Chương 13


“Có chuyện gì sao Momonga-sama?”
Albedo lặp lại câu hỏi. Momonga không biết trả lời như thế nào. Quá nhiều
chuyện đã diễn ra, đầu óc cậu lúc này đã trống rỗng.
“Xin…xin lỗi.”

Momonga ngẩn ngơ nhìn Albedo
“Ngài làm sao vậy?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Albedo dần tiến sát lại gần Momonga. Mùi hương thơm
nhàn nhạt dần lan vào khoang mũi Momonga. Mùi hương này làm cho suy nghĩ của
Momonga đang bay trên chín tầng trời trực tiếp rơi thẳng xuống mặt đất.
“Không... không... Không có gì.”
Bình thường Momonga không bao giờ sử dụng kính ngữ khi nói chuyện với những
NPC này. Tuy vậy, khi nghe câu hỏi của Albedo, cậu đã vô tình sử dụng kính ngữ
để trả lời cô, bởi vì trong tâm thức của cậu đã coi Albedo như một người bình
thường.
Mặc dù nhận ra được Albedo có chút khác thường, Momonga vẫn không thể hiểu
được chuyện gì đang diễn ra lúc này. Cậu chỉ có thể cố gắng đè nén nỗi sợ hãi
và sự ngạc nhiên trong lòng. Nhưng sự cố gắng đó gần như vô ích, bởi vì cậu
cũng chỉ là một con người bình thường.
Khi Momonga sắp sửa hét to để giải những nỗi phiền muộn và khó chịu trong
lòng, kí ức về một thành viên trong guild chợt ùa về trong tâm trí cậu.
——Hoảng loạn chỉ làm cho mọi việc trở nên thất bại. Hãy cố gắng giữ đầu óc
luôn tỉnh táo, suy nghĩ một cách logic, lên kế hoạch cho những gì sắp diễn ra
và không bao giờ để ý những chuyện vụn vặt, Momonga-san.
Nhớ tới câu nói này, Momonga trở nên bình tĩnh hơn.
Đối với người được mệnh danh là Khổng Minh của Ainz Ooal Gown- Moe Dress Girl,
Momonga thầm cảm ơn vì câu nói vừa rồi.
“……Ngài làm sao vậy?”
Gương mặt xinh đẹp của Albedo ghé sát vào Momonga, cậu có thể cảm nhận rõ hơn
mùi hương đang tỏa ra từ người cô. Hành động vừa rồi của Albedo chút nữa đã
phá hủy sự bình tĩnh mà Momonga vất vả mới khôi phục được
“Các chức năng liên lạc với GM không hoạt động được.”
Bị ánh mắt long lanh trước mặt hấp dẫn, Momonga không tự chủ mà trả lời. Trong
quá khứ, Momonga chưa bao giờ được một ai đó quan tâm như vậy, mà không khí
lúc này có chút quỷ dị nữa. Mặc dù biết cô chẳng qua là một NPC, nhưng Momonga
cảm thấy có chút bối rối
Hiện tại, cảm giác ấy đã bị Momonga mạnh mẽ ép xuống, bắt mình phải khôi phục
lại sự bình tĩnh thường ngày. Mặc dù khoảnh khắc bối rối làm cho suy nghĩ của
cậu có chút rối loạn, cậu vẫn nhớ tới lời khuyên mà người bạn thông minh đã
nói với cậu.
Nhưng sự thật là thế nào?
Momonga lắc đầu, bây giờ không phải là thời điểm tự hỏi những chuyện này.
“Xin hãy thứ lỗi cho em vì không thể trả lời câu hỏi của Momonga-san về GM.
Thật có lỗi khi không thể đáp ứng yêu cầu của ngài. Nếu có thể làm gì đó bù
đắp lại sai lầm vừa rồi, em rất hân hạnh được thực hiện việc đó. Xin hãy ra
lệnh.”
Hai người đang đối thoại, đúng vậy, hai người đang đối thoại.
Momonga thật sự không thể nói nên lời.
Chuyện này không thể nào xảy ra.
NPC có thể nói chuyện. Không những vậy cô ấy còn có thể tự động trả lời lại
câu hỏi. Thực chất thì NPC có thể nói chuyện, bằng cách sử dụng những tiếng la
hét và cổ vũ có sẵn nhưng người chơi phải tải về mới có thể sử dụng. Nhưng để
trò chuyện một cách đúng nghĩa đối với một NPC là không thể. Thậm chí vào lúc
này, Sebastian chỉ có thể hiểu được một vài mệnh lệnh đơn giản.
Tại sao chuyện này lại phát sinh? Chuyện này chỉ xảy ra với Albedo thôi sao?
Momonga phất tay biểu thị cho Albedo lùi xuống, trong thoáng chốc, ánh mắt
Albedo lóe lên sự nuối tiếc. Momonga nhìn về phía người quản gia và sáu Maid
vẫn đang cung kính cúi đầu.
“Sebastian!! Các Maid!!”
“Vâng, thưa ngài.”
Sebastian cùng những cô hầu đồng loạt ngẩng đầu lên.
“Đến đây!!”
Một sự đồng bộ đáng ngạc nhiên, ngài quản gia cùng 6 cô hầu cùng đứng dậy,
tiến về phía ngai vàng và quỳ xuống một lần nữa.
Điều này có thể giải thích cho 2 chuyện.
Đầu tiên, dù không cần sử dụng câu lệnh một cách chính xác tuyệt đối, những
NPC vẫn có thể hiểu được và chấp hành.
Thứ hai, NPC có thể nói chuyện không phải chỉ mình Albedo.
Ít nhất tất cả NPC trong đại điện này đều có khả năng đó.
Momonga vẫn đang tự hỏi, cậu có một cảm giác rất lạ về Albedo, người nãy giờ
vẫn ở bên cạnh cậu. Momonga rất muốn xác nhận rõ cảm giác này là gì, cậu nhìn
Albedo với đôi mắt sắc bén.
“Chuyện gì vậy thưa ngài? Hay em đã làm sai điều gì sao?”
“……!”
Cuối cùng, cậu đã nhận ra cái cảm giác không đúng đó là gì. Phát hiện này làm
cậu kinh hoàng.
Khuôn mặt cô ấy có thể biến hóa cảm xúc, thậm chí khóe miệng còn có thể chuyển
động tạo ra âm thanh.
“Cái này…làm sao…có thể”.
Momonga đưa tay lên miệng mình, thử phát ra âm thanh.
Miệng của cậu có thể chuyển động.
Đối với dòng DMMORPG, chuyện này không thể nào xảy ra, miệng không thể nào
chuyển động khi nói chuyện
Mặt khác, vẻ bề ngoài cơ bản là cố định. Nếu không phải như vậy thì cũng sẽ
không xuất hiện các thiết kế với các biểu cảm khác nhau.
Hơn nữa, khuôn mặt hiện tại của Momonga chỉ là một cái hộp sọ, không có lưỡi
cũng chẳng có cổ họng, đôi bàn tay cũng chỉ có xương, tuyệt đối không có da
với thịt đừng nói đến cái cao cấp hơn như tim phổi. Vậy thì thế quái nào mà
một bộ xương có thể nói chuyện.
“Không có khả năng……”


Overlord - Chương #13