Death Wink


Người đăng: dtuan802

“Koby, cậu không sao chứ ?” Yuki nhanh chóng tiếp cận, ôm Koby tránh sang một
bên, Ume theo sát phía sau ngăn chặn lũ lâu la.

Mắt mơ màng đảo vài vòng, Koby mới miễn cưỡng nhìn rõ xung quanh. Lắp bắp môi
một lúc, tên tóc hồng khó khăn nói

“Các cô… chạy đi….”

“Tên kia bị cậu đánh bại rồi… yên tâm nghỉ ngơi đi.” Yuki ôm chặt đối phương,
đầu Koby vừa vặn tựa trên ngọn đồi, có điều hiện tại hắn không để ý đến.

“Không… hắn…” Koby khó khăn nói.

Ầm!!!

“Khốn kiếp!!!” Mad Treasure đẩy văng một đám thuộc hạ đang cố đỡ mình, sau đó
điên loạn vung xích đập phá xung quanh.

“Mau chạy đi.” Alvida dẫn theo Nami, Karina chạy đến, thúc giục đôi song sinh.

Shoka giành trước một bước nhấc bổng Koby lên vai, nhanh chân bỏ trốn.

“Đừng hòng thoát!!” Mad Treasure gầm lên, chân mạnh mẽ dậm xuống đất, cả người
như một quả đạn pháo bay vút đi.

Hai tay gã giang ngàn, hàng ngàn hàng vạn xích sắt đan vào nhau chặn cứng lối
đi của đám người Koby.

“Mọi người chạy trước, tôi chặn hắn.” Shoka giao Koby cho Yuki sau đó xoay
ngoắt người lao thẳng về phía đối thủ.

“Shoka…” Alvida gọi với một tiếng.

“Không có thời gian để chần chừ đâu. Ume, giúp chị chém nát cái đống xích
này.” Yuki quát một tiếng sau đó rút thanh Saberu trực tiếp chém tới, Ume cũng
nối gót làm tương tự.

“Nó cứng quá.” Ume lo lắng than một tiếng, hai người căn bản không thể phá vỡ
“bức tường” này.

“Mặc kệ cái mớ xích đó đi, chỉ cần đánh bại hắn là xong.” Alvida không kiên
nhẫn chỉ tay về phía Mad Treasure.

Lại nói bên kia, Shoka đã bắt đầu chiến đấu.

Mad Treasure hai mắt đỏ ngầu, toàn thân bao bọc bởi xích sắt, đánh đến đối thủ
không cách nào phản công.

“Hắn mạnh quá.” Shoka đấm thẳng vào ngực Mad Treasure, nhưng đối phương chẳng
hề hấn gì, ngược lại đấm gã một cú văng ra xa.

“Quá yếu.” Mad Treasure khinh miệt.

“Đỡ này.” Alvida lướt trên mặt đất như trượt tuyết, sau đó mượn đà vung một
chuỳ đánh tới.

Mad Treasure tuỳ ý vung một quyền trực diện đón đỡ.

Ầm!!!

“Chuyện này…”

Tên thợ săn bị đánh lùi mấy bước, kinh ngạc nhìn Alvida rồi lại nhìn thanh
chuỳ sắt trong tay cô ta.

“Thanh kiếm của thằng nhóc kia rồi tới cây chuỳ này, xem ra bọn mày có không
ít thứ tốt.” Mad Treasure cười nhạt.

“Bớt nói nhảm đi.” Alvida quát một tiếng, tiếp tục tấn công.

“Kệ đi, sau hôm nay chúng toàn bộ chúng là của tao.” Mad Treasure bâng quơ nói
rồi vung quyền đón đỡ.

Một quyền, tên thợ săn đánh bật chuỳ của Alvida, đồng thời mượn thế đánh tới.

Cảnh tượng Alvida bị đánh văng không xuất hiện, ngược lại Mad Treasure như vấp
phải cục đá, cả người suýt chút nữa ngã chổng vó về phía trước.

“Ngu ngốc.” Alvida lập tức trở tay, đập mạnh chuỳ vào người đối phương.

Ầm!!!

Thân thể Mad Treasure lún xuống đất.

“Khốn kiếp!!!” Gã búng văng người lên, vung tay phản công.

“Đối thủ của mày không chỉ có một đâu.” Giọng Shoka đột nhiên vang lên, sau đó
một quyền đấm vào mặt tên thợ săn.

Mad Treasure bay vút sang một bên, lộn vài vòng mới tiếp được đất. Gã còn chưa
kịp phản ứng, phía sau đã vang lên hai tiếng xé gió.

Búng người tránh sang một bên, tên thợ săn sợ hãi giơ hai tay đón đỡ. Một
thanh Katana theo đó găm vào trên giáp xích của gã.

Phía sau, Yuki cầm Saberu áp sát, lần nữa trở tay công kích.

“Cút hết cho tao!!!” Mad Treasure bị ép đến nổi điên, toàn thân gã xuất hiện
hàng ngàn sợi xích mạnh mẽ quất tới xung quanh.

Đôi song sinh không kịp phản ứng, từng người trúng không ít thương, khoé miệng
chảy dài tơ máu.

Shoka và Alvida nhanh chóng chạy tới yểm trợ.

“Bọn mày một kẻ cũng đừng hòng thoát.” Mad Treasure gầm lớn, hùng hổ xông tới.

“Tôi ngăn cản công kích của hắn, các người tận dụng cơ hội.” Alvida nhíu mày,
tiến lên đón đầu.

“Mày đã ăn trái ác quỷ phải không ?” Mad Treasure nhàn nhạt nói, thế công vẫn
không đổi.

Alvida vẫn cứng rắn vung chuỳ đón đỡ, cảnh cũ tái hiện, Mad Treasure phá nát
công kích đấm cô ta một quyền.

Nhưng lần này không trượt nữa mà Alvida trực tiếp bị đánh văng ra một bên,
miệng phun một ngụm máu.

“Quả không sai, mày ăn trái ác quỷ chưa lâu. Tuy miễn nhiễm công kích vật lý
nhưng dùng khí vẫn có thể đả thương.” Mad Treasure cười to đắc ý.

Đôi song sinh và Shoka trầm mặc. Nếu kiếm đủ sắc bén cũng có thể tổn thương
đến Alvida.

Còn về phần Shoka, ngày xưa hắn cũng dùng khí để đả bại Alvida, dù sao ở cái
thế giới này khí không phải thứ gì xa lạ, dùng nhiều nhất hẳn là kiếm sĩ.

Nếu phát triển theo một mức độ nào đó, khí cũng có thể là sóng xung kích, khả
năng xuyên thấu cực mạnh.

Alvida không nói gì, cố gượng dậy tiếp tục tấn công.

Mad Treasure cười nhạt một cái, sau đó vung tay, sợi xích theo đó quất bay đôi
song sinh đang đánh tới, đồng thời thuận thế quấn chặt tay Shoka.

“Một tên…” Tên thợ săn lầm bầm, sau đó tựa như đập một con vật, đem Shoka liên
tục nện trên nền đất.

“Dừng lại!!!” Alvida tức giận gầm lên, vung chuỳ đánh tới, nhưng đổi lại cô ta
cũng bị một sợi xích trói chặt.

“Tuy tao không muốn thương hoa tiếc ngọc… nhưng đáng tiếc…” Mad Treasure cảm
thán một tiếng, sau đó quật mạnh Alvida xuống đất.

“Khốn kiếp…” Koby khó khăn lẩm bẩm, sau đó từ đứng dậy từ trong lòng Nami và
Karina.

Lúc nãy Yuki giao hắn cho hai người này, từ đầu đến đuôi họ vẫn đem hắn ôm
chặt.

“Cậu bị thương nặng lắm... không được…”’ Nami vội ngăn cản.

“Tránh ra.” Koby lạnh giọng, Alvida trước mắt hắn bị quật không phản kháng
được, đôi song sinh cố giúp đỡ cũng bị đánh đến bất tỉnh.

Hắn không thể nằm im để mọi thứ diễn ra được.

“Kiếm của tôi…”

“A… nó đây.” Karina giật bắn người, nặng nhọc ôm thanh Nodachi đưa cho hắn.

Koby cũng không nhận cả vỏ, trực tiếp tung người rút kiếm phóng thẳng về phía
Mad Treasure.

“Mày còn sống à…” Mad Treasure cười càn rỡ một tiếng, sau đó tung hàng loạt
xích sắt đón đầu.

Koby ánh mắt như một con thú, không tồn tại bất kỳ cảm xúc nào. Trong mắt hắn
chỉ có kẻ địch… và kiếm.

Thanh Nodachi mỗi lần vung là hàng loạt xích sắt bị chém đứt, nó dường như cảm
nhận được tâm tình của chủ nhân, phát huy độ sắc bén cực cao của mình.

“Cái này…” Mad Treasure đối mặt với Koby bất ngờ cảm thấy chùn bước, khí thế
của tên tóc hồng lúc này quá khủng bố.

Gã liên tục tăng thêm xích đón đỡ nhưng hoàn toàn không có tác dụng.

“Chết đi.” Koby mạnh mẽ phá nát hàng xích dày, sau đó bất ngờ áp sát Mad
Treasure, giương kiếm, khuỵu người, lưỡi kiếm mạnh mẽ rạch một đường từ trên
xuống.

Không gian và thời gian như dừng lại.

Rắc!!

Từng tiếng nứt vỡ vang lên, bộ giáp xám trên ngực Mad Treasure nứt một đường
dài, máu theo đó tuôn ra.

“Bức tường biến mất rồi.” Karina nhìn mớ xích dần rút đi liền bật thốt.

“Chúng ta chạy thôi.” Nami chợt nói.

Nhưng hai cô gái nhìn thật sâu nhau một lúc đồng dạng lắc đầu, sau đó nhanh
chân chạy về phía Koby.

“Nami, Karina.” Koby đột ngột gọi, mặc kệ đối phương kinh ngạc, hắn tiếp tục
nói “Đưa bọn họ về thuyền. Cứ chạy thẳng về phía sau sẽ gặp thuyền trên bờ
biển.”

“Còn cậu…”

“Cứ nghe tôi đi.”

Nami và Karina ngơ ngác một thoáng lập tức lớn tiếng đáp, sau đó nhanh chân hỗ
trợ.

Hai người vất vả nâng Alvida và đôi song sinh đi. Còn về phần Shoka, gã to con
này bọn họ nhấc không nổi, chỉ có thể kéo sang một bên.

“Nói thật tao rất khâm phục mày, nhưng chỉ đến thế thôi.” Mad Treasure thở
hồng hộc nhìn năm người đi xa, nhìn chằm chằm Koby nói.

Gã biết nếu không trừ khử trên trước mắt thì đừng hòng nói đến chuyện đuổi
theo.

“Kết thúc đi.”

“Cái gì ?”

“Chuyện này đến đây là được rồi, tiếp tục nữa mày cũng chẳng có lợi ích gì
phải không.” Koby gương mặt toàn là máu, trông lúc này vô cùng dữ tợn.

“Bọn mày gây chuyện với tao rồi muốn kêu chấm dứt là chấm dứt ?”

Hơi dừng một chút, gã cố tình lớn tiếng nói

“Thôi được, nếu mày giao hai con ả kia cho tao thì mọi chuyện coi như xong.”

Karina và Nami chưa chạy xa, vừa vặn nghe được câu này, tim hai người trong
phút chốc treo lên tận cổ.

“Bất cứ ai, dù một người tao cũng không giao.” Koby đồng dạng lớn tiếng quát
một câu.

Ở phía xa, vài người thở phào nhẹ nhõm rồi đi tiếp.

“Mày rất tham lam. Nhưng mày không hiểu hết vấn đề, đám thuộc hạ của tao đã
bắt đầu đến chỗ thuyền của mày, bọn mày không còn đường thoát.” Mad Treasure
nhàn nhạt nói.

“Nếu tiếp tục giằng co, mày chưa chắc thoát được. Mày thừa biết tao là thằng
không cần mạng mà.” Koby hai mắt trực tiếp đối chọi với đối phương.

Mad Treasure trầm ngâm, hai người giữ nguyên hồi lâu gã mới nói

“Mày nói đúng, nhưng tao không muốn kết thúc đơn giản như thế.”

“Nếu sau này gặp lại, tao chấp nhận giúp mày một chuyện trong khả năng.” Koby
ngẩng đầu đáp.

Mad Treasure nghe xong cười lớn một hồi rồi nói

“Lời này quá mông lung. Thôi tao tạm chấp nhận. Nhưng tao sẽ không để thủ hạ
lùi lại, trốn được hay không là do mày.”

“Cảm ơn.” Koby dứt khoát nói sau đó xoay người nâng Shoka quay trở lại thuyền.

Hắn đi được một lúc, Mad Treasure đột ngột quỳ gục xuống, gã ói ra một ngụm
máu, gương mặt tái nhợt, cả người trong phút chốc dường như thoát lực.

“Thằng nhóc này….”

……………………………………………

“Cố chống đỡ.” Một tên thủ hạ của Shoka gầm lớn, điều chỉnh pháo trên thuyền
phản công chiếc Shark Emeralda.

Chiếc thuyền cá mập sử dụng toàn bộ hoả lực, muốn bắn chìm thuyền của họ.

Yuki và Ume dù bị thương vẫn cố gượng dậy, chém phá không ít đạn pháo. Về phần
Alvida, cô ta bị thương rất nặng, sau khi Nami sơ cứu một hồi liền nằm nghỉ
không gượng dậy được.

Lại nói đến Nami và Karina, hai cô nàng này vẫn rất tích cực hỗ trợ phản công.

“Mọi người gắng gượng đợi ngài Koby và Shoka trở về.” Một tên cao to khác
khích lệ.

Với ba khẩu pháo tầm trung, bọn họ không cách nào chống đỡ nổi, việc bị bắn hạ
chỉ là chuyện sớm muộn.

“Nhìn kìa, ngài Koby mang theo ngài Shoka trở về.” Một tên khác thấy có bóng
người đi đến, định hình lại lập tức hô to.

Cả thuyền trong phút chốc hoan hô ầm lên.

Ầm!!!

Koby nặng nề vứt Shoka xuống sàn thuyền, sau đó nói

“Mau xuất phát.”

Hai mươi tên thủ hạ đồng loạt gật đầu, bọn họ lựa chọn bỏ chiếc thuyền đánh cá
nhỏ lúc đầu của Koby để tăng tốc di chuyển.

Ầm!! Ầm!! Ầm!!

Hàng loạt đạn pháo bay tới như mưa, Koby hai mắt khẽ mở, thanh Nodachi theo đó
mạnh mẽ vung ra.

Một luồng kiếm khí bay vút lên phá nổ đạn pháo giữa không trung.

Kiếm khí…

Bị bức đến tuyệt lộ, một tên ngoại đạo như hắn bất ngờ ngộ ra kiếm khí.

Băng Treasure truy đuổi một lúc không làm gì được liền bất lực quay lại. Bọn
chúng đã phát hiện Koby, nhưng thuyền trưởng của chúng vẫn chưa có tin tức nên
không truy gắt gao được.

Nói cách khác…..

Lần này bọn họ thoát rồi.

Koby khó khăn nặn ra một nụ cười, nhàn nhạt nói với đôi song sinh trước mắt

“Yuki, Ume, xin lỗi…”

Sau đó hắn không gượng được ngất xỉu, ý thức cuối cùng của hắn chỉ còn tiếng
gọi và một giọng máy móc

“Chúc mừng kí chủ hoàn thành một nhiệm vụ phụ tuyến cải biến số mệnh, cứu
thoát Karina và Nami khỏi tay Mad Treasure, hệ thống ban thưởng kỹ năng “Death
Wink”, kiếm khí vào cảnh giới nhập môn.”


One Piece Trọng Sinh Thành Koby - Chương #35