cười, lộ ra hàm răng trắng muốt như ngọc.
Nàng lườm quýt hắn một cái, cũng không đuối lý mà đối lại:
"Nếu ngươi mà thành tiên được thì ta cũng sẽ thành Hằng Nga tiên tử. Ngươi nên
mơ ước cái gì thực tế một chút đi. Ví dụ như..."
"Ví dụ như cái gì? Việc gì phải úp úp mở mở." Túc Hoàng hỏi lại.
Cũng không chờ thiếu nữ nói gì, hắn nói tiếp:
"Ngươi muốn ta ước được làm bạn trai của ngươi hả. Nực cười. Người cần mơ ước
thực tế là ngươi mới đúng."
"Ngươi tưởng làm bạn trai của ta mà dễ hay sao. Không biết phải vượt qua bao
nhiêu thiếu gia tài giỏi đang theo đuổi ta đây. Ta thấy ngươi đừng nên nghĩ có
thể làm bạn trai của ta, ngươi tu luyện thành tiên còn dễ xảy ra hơn". Thiếu
nữ lườm Túc Hoàng một cái, rồi vừa nghịch đuôi tóc vừa nói.
Túc Hoàng vốn cũng không đuối lý với nàng, nhưng dù sao nàng cũng là con gái,
hắn càng không thích phiền phức, thế nên một điều nhịn hai điều nhịn nghe nàng
nói.
Thiếu nữ này tên là Tiểu Ngọc, là tiểu muội song sinh của một người bạn cùng
lớp của Túc Hoàng.
Trong lớp của Túc Hoàng vốn không có con gái, vì vậy thiếu nữ này từng làm mưa
làm gió trong lớp hắn.
Chả là hồi đầu kì một của năm hai, bất ngờ thiếu nữ này bước vào lớp hắn, cùng
lớp hắn học môn toán logic.
Vì trường hắn học theo tín chỉ nên sinh viên lớp khác cũng có thể đăng kí vào
học cùng, mà môn toán logic là môn cơ bản, ngành nào cũng học.
Cả lớp ban đầu nháo loạn cả lên vì sự xuất hiện của Tiểu Ngọc, rồi sau đó mới
biết nàng là tiểu muội của lớp trưởng Tiểu Thiên.
Vì thế cũng không ai dám trêu trọc hay xua đuổi nàng, ngược lại còn coi nàng
như thành viên đặc biệt để yêu thương của lớp.
Lúc đó Tiểu Ngọc vào lớp thì cũng đã gần hết chỗ, chỉ còn một ghế trống ở bàn
cuối chỗ Túc Hoàng đang ngồi.
Cả lớp đang chăm chú nhìn ngắm Tiểu Ngọc thấy nàng ngồi xuống cạnh Túc Hoàng
thì chỉ biết tặc lưỡi quay lên, xì xào bàn tán.
Bố mẹ của Tiểu Ngọc và Tiểu Thiên là nhà tài phiệt, vì vậy hai người là tiểu
thư thiếu gia lá ngọc cành vàng.
Mặc dù vậy, đối với ba mẹ của họ, thì báu vật lớn nhất không phải là đại thiếu
gia Tiểu Thiên mà lại là nhị tiểu thư Tiểu Ngọc.
Tiểu Thiên vốn không thích với việc kinh doanh, vì vậy đã từ chối nối nghiệp
ba mẹ hắn để đến với sở thích cá nhân.
Mà Tiểu Ngọc thì ngược lại, nàng học ngành quản trị doanh nghiệp, chính là
niềm hi vọng lớn nhất của ba mẹ hai người.
Tiểu Thiên cũng vì thế mà càng yêu quý Tiểu Ngọc, hắn không còn bị áp lực từ
bố mẹ nữa, được lựa chọn ước mơ cho mình.
Hai người mặc dù bị đối xử chênh lệch, nhưng dù sao cũng là cành vàng lá ngọc,
đều được chiều chuộng, an nhàn từ nhỏ.
Mẹ Tiểu Ngọc từng là hoa khôi của thành phố, Tiểu Ngọc bây giờ cũng chính là
hoa khôi của trường, đi đâu cũng vạn người dõi theo.
Lúc đấy Túc Hoàng trông thấy Tiểu Ngọc vào lớp thì cũng khá bất ngờ.
Mặc dù không biết nàng là hoa khôi của trường nhưng dựa vào nhan sắc nghiêng
thành của nàng cũng khiến cho hắn tâm thần có chút hoảng loạn.
Hắn cố tỏ ra bình tĩnh, thu ánh mắt, tập trung vào cuốn sách đang đọc dở.
Hành động của hắn đi ngược với số đông, cũng bị vài người liếc nhìn, trong đó
có Tiểu Ngọc.
Túc Hoàng cũng không có điều gì nổi bật, cả về vóc dáng với tướng mạo tất cả
đều bình thường.
Vì vậy Tiểu Ngọc cũng không thèm nhìn lại, cho rằng Túc Hoàng cố tỏ ra lạnh
lùng để gây chú ý tới nàng, nàng càng không quan tâm.
Nhưng cuối cùng vì hết chỗ ngồi, nàng đành phải ra chỗ hắn ngồi, trước ảnh mắt
tiếc nuối của mọi người.
Tiểu Ngọc cũng tiếc nuối.
Nàng đăng kí vào lớp của Túc Hoàng vì nghe Tiểu Thiên nói trong lớp có rất
nhiều thành viên ưu tú, học giỏi toán, cũng không ít thiếu gia công tử vừa đẹp
trai vừa học giỏi.
Khi vào lớp cũng cảm thấy lời của anh trai là thật, nhưng đáng tiếc còn duy
nhất một chỗ ngồi dưới bàn cuối, mà ngồi bên cạnh cũng chỉ là một ngoại hình
bình thường, tính cách thì ảo tưởng sức mạnh.
Hai người ngồi cạnh nhau, không ai nói một lời nào, cũng không chào hỏi, ai
làm việc đấy.
Thực ra lúc đó Túc Hoàng cũng đã thực sự rung động khi nhìn thấy nàng.
Nhưng hắn là người biết nghĩ, biết vị trí của mình, vì vậy mới quay mặt đi.
Những thứ cao xa như Tiểu Ngọc hắn biết không bao giờ với tới được, nên cũng
không dám mơ ước, càng nhìn càng thêm thấy đau lòng.
Buổi học hôm đấy đối với hắn ngoại trừ việc có một vị tiểu thư xinh đẹp ngồi
bên cạnh thì cũng không có gì khác mọi ngày.
Hắn bình thường cũng không hăng hái phát biểu, không thích nổi bật, chỉ chăm
chú nghe giảng vào đọc sách, rồi làm những bài tập được giao.
Hắn chỉ lúi húi với cái bảng với quyển sách, thỉnh thoảng quay ra ngoài cửa
sổ, vậy nên không hề biết biểu hiện của thiếu nữ bên cạnh, càng không biết suy
nghĩ của nàng.
Tiểu Ngọc ban đầu biểu hiện cũng như Túc Hoàng vậy, chăm chú nghe giảng, cũng
chả buồn nhìn hắn lần nào.
Nhưng đến lúc cuối giờ làm bài tập thực hành thì Túc Hoàng cũng khiến nàng để
ý.
Hắn làm bài rất nhanh, sau khi đọc đề bài trên bảng thì cúi đầu làm một mạch
rồi ngẩng lên, quay mặt ra ngoài cửa sổ.
Ban đầu thì Tiểu Ngọc vẫn nghĩ hắn không làm được nên bỏ, nhưng một lần chú ý
tới thì mới biết hắn đã hoàn thành xong trong khi mọi người trong lớp thì chưa
ai làm được.
Tò mò đọc lời giải của hắn thấy dễ hiểu, khiến nàng dần dần có thiện cảm với
hắn.
Từ buổi hôm đó thì nàng cũng không có ý định đổi chỗ nữa, cũng thường xuyên
nhờ hắn giảng giải.
Cũng ngay từ những ngày đầu, hai người đã dần dần trở thành bạn bè.