Có Vẻ Như Là Không Đúng.


Người đăng: TouhouchiGensokyoLà ai? Rốt cuộc là sinh vật nào?

Tô Ảnh trợn mắt nhìn về phía trước, nhưng rất đáng tiếc, khói bụi đã che chắn hết tầm nhìn của hắn.

Những gì Tô Ảnh quan sát được hiện giờ, có lẽ chỉ là dày đặc màu nâu đất “sương mù”, cùng với thoắt ẩn thoắt hiện vài tòa nhà cao tầng đằng sau nó.

Chắc vậy...

“Khụ khụ.”

Hắn thở gấp, không tự chủ ho khan.

Đừng hỏi lý do tại sao, chắc chắn là do đường hô hấp lá phổi hiện tại đang có vấn đề. Hoặc chính là cỗ thân thể chưa thích ứng với cái mùi đất bụi dị hợm thế này.

Mặc dù, Tô Ảnh không quá quan tâm đến là được rồi.

Mà chuyện cần quan tâm, là hiện tại dư chấn cú đánh vẫn còn lan truyền ở cổ bàn tay.

“Cú đấm đó, thật mạnh.”

Tô Ảnh cảm nhận đau đớn tê dại lan truyền từ cánh tay, trong lòng bất chợt trầm xuống. Cái này không khác gì một người đàn ông cầm một viên đá cứng tấn công vậy.

Vào đầu, coi như là không còn khả năng phản kháng nữa.

Quá đáng sợ, sức mạnh đủ để vài đòn hạ một người đàn ông trong chớp mắt.

“Là người nào?”

Tô Ảnh rất nhanh hồi phục tâm tình, lên tiếng thăm dò đối phương.

Nếu là người đánh vô tình, vậy thì may mắn đến với chính mình.

Còn nếu đúng là Monster như hắn suy đoán, hôm nay xem ra vận rủi lớn.

“....”

Hắn đang chờ đợi câu trả lời.

“Hô? Xem ra ngươi không giống đám ăn hại sinh vật vừa rồi.”

Đến lúc lâu sau đó, bất chợt một giọng nói có vẻ ngao ngán vang vọng trong không gian, kỳ dị đến khó tả.

“.... Monster.”

Xong, đoán tùy tiện cũng trúng, vận may gì đây?

Tô Ảnh khuôn mặt thế nhưng là không mảy may ngạc nhiên, hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý đối với việc này. Như suy đoán, rất ít khả năng một người không quen biết lại có thể tấn công hắn một cách dã man giống vậy.

Trừ khi là Monster.

“Vì sao lại không giống?”

Hắn bắt đầu hỏi ngược lại, trong lòng lại không ngừng tính toán cách trốn thoát.

“Vì sao a?”

Đối diện phía bên kia, Monster xem ra có vẻ rất ngạc nhiên với nghi vấn, chợt trong miệng lẩm bẩm tự hỏi.

Ngu ngốc? Hay vẫn là đang trêu đùa?

“A! Nghĩ ra rồi!”

Không quá lâu để suy nghĩ, nhưng xem ra hắn thật sự đã tìm ra câu trả lời.

“Nói ngươi như vậy bởi vì....”

Monster đến đoạn này, cố ý kéo dài thanh âm ra, cùng với đó, tiếng nói càng ngày càng gần đến lỗ tai Tô Ảnh.

Một cỗ cảm giác đáng sợ đột nhiên xuất hiện trong đầu.

“Bởi vì?”

“Bởi vì ngươi không chạy trốn như 2 tên kia a!” Monster cười lớn.

Tô Ảnh mắt chợt mở to, bất tri bất giác ngạc nhiên lên.

Ngạc nhiên cũng không phải vì câu trả lời vừa rồi, mà là bởi vì trước mặt hắn, một quả đấm mang theo tiếng xé gió, đâm thẳng đến vị trí má phải của chính mình. Vô cùng mạnh mẽ tính chất công kích.

Trúng một cái, chắc là chảy máu gãy răng cũng không phải chuyện đùa.

Là đánh lén.

Một cỗ mát lạnh trong đầu lan tràn, Tô Ảnh ngay lập tức dùng tay, hết lực vẩy sang bên phải một cái. Xem như đây chính là cuộc đời hắn nhanh nhất một lần phản đòn.

“Bạch!”

Đỡ được!

Tô Ảnh lòng thanh tịnh như mặt hồ, hai chân nhanh chóng bước lùi lại phía sau, giữ khoảng cách giữa chính mình với Monster.

Đồng thời, cánh tay lại một lần nữa nhức nhối.

“Agh...”

Tô Ảnh đau đều không nhịn được hừ lạnh một tiếng.

Tay con quái vật này làm bằng cái gì vậy? Cứng hơn cả xương cốt.

“Oh? A! Ngươi tránh được?”

Monster hiển nhiên cũng không ngờ được hắn có thể chống trả, giọng nói có chút thất thố.

Khói bụi, lúc này đã tiêu tán mất hơn phân nữa, lộ diện ra quái nhân chân chính hình dạng.

“Ngươi...”

Tô Ảnh không để ý đến đối phương giật mình, nhướng mày, thật chăm chú nhìn vào trước mắt kỳ lạ sinh vật.

Một cái khổng lồ Hamburger, nói đúng hơn là một cái có tứ chi Hamburger.

Giống như tác phẩm nghệ thuật do trẻ con tùy tiện làm ra, tất cả những gì đối phương có, đơn giản chỉ là hai con mắt to tròn, một cái miệng, cùng với mày một mí.

Và còn, và còn.... dường như là hình dáng bánh kẹp thịt ba tầng Hamburger.

Chỉ có thế.

Nếu không để ý, còn tưởng chừng là một cái nào đó Cosplay dạo quanh thành phố.

Nói thế nào đây, không giống trong tưởng tượng của Tô Ảnh đáng sợ như vậy.

Nhưng đó không phải lý do mà Tô Ảnh chú ý.

Cái hắn đang quan tâm, chính là đã dính đầy máu tươi Monster cánh tay.

“Thế nào? Ngạc nhiên?”

Nhìn thấy đối phương đang nhìn chằm chằm lấy tay của chính mình, Hamburger Monster lộ ra nụ cười khờ khạo, giống như một cái ngây thơ tiểu hài tử.

Bàn tay, lại theo bản năng phẩy máu xuống dưới nền đất.

... Không thể ngờ được, chính cái này nhỏ bé tưởng chừng vô hại bàn tay, đã từng lấy qua hai cái sống sờ sờ sinh mạng.

Càng không thể ngờ được, nó lại có thể làm thương tổn một người bình thường dễ dàng, điển hình chính Tô Ảnh hắn.

“Con người các ngươi, chính là như vậy a.”

Hamburger Monster nhìn máu đã dính trên đất, nhẹ nhàng nói.

“Đối với những sinh vật yếu đuối, các ngươi sẽ đối với bọn hắn ra tay không một chút nào do dự. Thấy máu tươi từ trong cổ họng chúng ta chảy ra, các ngươi sẽ không chảy đến một giọt nước mắt.”

“Nghe những tiếng van xin cầu sinh của họ, các ngươi sẽ không mảy may rung động.”

“Đó là vì các ngươi chưa bao giờ đối xử với chúng ta bình đẳng.”

Nó chợt lắc đầu, tựa hồ nhớ lại cái gì đó.

“Giống như lúc đối với đồng loại chúng ta ra tay vậy.”

“Giống như lúc các ngươi trong miệng dằn xé thân thể của chúng ta vậy.”

“....”

Tô Ảnh không nói gì, trầm mặc nhìn Monster.

“Nhưng! Chẳng phải các ngươi cũng giống thế a?”

“Nhìn lại nhân loại các ngươi lúc này, đang đau khổ vì đồng bạn cái chết, nhưng các ngươi lại có để ý tới đồ ăn thống khổ như chúng ta?”

“Chúng ta giống nhau như vậy, nhưng chỉ bởi vì nhận diện cá biệt của các ngươi!”

“Nhân loại!”

Khuôn mặt có chút đáng yêu lúc này trở nên cực kỳ dữ tợn, y hệt ma quỷ.

“Ta là hiện diện của toàn bộ Hamburger thế giới phẫn nộ! Hamonster!”

“Vậy nên, dưới sự trả thù của đồng tộc, chết đi!”

Tô Ảnh một lần nữa cảm nhận gió thổi mạnh bên tai.

Không đúng, phải nói, quyền phong một lần nữa áp sát đến người.

Mạnh quá!

Tô Ảnh ngưng mắt, lập tức dùng hết khí lực né người sang trái, tránh hiểm đòn tấn công chớp giật.

“Khặc khặc!”

Đột nhiên, tiếng cười khờ khạo của đối phương vang vọng trong lỗ tai.

Đồng thời đó, sườn phải của hắn giống như bị một thanh gỗ đập mạnh vào vậy.

Tê dại cảm giác nháy mắt xuất hiện, sau đó, chính là đau đớn lan truyền đến thần kinh não bộ.

Đáng giận! Bị lừa.

Tô Ảnh trong đầu chỉ có một ý nghĩ như vậy, trong khi cả người dính đòn, tựa say rượu mà lảo đảo thân thể. Xem ra có vẻ sắp ngã thật rồi.

Nhưng hắn bất ngờ đảo eo, lập tức giữ thăng bằng lại.

Lúc này, tấn công!

Tô Ảnh vô tình nhìn thấy Hamonster công kích về sau, lộ ra phần ngực sơ hở, thừa cơ một quyền xông ra. Không mạnh, nhưng mà đây chính là hắn duy nhất phản công chiêu thức.

Nắm tay cảm nhận một cảm giác mềm mại.

Trúng? Hay là...

“Khục! Đáng giận nhân loại!”

Đây là tiếng đối phương đau đớn gào thét.

Xem ra là trúng đòn, hơn nữa có vẻ như không giống bình thường đau đớn.

Có lẽ trận chiến, bây giờ mới thực sự bắt đầu.


One Punch Man Chi Cực Hạn - Chương #4