Nhiệm Vụ Mới


Người đăng: dtuan802

“Ông đỡ hơn chút nào chưa ?” Koby được hai người Nami đẩy đến bên giường, nhẹ
giọng hỏi.

“Chút vết thương cỏn con này có là gì, vài ba hôm là hết.” Shoka hào sảng đáp,
sau đó nghiêm túc hỏi

“Bọn nhóc kia sao rồi ?”

“Bọn nhóc ?” Koby ngây người một lúc mới hiểu đối phương ám chỉ hai mươi gã
kia, dùng từ này để tả họ đúng là kỳ lạ.

“Họ vẫn ổn, chỉ có số ít bị thương nhẹ.”

“Vậy là tốt rồi… còn cậu và ba cô vợ kia thì sao ?” Shoka thở phào một hơi rồi
hỏi.

“Khoan, vợ cái gì ?” Koby giật nảy mình lên, đau đớn từng cơn quát.

“Không phải sao ?” Shoka khó hiểu hỏi lại, nếu gã nhớ không nhầm thì lúc Koba
bị đánh bại, bốn người này ôm thiếu điều dính vào nhau, trên mặt tràn đầy cảm
xúc “kỳ lạ”.

“Không!” Koby thiếu tự tin đáp sau đó vội vàng chuyển đề tài

“Lúc nãy ông muốn nói gì ?”

Shoka trầm mặc lại, hai mắt tỏ vẻ suy tư. Qua hồi lâu, gã chợt chuyển thành bộ
dạng cợt nhã, trêu đùa nói

“Há… không có gì.”

“Nói láo!!!”

…………………..……

“Alvida, cô còn yếu lắm, đừng vận động nhiều.”

“Yuki, cô cũng thế…. Này Ume, đừng có dùng kiếm!!”

Koby đứng trên sàn thuyền, dưới sự nâng đỡ của Nami và Karina, vất vả đi qua
đi lại hò hét.

Thời gian từ lúc Koby tỉnh lại đã qua năm ngày, bằng tốc độ khôi phục khủng
khiếp, hắn cùng ba người Alvida đã miễn cưỡng đi lại được.

Người ngoài thấy kỳ lạ, nhưng Koby đoán chừng việc này hoàn toàn dựa vào thuốc
trị thương uống lúc trước.

Chỉ có nó mới giải thích được mọi chuyện.

Shoka cũng đã hoạt động được, gã nhanh chóng bắt tay chỉ đạo một đám thuộc hạ
sửa chữa thuyền, sau đó tăng tốc hướng về hòn đảo gần nhất.

Karina và Nami hoàn toàn từ bỏ ý định rời khỏi, Koby ít nhiều cũng thoải mái
hơn một chút.

Hiện tại hắn đau đầu là về ba vị đồng bạn “lâu năm” của mình, vừa lấy lại chút
sức, họ bắt đầu ngứa ngáy tay chân không chịu nghỉ ngơi.

“Alvida, cô nghỉ ngơi nhiều một chút.” Koby bước đến, vươn tay đoạt thanh chuỳ
sắt, ai ngờ thương thế của hắn quá nặng, vừa giằng co đã ngã sấp xuống sàn.

“Koby…” Alvida nỉ non một tiếng, cả người vô ý thức hơi khom xuống, nhưng thấy
hai người Nami và Karina giành trước đỡ hắn lại đứng thẳng người, xoay đi chỗ
khác.

“Lại động đến vết thương rồi này.” Karina trách cứ một tiếng.

“Không sao đâu mà.” Koby cười cười đáp, mấy ngày qua ba người xem như khá thân
mật, dần dần cũng dễ nói chuyện hơn.

Lần nữa đứng dậy, hắn tiếp tục hướng về phía Yuki và Ume, hai người Nami cản
không được đành tuỳ ý hắn.

“Được rồi, không tập nữa, đừng có đi lung tung.” Yuki trực tiếp buông kiếm,
giơ cao hai tay trừng mắt nói.

“Cảm ơn.” Koby đắc ý cười khà khà.

Đôi song sinh hậm hực vài tiếng lập tức xoay người đi mất, để lại Koby đứng đó
cười khổ.

Hắn cũng không dám nói gì, từ khi bọn họ tỉnh lại, hay nói trắng ra là từ khi
hắn quyết định cứu Nami và Karina ba người họ đã tỏ vẻ không vui.

Về cơ bản, đây là dấu hiệu tốt, ít nhất Koby nghĩ như vậy.

Ngồi bệt xuống dựa vào thành thuyền, Koby chán nản suy tư. Mọi thứ hiện tại
đều diễn ra rất tốt, chẳng bao lâu nữa họ sẽ đến một hòn đảo, trị thương cũng
không thành vấn đề.

Điều khiến hắn mệt mỏi là lúc sáng hệ thống lại xuất hiện và đem đến một nhiệm
vụ “kinh người”.

“Hệ thống thay đổi nhiệm vụ. Yêu cầu ký chủ trong vòng ba ngày thu Alvida,
thất bại lập tức gạt bỏ ký chủ cùng những người có liên quan. Thành công hệ
thống sẽ nâng cấp.”

Dù không muốn suy nghĩ theo hướng đó, nhưng Koby có thể khẳng định “thu” ở đây
là ý gì. Cho dù trước đó Alvida gần như đã thổ lộ tất cả, Koby cũng lớn mật
nói ra lời “kinh thiên động địa”.

Nhưng tình huống lúc đó rất đặc biệt, hiện tại nếu tái hiện hắn không biết
tương lai ra sao. Mà nếu nghĩ theo tình huống tốt thì với thể trạng hiện tại
hắn chịu nổi hay không cũng đã là vấn đề.

Thở dài một hơi, Koby tiếp tục suy nghĩ vẩn vơ, Nami và Karina cũng rời đi làm
việc của mình. Ít nhất hiện tại thức ăn trên con thuyền này vẫn do hai người
họ làm.

“Mọi người chuẩn bị! khoảng một giờ nữa chúng ta sẽ cập bờ!” Shoka đứng trong
phòng điều khiển, quan sát bản đồ một lúc liền quát lớn.

Cả con thuyền lập tức phấn chấn, thức ăn dự trữ của bọn họ cũng sắp hết, trên
cơ bản dựa vào câu cá để duy trì, nhưng cũng chẳng được mấy ngày.

Koby thở dài một hơi, dựa vào thành thuyền đứng dậy, trước mắt hắn còn ba ngày
để suy nghĩ. Nếu thật sự không được, hắn cũng phải bằng mọi giá hoàn thành,
bởi vì chuyện lần này ảnh hưởng đến tất cả những người xung quanh hắn.

Koby cũng không nghi ngờ về “quyền năng” của hệ thống, hắn hiện tại sống ở thế
giới này là minh chứng tốt nhất.

Shoka phán đoán hoàn toàn chính xác, thuyền đi một lúc liền thấp thoáng thấy
bóng một hòn đảo. Từ xa, vài bóng thuyền lờ mờ không ngừng hướng về dải đất
này.

“Nơi này cũng xem như khá trù phú, chúng ta có thể mua được vài con thuyền
tốt.” Shoka bước đến gần hắn, gương mặt gã tràn ngập vui vẻ.

“Tôi chữa trị vết thương rồi tính tiếp.” Koby cười đáp.

“À, đảo này do hải quân quản nên cậu cẩn thận một chút. Bệnh xá trên đó hình
như cũng của hải quân.” Shoka gật gù rồi sực nhớ nói.

“Kệ đi, tôi cũng đâu phải hải tặc.” Koby nói đùa.

“Hahah… cẩn thận một chút vẫn tốt hơn, chúng ta còn phải ở đây mấy ngày nữa.”
Shoka hào sảng vỗ vai hắn vài cái nói.

……………………………..

Thuyền vừa cập bến, lập tức có một toán hải quân bao vây, dù sao bộ dạng
thuyền của họ quá mức thảm hại vả lại lai lịch vẫn chưa rõ, làm vậy là điều
tất yếu.

“Có ổn không đấy ?” Koby không dám chắc hỏi.

“Yên tâm đi, tôi hiện tại cũng xem như người có công.” Shoka cười nhẹ một
tiếng rồi nhảy xuống thuyền, đứng đội diện với viên sĩ quan hải quân.

Hai người đối thoại một lúc, gã sĩ quan xoay người kêu binh sĩ chạy đi đâu đó.
Hồi lâu sau, tên binh sĩ trở lại, nhỏ giọng báo cáo với tên sĩ quan.

Sau đó, toàn bộ người trên thuyền phải xác minh thân phận rồi hải quân mới rút
lui.

“Thật phiền phức.” Alvida càu nhàu.

“Tốt rồi, chiếc thuyền cũng chẳng có gì để giữ, chúng ta cứ bỏ mặc nó đi tìm
nhà nghỉ nghỉ tạm thôi.” Shoka hào hứng bừng bừng hô.

“Đúng thế!” Nami lập tức hưởng ứng, nếu còn ở lại có khi họ còn phải chịu một
khoản phí thu dọn.

Một đoàn người dùng năm cô gái làm trung tâm ùn ùn đi vào thị trấn, hấp dẫn vô
số ánh mắt. Thứ nhất, quần áo bọn họ khá rách rưới, thứ hai, hai mươi mốt gã
cơ bắp hệt nhau xuất hiện không phải chuyện thường thấy.

Thứ ba và cũng là điều quan trọng nhất, năm vị mỹ nữ phía trong quá hấp dẫn.

Đối với ánh mắt hình trái tim bay tới từ tứ phía, Koby liên tục hậm hực hừ
lạnh, chọc đến năm vị kia cười khúc khích không ngừng.

Một đường ồn ào nhanh chóng đi qua, Shoka lựa chọn một nhà nghỉ trông khá ổn
để nghỉ tạm.

Sau khi thanh toán một đống tiền, Shoka tập trung toàn bộ lại phân phó đám
thuộc hạ đi mua đủ thứ đồ linh tinh, gã trực tiếp dẫn theo hai người đi mua
thuyền.

Trong nhà nghỉ ngoài Koby và năm cô gái còn có tám gã ở lại bảo hộ, Shoka nhất
quyết phải để người lại, dù sao bọn họ vẫn còn đang bị thương.

“Koby, bọn tôi ra ngoài một lúc nhé.” Nami dẫn theo Karina tiến đến nói.

“Được thôi. Nhưng hai người còn tiền không ?” Koby thẳng thắn đáp ứng.

“Lúc nãy có lấy một ít của Shoka.” Nami le lưỡi đáp.

Koby thở dài gật gù, “một ít” tuyệt đối không phải là con số nhỏ, Shoka coi bộ
chịu khổ khá nhiều.

Hai người họ đi xong thì tám gã cao to kia chào một tiếng rồi chia nhau tản
ra, có người về phòng nghỉ ngơi, có người đi dạo xung quanh, trong sảnh chỉ
còn lại Koby, Alvida, Yuki và Ume.

“Koby, theo tôi một chút.” Alvida đột nhiên gọi hắn một tiếng rồi xoay người
dẫn đôi song sinh đi.

Koby không do dự đi theo.

Bốn người một mạch đi vào một căn phòng, Koby trong đầu suy nghĩ vẩn vơ, âm
thầm hồi hộp một hồi.

“Cậu tính tiếp theo thế nào ?” Alvida ngồi xuống giường rồi hỏi.

“Tôi… cũng không biết.” Koby ngập ngừng đáp, hắn thật sự không biết mình nên
làm gì, có lẽ theo như “số mệnh” sắp đặt, đi theo Garp gia nhập hải quân và
phấn đấu thành một đô đốc ?

Đó là một phương án chắc chắn và không tệ nhất, nhưng với điều kiện Garp chấp
nhận hắn cũng như hệ thống đồng ý.

Hắn hiện tại có rất nhiều trói buộc, mà nếu hắn gia nhập hải quân, chưa chắc
Alvida đã theo hắn.

Koby không muốn điều đó.

“Cậu muốn làm gì ? Gia nhập hải quân, lập băng hải tặc, thợ săn hải tặc… hoặc
là sống an nhàn ?” Yuki ngồi xuống ghế, đưa ra vài ý kiến.

“Tôi thật sự không biết.” Koby lần nữa lắc đầu, sau đó ngập ngừng hỏi

“Nhưng về sau các cô còn đi với tôi không ?”

“Dù cậu làm gì tôi cũng theo.” Alvida khẳng định đáp.

Koby mừng rỡ nhìn cô ta chằm chằm, sau đó chuyển sang nhìn đôi song sinh. Yuki
và Ume trao đổi ánh mắt một cái rồi đồng loạt gật đầu.

“Vậy là tốt rồi, còn về sau ra sao mặc kệ nó.” Koby thở phào một hơi nói.

“Bọn tôi thật sự quan trọng với cậu đến vậy sao ?” Yuki nhìn hắn chằm chằm
hỏi.

Koby trầm mặc, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ đủ điều, ngay lập tức, hắn kiên
định ngẩng đầu nói

“Chẳng phải lúc trước ba người đã đáp ứng lấy tôi rồi sao.”

“Nói bậy nói bạ!” Ba người Alvida đỏ mặt, đồng thanh gắt.

“Lúc đó không tính.” Yuki tức giận gắt.

“Tôi… tôi chỉ an ủi cậu thôi.” Alvida không tự tin đáp, dù sao lúc đó không
chỉ đáp ứng, cô ta còn nói rất nhiều thứ ngượng ngùng khác.

“Một lúc nói điều này với cả ba người, cậu không thấy mình quá tham lam sao ?”
Ume trực tiếp nói vào trọng tâm.

“Vậy cô còn muốn lấy người khác à ?” Koby tức giận phản bác, sau đó lạnh giọng
hăm doạ “Về sau các cô theo kẻ nào tôi giết kẻ đó.”

“Thật bá đạo.” Alvida hừ lạnh “Cậu dám nói điều này với bọn tôi khi mà ngày
nào cũng kè kè hai cô gái bên cạnh à ?”

“Cô ghen à ?” Koby trắng trợn trêu chọc.

“Nói bậy!”

“Bọn tôi đi nghỉ ngơi đây.” Yuki mặt đỏ lựng, dắt theo Ume như chạy trốn ra
khỏi phòng.

Bên trong chỉ còn lại Koby và Alvida, không khí vô cùng ám muội.

“Còn đứng đó làm gì nữa, mau cút ra ngoài.” Alvida gắt một tiếng.

“Không…” Koby thẳng thắn từ chối, sau đó một hơi bước đến bên giường, ngồi
xuống cạnh Alvida.

“Cậu muốn gì ?” Alvida cuống quýt định tránh, ai ngờ tên tóc hồng vươn tay ôm
ngang eo, một hơi đem cô ta kéo nằm xuống trên giường.

“Không được!... ưm…”

Qua một lúc lâu, Koby hai tay chống trên giường, khẽ nhích người lên kéo theo
một đường tơ màu trắng.

“Không được làm loạn.” Alvida hai mắt mê ly, hữu khí vô lực nói.

“Alvida, cho anh đi.” Koby tâm ý đã quyết, đánh liều nói sau đó lần nữa hôn
xuống.

“Không….”

“Koby… dừng lại…” Alvida níu chặt hai tay muốn xông vào trong áo mình, thở dốc
gắt.

“Không được….”

“Để tối được không ?”

“Cái gì ?” Koby giật mình không dám chắc hỏi lại.

Alvida nhắm mắt, mặt đỏ như muốn chảy ra máu, miệng hàm hồ nói

“Bên ngoài nhiều người lắm, đợi đến…. đến tối… t….em cho anh… được không ?”

Koby vô cùng không nỡ, nhưng hắn hiện tại cả người đầy vết thương, không cách
nào làm gì được đối phương, thậm chí đến cái áo cũng không công phá được. Đó
là chưa kể Alvida còn chưa chống cự.

“Mau ra ngoài.” Alvida tận dụng cơ hội, một hơi đẩy hắn ra sau đó vội vàng
chạy vào nhà tắm.

Koby tiếc nuối cười cười một cái rồi xoay người ra ngoài, mọi chuyện cứ chờ
đến tối nay rồi tính tiếp.


One Piece Trọng Sinh Thành Koby - Chương #37