Bàn Tính


Người đăng: dtuan802

Do quần áo quá rách nát nên hai người Koby lựa những đường vắng mà đi nhằm
tránh sự chú ý.

Nói đến cũng thật nể phục Nami, cô nàng này chỉ đi dạo vài giờ đã quen thuộc
thị trấn này, ít nhất chọn đường vẫn chọn vô cùng tốt.

Một đường xem như bình an vô sự. Nhưng Koby cảm giác càng lúc thân thể càng
không ổn. Vết thương trên người chẳng có gì để bàn cãi, vấn đề chủ yếu bắt
nguồn từ đôi mắt của hắn.

Đau nhức.

Từng cơn đau nhói khiến đôi mắt Koby nặng trĩu, con ngươi không kiềm chế được
nhuộm đẫm nước mắt.

Cũng như Long Trảo Thủ, hiện tại thân thể hắn cũng không cách nào thừa nhận
Death Wink. Sau trận chiến với Mad Treasure hai tay hắn tạm thời không cách
nào dùng lại chiêu kia, thậm chí cử động cũng rất khó khăn.

Mà Death Wink khả năng nghiêm trọng hơn một chút, nếu hắn không cẩn thận khả
năng sẽ mù cả đời. Koby phỏng đoán bản thân mình có thể dùng ba lần là cực
hạn.

Vừa nãy đã dùng một lần, hai lần còn lại phải thật cẩn thận mới được.

Đi một lúc, Koby lại gặp một bóng người quen thuộc.

Mái tóc tím cắt ngắn, gương mặt xinh xắn hoạt bát, người nọ chính là Karina.
Chỉ có điều bên cạnh cô nàng này còn có thêm một tên thanh niên tuổi tầm hai
mươi, nhìn trang phục hoa lệ của hắn có vẻ như là một tên con em nhà giàu.

Karina choàng lấy tay tên thanh niên, không biết nói gì đó mà tên này cả người
lâng lâng sảng khoái, đoán chừng chẳng biết xung quanh có cái gì nữa.

Trong nguyên tác, Karina có thể thâm nhập vào băng của Gild Tesoro đủ thấy khả
năng của cô ta.

Nhắc đến Tesoro, Koby lại nhớ đến cảnh cô nàng này cùng Tesoro tắm. Tuy lúc đó
phủ trên người một cái khăn tắm, nhưng ai biết giữa họ có làm gì hay không.

Bất giác, tên tóc hồng máu sôi sùng sục, nhất thời quên đau đớn tự mình bước
thẳng về phía đối phương.

“Karina!” Koby lớn giọng gọi.

“Koby ?” Karina nghi hoặc nhìn hắn một cái, sau đó nghiêng đầu liếc tên thanh
niên cuối cùng mới dứt khoát chạy về phía tên tóc hồng.

“Anh bị sao thế này ?” Karina nhìn toàn thân hắn phủ kín vết thương liền lo
lắng hỏi.

“Gã kia là ai ?” Koby không đáp, ánh mắt khóa chặt vào tên thanh niên đang
đứng ngơ ngác hỏi.

“Một người quen thôi…” Karina do dự đáp, cô ta còn chưa dứt lời, Koby đã ngắt
ngang

“Chúng ta trở về thôi.”

“Chờ một chút, tôi sắp xong việc rồi.” Karina tỏ vẻ năn nỉ nói.

“Việc gì ?” Koby không kiên nhẫn hỏi ngược lại.

“Một khoản khá lớn đó.” Karina cười mờ ám đồng thờ xoa xoa ngón tay trỏ với
ngón cái.

“Không cần thiết.” Koby khó chịu gắt sau đó dứt khoát túm tay Karina lôi đi.

Karina tiếc nuối liếc tên thanh niên một cái nhưng cũng không chống cự Koby,
mặc kệ hắn làm gì thì làm.

Nhưng cô ta mặc kệ không có nghĩa là ai cũng thế, tên thanh niên nhận được một
ánh mắt “ám chỉ” nọ lập tức sùng máu chạy đến gầm lên.

“Mau buông cô ấy ra!!”

“Cút!!!” Koby trừng mắt nhìn đối phương quát một tiếng.

Toàn bộ sát khí cùng khí thế tích tụ bấy lâu nay của hắn đồng loạt dồn thẳng
vào tên thanh niên, dọa kẻ đáng thương này ngã quỳ xuống đất, run rẩy không
dám nhúc nhích.

“Phiền phức.” Koby hừ lạnh một tiếng rồi kéo Nami, Karina rời khỏi nơi này.

Hai cô nàng ngơ ngác đi theo, cùng dùng ánh mắt khó hiểu nhìn hắn, sau đó nhìn
nhau cười ám muội.

Thái độ vừa rồi của Koby với Karina rất đáng nghiền ngẫm.

Nami và hắn dựa sát vào nhau đi khắp nơi cũng rất đáng để tìm hiểu.

Ba người mang một bầu không khí kỳ lạ chậm rãi quay trở về nhà nghỉ.

Nhà nghỉ ở cái thế giới này đa số đều đặt một quán rượu ở sảnh trước, nơi này
cũng thế.

Một đám khách nhân đang ăn uống cũng chẳng lạ gì những kẻ mang vết thương đầy
người nên không để tâm đến Koby là mấy.

Ngược lại, Koby chú ý đến một gã to con ngồi chễm chệ trong góc.

“Shoka, ông về rồi à.” Koby bước đến bắt chuyện.

“Cậu đi đâu thế ? làm bọn tôi lo muốn chết.” Shoka đứng dậy, thở phào một hơi
rồi trách cứ.

“Đi dạo một chút.” Koby cười qua loa.

“Thôi được rồi, mau vào trong, tôi có mời bác sĩ đến, phải xử lý vết thương
đã.” Shoka không truy vấn, trực tiếp nói vào vấn đề chính.

Koby gật gù đi vào trong.

Nhà nghỉ có hai tầng, đám người Koby chia nhau hai người một phòng, tổng thể
cũng hết mười bốn phòng, vừa vặn đem cả tầng hai bao trọn.

Lúc này trên tầng hai cực kỳ nhộn nhịp, một đám y sĩ có nam có nữ bận rộn chạy
qua chạy lại. Hai mươi gã “đồ đệ” của Shoka đều có mặt, ngoan ngoãn ngồi liệu
thương.

Koby đảo mắt một vòng liền thấy ba người Alvida đang ngồi trong một căn phòng
cho vài nữ y tá xem xét. Có lẽ họ cũng giải quyết xong vết thương trên người
nên quần áo vẫn bình thường, chẳng phiền đóng cửa.

“Alvida, Yuki, Ume.” Koby vào phòng lên tiếng chào hỏi.

“Cậu lại đi làm cái quái gì thế ?” Yuki nhìn mắt hắn sưng húp, trên người
chằng chéo vết thương lập tức quái dị hỏi.

Ume đứng dậy, khẽ đảo quanh đánh giá hắn một vòng mới yên tâm trở về chỗ cũ.
Còn Alvida…. Cô nàng này thấy hắn liền đỏ lựng mặt cúi gầm đầu xuống.

Koby cười gượng ngồi vào một cái ghế gần đó, Nami bắt chuyện với hai nữ ý tá
rồi để họ tiến đến xử lý vết thương cho hắn.

Ngồi thoải mái hưởng thụ người chuyên nghiệp “phục vụ”, Koby khẽ lắc đầu đáp

“Gặp một người quen cũ.”

Ba người Alvida định gặng hỏi nhưng thấy hắn khẽ đảo mắt nhìn y tá liền hiểu ý
nuốt lời.

Một lúc rất lâu sau, Koby cuối cùng thoát khỏi cảnh chăm sóc và trách mắng tận
tình của đội ngũ bác sĩ, căn phòng chỉ còn lại hắn, Shoka và năm nữ.

“Nói đi, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì ?” Yuki trước tiên bắt chuyện, hết cách
rồi, Alvida như bị ma nhập vẫn lặng thinh.

“Tôi đã gặp Hina.” Koby nghiêm giọng đáp.

“Cô ta yêu cầu cậu gia nhập hải quân ?” Shoka giật nảy người hỏi vội.

Koby ngẫm một chút, tuy hành động của Hina không giống nhưng lời cô ta nói
đúng là ý này liền gật đầu

“Không sai.”

“Vậy cậu định thế nào ?” Yuki hơi nhíu mày hỏi, đối với thực lực của Hina,
Shoka đã kể hết cho họ.

Nói một cách đơn giản, nếu Hina hạ ngoan tâm thì hiện tại bọn họ không cách
nào chống cự nổi.

Khả năng Koby không bị thương thì còn được.

“Tôi cũng không rõ.” Koby chán nản đáp.

“Cậu muốn gì cũng được, tôi và anh em luôn ủng hộ cậu.” Shoka vỗ ngực kiên
quyết nói, Koby bị gã làm cảm động một phen.

“Nhưng… nếu cậu không đáp ứng hải quân tuyệt đối không bỏ qua.” Ume đột nhiên
lên tiếng.

Koby cười khổ một cái, quanh đi quẩn lại cũng vẫn là chuyện hắn diệt nguyên
hạm đội của tên Đại Tá Muriel.

“Cũng chưa chắc cho lắm, thái độ của Hina rất ác liệt, cô ta như muốn ăn tươi
nuốt sống tôi.” Koby thở dài nói.

Vừa dứt lời, toàn bộ người trong phòng đều dùng ánh mắt kỳ dị nhìn hắn. Koby
cảm thấy khó hiểu liền hỏi

“Tôi nói gì sai sao ?”

“Chuyện đó là đương nhiên.” Alvida hoàn hồn, gắt một tiếng.

“Theo tính cách của cô ta có lẽ cũng không làm chuyện gì quá mức. Chúng ta nên
bàn về chuyện có gia nhập hải quân hay không.” Shoka kéo lại chủ đề chính, ai
biết được cái “gia đình” này đi xa đến mức nào.

“Tôi không muốn bị gò bó.” Koby nghĩ một lúc rồi nói, điều này tương đương với
không đáp ứng.

“Nếu vậy chúng ta phải tính đến chuyện bỏ trốn, thậm chí là ẩn nấp một thời
gian cho mọi chuyện lặng đi.” Shoka vuốt vuốt cằm, trầm ngâm phân tích.

“Sợ gì, cùng lắm toàn bộ chúng ta cùng lên, tôi không tin cô ta dám liều
mạng.” Yuki hừ lạnh nói, Ume một bên gật đầu ủng hộ liên tục.

“Làm căng quá cũng không tốt.” Koby chán nản nói sau đó nhìn Nami và Karina
hỏi

“Hai cô có ý kiến gì không ?”

“Tôi có thể ý kiến sao ?” Karina ngạc nhiên hỏi lại.

“Bọn tôi cũng không đi chung với các anh mãi được.” Nami phức tạp nói.

“Nếu hiện tại tôi gia nhập hải quân thì chuyện tìm kho báu coi như xong.” Koby
cười gian nói.

“Tuyệt đối không được gia nhập hải quân.” Nami và Karina hoảng hốt hô lên.

Cả nhóm người cười lớn một tiếng, không khí dịu đi không ít.

“Nhưng chúng ta cũng phải có cách kéo dài thời gian, hiện tại chắc chắn không
thể nào thoát được.” Tiếng cười vừa dứt Shoka lập tức nói.

“Koby, anh cứ viện cớ bị thương để tạm hoãn là được.” Động đến tiền, Nami lập
tức sáng suốt đưa ra ý kiến.

“Để đảm bảo mọi người đồng loạt đứng ra bày tỏ thái độ cứng rắn cho cô ta
nhượng bộ.” Karina góp lời.

Hai người thay phiên nói khiến những người còn lại hai mắt rực sáng. Koby càng
là cảm động muốn khóc, Alvida và đôi song sinh não chỉ toàn một đống gân, chỉ
biết xông lên đánh bừa.

Shoka có thể cẩn trọng một ít, nhưng cũng chẳng khác là bao.

Còn tên tóc hồng do dự đủ thứ không ra được quyết định nào. Giờ phút quyết
định chỉ có thể dựa vào hai vị có chỉ số IQ cao bậc nhất thế giới.

“Cứ quyết định thế đi, hiện tại cô ta còn bận một đống việc sau khi thăng chức
nên vài ngày tới chúng ta tạm thời yên ổn.” Shoka vỗ tay một cái ra quyết
định.

“Thăng chức ?” Koby nghi hoặc hỏi.

“Công lao tiêu diệt băng Koba quy hết cho cô ta nên thăng chức lên Trung tá.”
Shoka kiên nhẫn giải thích.

“Trung tá sao…” Koby lẩm bẩm. Nhưng điều này cũng chẳng có gì lạ, hai năm sau
Hina mới là Đại Tá.

Trước trận chiến ở Marineford chế độ của hải quân cực kỳ chắc chắn và khó
thăng tiến. Sau trận đó do tinh anh chết quá nhiều nên nhiều tân binh bắt đầu
được quan tâm và bồi dưỡng mạnh mẽ.

Tiêu biểu là Smoker, Hina và hắn, Koby.

Nhưng mọi chuyện diễn biến có thể không giống nguyên tác nữa.

“Được rồi, giờ chúng ta nói về vấn đề kho báu nào.” Koby hào hứng hô, cả phòng
trong phút chốc lại trở nên cuồng nhiệt.

“Shoka chôn cất chúng ở một hòn đảo gần đảo Kensha.”

“Đảo Kensha ?” Yuki và Ume ngạc nhiên thốt lên.

Koby cũng giật mình nhìn họ, nếu hắn không nhầm thì đây là quê hương của đôi
song sinh.

Shoka cực kỳ hài lòng với phản ứng của mọi người, gã cười nhạt gật đầu một cái
rồi nói tiếp

“Kensha là hòn đảo trù phú nhất mà Koba có được, nơi này cũng là nơi hắn khó
kiểm soát nhất. Không ai ngờ được Koba lại giấu toàn bộ tài sản ở nơi nguy
hiểm như thế.”

Koby khẽ dùng ánh mắt hỏi dò nhìn đôi song sinh, chuyện này họ là người rõ
ràng nhất.

“Có thể vì điều này nên Koba trọng dụng Ginko để khống chế đảo Kensha.” Yuki
gật đầu khẳng định.

“Vấn đề hiện tại là ở đó hải quân cử rất nhiều quân đến nên tôi phải mua mọi
thứ cần thiết ở nơi này. Hơn nữa hải quân kiểm tra gắt gao cũng làm chúng ta
phiền toái hơn rất nhiều, dù sao xung quanh đó có mấy chục hòn đảo nhỏ khác,
rất khó để nhanh chóng tìm ra được.” Shoka đi vào trọng điểm.

“Chuyện này ông phối hợp chặt với Nami và Karina, bọn họ đối với vấn đề này
rất chuyên nghiệp.” Koby góp ý.

Hai cô nàng kia bị hắn nói vừa kích động vừa ngại, dù sao loại chuyện này cũng
rất xấu hổ.

Shoka không phản bác, gã ngừng một chút rồi nói tiếp

“Vấn đề là cậu phải hồi phục thật tốt, tôi không tin tên Koba không để ám
chiêu gì bảo vệ tài sản của mình. Trong chúng ta cậu thực lực cao nhất nên nếu
có bất trắc chỉ có cậu mới có thể giải quyết.”

“Nhưng thời gian liệu có quá gấp không ?” Koby lo lắng hỏi.

“Chúng ta sẽ ở lại nơi này tầm năm ngày để chuẩn bị đầy đủ. Sau đó chậm thì
một hai tuần, lâu thì một tháng mới tìm ra vị trí nên cậu không cần lo lắng.”
Shoka đáp.

“Tốt rồi, hiện tại nghỉ ngơi lại sức đi, Koby mấy ngày nay chẳng nghỉ ngơi
được bao nhiêu.” Yuki thấy mọi chuyện xong xuôi lập tức chen vào.

Lại nói vài câu, Shoka trước tiên ra ngoài, sau đó là Nami, Karina và đôi song
sinh, trong phòng chỉ còn Koby và Alvida.

Koby ám muội cười nhìn đối phương, ai ngờ Alvida thẳng thừng quát lạnh

“Cút!!!”

Koby cười khổ một cái xoay người trở về phòng của mình.

Lăn qua lộn lại hồi lâu hắn mới chìm vào giấc ngủ, ý niệm cuối cùng của hắn
là……..

……….Tối nay……


One Piece Trọng Sinh Thành Koby - Chương #39