“Chưa tới mức đó, nhưng tôi nghĩ với cái đà này vài hôm nữa chắc tôi nhập viện
gấp quá. Nói thật với cậu, giờ tôi chỉ muốn quẳng quách mọi thứ đi. Nhưng
không lê lết đi làm thì chỉ có nước cạp đất mà ăn.”
“Haiz.......”
Momonga dựa đầu vào ghế, nghĩ tới bản thân mình, tâm trạng cũng dần dần trở
nên u ám.
“Thật sự tôi chịu hết nổi rồi.”
Ảm đạm, nặng trĩu, tràn đầy cảm giác về hiện thực, giọng nói của Herohero tựa
như chú ngựa thoát dây cương, hối hả lao thẳng vào phía Momonga.
Anh ta than phiền về mọi khía cạnh cuộc sống của bản thân mình.
Về lũ cấp dưới xấc láo, những đêm tăng ca để hoàn thành kế hoạch, những lời
chỉ trích vì không kịp tiến độ, phải vật lộn với đống công việc cả ngày lẫn
đêm, do giờ giấc sinh hoạt lôn xộn làm cho sự tăng nhanh của đống mỡ bụng lẫn
số lượng thuốc mà mình uống hằng ngày.
Dần dần, cuộc trò chuyện giữa hai người chuyển thành màn độc thoại của
Herohero, khi bờ đê cảm xúc của anh bị phá vỡ, và những bực tức ùa ra như dòng
nước lũ mùa giông bão.
Con người ta thường không muốn nhắc nhiều tới cuộc sống đời thực tại nơi hư ảo
này, bởi sau một ngày vật lộn với mớ bòng bong của cuộc sống, họ thường không
muốn nghĩ thêm về nó nữa, cho dù là từ chính mình.
Tuy vậy, hai người đang ngồi ở đây thì lại không nghĩ như vậy.
Hội Ainz Ooal Gown yêu cầu hai điều kiện nếu bạn muốn gia nhập.
Một, bạn phải là người đã “đóng góp cho sự phát triển của xã hội”. Hai, chủng
tộc bạn chọn phải là dị hình.
Vì vậy, do bản chất của hội, những chủ đề mang tính phàn nàn về công việc là
điều không thể tránh khỏi, và chúng được ngầm chấp nhận bởi các thành viên. Có
thể nói những buổi trò chuyện như của hai người lúc này là chuyện thường ngày
ở Ainz Ooal Gown.
Một lúc sau, Herohero ngại ngùng dừng lại, ngọ nguậy thứ-dường-như-là-cái-đầu
của mình, cúi nó xuống, anh tỏ vẻ xin lỗi.
“Xin lỗi đã lôi anh ra làm nơi trút giận. Ngoài kia tôi không có ai để chia sẻ
cả.”
“Không có gì đâu, dù gì tôi cũng là người đã kéo anh lên đây dù anh mệt thế
này.” Momonga nhanh chóng trả lời.
So với lúc đầu, giọng Herohero nghe có vẻ có sức sống hơn nhiều.
“Không, tôi mới là người phải cám ơn anh, Momonga-san. Tôi rất vui vì mình đã
vào đây ngày hôm nay.”
“Mừng vì anh nghĩ vậy.”
“Nhưng tôi nghĩ đã đến lúc mình........”
Thứ-dường-như-tay của Herohero giơ lên không trung như thể anh đang kiểm tra
thứ gì đó trên màn mình điều khiển của mình.
“Ồ, đã trễ thế này rồi à. Tôi rất tiếc, Mommonga-san.”
Momonga thở nhẹ, kìm nén cảm xúc trào lên trong mình.
“Tôi không sao, chỉ là...thời gian trôi nhanh quá.”
“Tôi rất muốn ngồi với anh đến cuối giờ, nhưng thật lòng tôi mệt quá.”
“Tôi biết, anh nên đăng xuất và nghỉ ngơi đi.”
“Chân thành xin lỗi Momon – san, không, hội trưởng, sau khi tôi rời khỏi anh
tính làm gì?”
“Chắc tôi sẽ đợi đến lúc server tắt. Có thể.... sẽ có thành viên khác lên.”
“Ừ.....thật lòng, tôi không nghĩ nơi này còn tồn tại.”
Vào giờ khắc này, Momonga bỗng nhiên cảm thấy hài lòng với khả năng thể hiện
cảm xúc kém cỏi của thế giới này, nếu không, chỉ với một cái liếc mắt, ai cũng
có thể nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của anh. Momonga ngậm chặt miệng, cố gắng đè
nén cơn giận đột ngột bùng cháy bên trong bản thân.
Mấy năm gần đây, cậu đã phải liều mạng để giữ cho cái guild này tồn tại, chỉ
bởi trong nó tràn đầy tâm huyết, công sức mọi người đã bỏ ra. Vì vậy giận dữ
là cảm xúc hiển nhiên, khi mà chính đồng bạn từng chung tay góp sức xây dựng
nơi này với mình lại thốt lên câu đó. Nhưng cái cảm xúc ấy bùng lên đột ngột,
rồi cũng trôi đi cũng đột ngột không kém khi cậu nghe Herohero nói:
“Với tư cách là một thành viên của guild, tôi cảm ơn anh rất nhiều, vì đã duy
trì nơi này, để chúng tôi có nơi quay về bất cứ lúc nào, thành thật cảm ơn
anh.”
“...Nơi này đầy tràn mồ hôi và nước mắt của chúng ta. Trách nhiệm của một hội
trưởng như tôi là bảo vệ và gìn giữ nó.”
“Nhờ có anh mà Yggdrasil đối với chúng tôi càng thêm thú vị, hi vọng là chúng
ta sẽ gặp lại nhau ở Yggdrasil II.”
“Tôi chưa nghe thông tin gì về phần II cả …nhưng tôi hi vọng là có nó.”
“Ừ, hi vọng thế. Thôi tôi out đây, buồn ngủ quá rồi. Chúc anh vui vẻ.”
“...”
Trong thoáng chốc, Momonga dường như muốn thốt lên điều gì đó, nhưng cậu từ
bỏ, và nói:
“Rất vui vì được gặp lại anh, chúc anh mạnh khỏe.”
Một biểu tượng mặt cười hiện lên trên đầu của Herohero. Vì không có khả năng
thay đổi nét mặt trong Yggdrasil, người chơi thường dùng các biểu tượng để thể
hiện cảm xúc của mình. Momonga cũng điều chỉnh màn hình điều khiển của mình để
hiện ra Emoticon tương tự.
Sau đó, âm thanh cuối cùng của Herohero vang vọng trong không gian này:
“Hẹn gặp lại ở một nơi khác.”
Herohero, người cuối cùng trong 3 thành viên còn hoạt của hội....biến mất.
Với sự ra về của người khách viếng, sự trống trải lại được trả về cho không
gian này, trống vắng cả cảm xúc và kí ức.
Nhìn nơi Herohero vừa ngồi, Momonga thốt ra lời mà cậu kìm nén từ trước:
“Tôi biết anh rất mệt, nhưng hôm nay dù gì cũng là ngày cuối cùng, ở lại với
tôi đi.”