Chương 9


Momonga nhìn vào chỗ trống trong bảng thiết kế, cậu đang suy nghĩ.
Có lẽ nên viết cái gì vào trong đó ...
“Điều đó thật ngu ngốc.”

Trong lòng cậu đang không ngừng cười nhạo cái ý tưởng đó, nhưng đôi bàn tay
lại không tự chủ mà gõ lên bàn phím.
『Cô ấy rất yêu Momonga.』
“Thật ngại ngùng làm sao.”
Momonga lấy tay che mặt, cậu vô cùng xấu hổ về hành động vừa rồi. Nó giống như
cậu lập trình cho mình một cô bạn gái lí tưởng dựa trên một câu truyện tình
yêu hoàn hảo. Mặc dù cảm thấy ngại ngùng nhưng Momonga quyết định sẽ không sửa
lại điều đó. Trò chơi sẽ kết thúc vào hôm nay, và những cảm xúc lúc này cũng
sẽ sớm bị xóa nhòa. Hơn nữa nếu để lại một đoạn trống như vậy thì có chút hơi
đáng tiếc.
Ngồi trên vương tọa, mang theo chút xấu hổ và hài lòng, Momonga quét mắt nhìn
xung quanh. Cậu phát hiện Sebastian và những cô hầu trước mắt vẫn đang đứng im
tại đó. Không phải là im lặng, mà là hoàn toàn bất động, điều đó tạo cho
Momonga một cảm giác trống rỗng. Bất giác cậu nhớ đến một mệnh lệnh mà trước
nay cậu chưa bao giờ dùng tới.
“Quỳ xuống.”
Albedo, Sebastian và nhóm Pleiades cùng nhau quỳ xuống.
Mọi thứ diễn ra một cách hoàn hảo.
Momonga nhìn vào chiếc đồng hồ 3D bên tay trái, xác nhận thời gian.
23h 55p 48'.
Những khoảnh khắc cuối cùng.
Có lẽ ở bên ngoài, các GM đã bắt đầu thông báo và bắn pháo hoa. Nhưng nơi này
hoàn toàn biệt lập với bên ngoài, Momonga không cách nào biết được chuyện gì
đang diễn ra ngoài kia. Chậm rãi tựa lưng vào Ngai vàng, Momonga ngẩn đầu nhìn
lên trần nhà. Huyền thoại nơi này được tạo nên khi đánh tan cuộc viễn chinh vĩ
đại nhất trong lịch sử. Momonga đoán rằng sẽ có ai đó cố gắng xâm nhập vào nơi
này lần cuối cùng.
Cậu chờ đợi, đơn giản chờ đợi một thử thách cuối cùng với tư cách là chủ guild
mà thôi.
Mặc dù cậu đã gửi email cho các bạn cũ của mình nhưng vẫn chẳng có ai xuất
hiện.
Cậu chờ đợi, chờ đợi để chào đón những người bạn cũ lần cuối cùng trên cương
vị hội trưởng Guild.
“Tất cả chỉ còn lại quá khứ.”
Momonga thầm nghĩ.
Hiện tại Guild chỉ còn là cái tàn tích, nhưng nó cũng đã có một quãng thời
gian đầy huy hoàng. Đôi mắt cậu nhìn về phía những biểu tượng khổng lồ treo
trên trần nhà Tổng cộng có 41 biểu tượng, mỗi biểu tượng đại diện cho một
thành viên trong guil. Momonga vươn ngón tay xương xẩu chỉ vào một biểu tượng
trong số đó.
“Mình.”
Sau đó ngón tay lại chỉ về phía biểu tượng ngay bên cạnh. Đó là biểu tượng của
nhân vật số 1 Ainz Ooal Gown, không, phải nói là người mạnh nhất Yggdrasil,
người sáng lập Guild đồng thời cũng là người đã đem mọi người gắn kết lại với
nhau.
“Touch Me.”
Tiếp đến, cậu chỉ vào biểu tượng thuộc về một vị giáo sư trong thế giới thực,
người lớn tuổi nhất guild
“Shi-juuten Suzaku.”
Ngón tay di động càng lúc càng nhanh và dừng lại trước biểu tượng của một
trong 3 thành viên nữ của guild
“Azuki Mochi.”
Momonga liên tục đọc ra những biểu tượng gắn với các nhân vật.
“Herohero, Pelucino, Simmering teapot, Tabula Smaragdina, Takemikazuchi,
Variable Talisman, Genjirou──”
40 cái tên, cũng không mất quá nhiều thời gian.
Tên của những người bạn vẫn khắc sâu vào trí óc của cậu.
Momonga có chút mệt mỏi dựa lưng vào chiếc ngai.
“Thật sự là rất vui.”
Trong bảng thông kê các chi phí hàng thàng, Momonga đã bỏ ra 1/3 số lương của
mình để thanh toán hàng hóa bằng tiền mặt. Đó không phải bởi vì tiền lương của
cậu rất cao mà là do cậu không có nhiều các hứng thú khác, vì thế phần lớn số
tiền được đầu tư vào Yggdrasil.
Trong các trò chơi đều có một phần gọi là rút thăm trúng thưởng, và phải trả
tiền để có cơ hội tham gia. Momonga tiêu phần lớn tiền của mình cho điều này.
Nó đã giúp cậu có được rất nhiều vật phẩm hiếm. Tuy nhiên, sau khi nghe được
thông tin rằng một thành viên trong guild- Yorumaiko đã thắng trong trò rút
thăm chỉ bằng số tiền ăn trưa ít ỏi, Momonga cảm thấy có chút ghen tị.
Mỗi một cá nhân trong guild Ainz Ooal Gown đều là những người có công ăn việc
làm ngoài xã hội, hầu như mọi người đều dành phần lớn số tiền của mình để mua
những đồ vật thiết yếu, ngoại trừ Momonga. Cậu có cuộc sống riêng của mình.
Cậu đam mê Yggdrasil. Được tham gia vào những chuyến phiêu lưu mạo hiểm, cùng
bạn bè du lịch khắp nơi. Đối với một người không có gia đình bên ngoài thế
giới thực như Momonga, Ainz Ooal Gown chính la gia đình của cậu, là nơi chứa
đựng toàn bộ những kỉ niệm tốt đẹp.
Và bây giờ, tất cả sắp biến mất.
Biến mất mãi mãi.
Momonga nắm chặt cây quyền trượng. Là một con người bình thường ở xã hội bên
ngoài, cậu không có vất cứ một quan hệ hay tài lực nào để thay đổi điều này.
Chỉ có thể âm thầm chờ đợi, ở lại với nơi này cho đến khi máy chủ ngừng hoạt
động vĩnh viễn.
Đồng hồ chỉ 23:57, sever sẽ đóng cửa vào 0:00.
Mọi thứ chuẩn bị tới hồi kết. Thế giới ảo sẽ biến mất, chỉ còn lại một thế
giới thực đầy nhàm chán và mệt mỏi.
Cũng phải thôi. Con người ta không thể sống mãi trong thế giới ảo tưởng, cho
nên mọi người mới lựa chọn cách là rời đi.
Momonga thở dài.
Mình phải dậy vào 4h sáng mai. Mình sẽ đi ngủ sau khi sever đóng cửa, như vậy
mới không ảnh hưởng đến công việc của ngày mai


Overlord - Chương #9