Hải Quân Đến! Đại Tá Muriel!


Người đăng: dtuan802

“Mặc kệ nó đi, quan trọng là chúng ta sống rồi.” Koby vẫn không ngừng cười,
tiện tay vung một cái đem cả ba người kia ôm sát.

Cảm nhận người trong ngực chỉ nhẹ giãy dụa rồi thôi, tên tóc hồng cười càng
khoái chí.

Qua một hồi bình ổn tâm tình, Koby bắt đầu yên tĩnh chờ đợi vết thương khôi
phục.

Cộc! Cộc! Cộc!....

Tiếng bước chân nặng nề với tiếng hô quát chém giết đến gần, tên tóc hồng loé
sáng, nhìn chằm chằm về phía đường lớn.

Tiếng bước chân ngày càng tiếp cận, cuối cùng, lộ ra chủ nhân của nó.

“Shoka ?”

Koby vừa mừng rỡ vừa lo lắng hô một tiếng.

Mừng vì bọn họ có khả năng được cứu. Còn lo là vì người trước mắt không biết
lập trường thế nào. Lúc trước có thể ở gần nhau hoàn toàn dựa vào lời nói của
Joe.

Shoka dừng bước cách bọn họ khoảng chừng mười mét, dùng ánh mắt quái dị nhìn
chằm chằm vào bốn người cuốn lấy nhau trước mắt.

“Thằng nhóc này….. tài thật.”

Gã khổng lồ nghĩ một hồi chỉ có thể lẩm bẩm ra mấy từ đó.

Koby hơi trở mình, lồm chồm bò dậy dùng thân thể chắn ba người kia phía sau,
cố tỏ ra thân thiện hỏi Shoka

“Ông đến đây làm gì ?”

“Tôi phải hỏi câu này mới đúng.” Shoka lườm hắn một cái rồi nói tiếp “Nói tới
cũng phải cảm ơn các cậu.”

“Cảm ơn bọn tôi ?” Koby khó hiểu hỏi lại, bọn hắn mang ơn đối phương còn không
kịp, hiện tại đối phương lại cảm ơn cái gì ?

“Cậu tiếp sức mạnh cho vô số người dân và cả tôi dám đứng lên đánh trả.” Shoka
nở một nụ cười cứng ngắc đáp.

Nói thật, đây cũng là lần đầu tiên Koby thấy gã cười.

“Có sao ?”

Nhìn đối phương tỏ vẻ nghiêng đầu tỏ vẻ ngờ nghệch, Shoka suýt chút nữa không
kìm được lao lên đấm chết hắn.

Thở dài một hơi, gã to con nói tiếp

“Các cậu khắp nơi tàn sát lũ hải tặc Koba đả kích bọn chúng trầm trọng. Tôi
cũng không biết cậu làm thế nào mà người dân liên tục nổi lên đoạt vũ khí
khiến bọn hải tặc không giành lại địa bàn được.”

Koby hơi gãi gãi đầu, mỗi lần đi qua đảo nào hắn đều bày ra một bộ “kích
tình”, ra sức cổ vũ cầm vũ khí “phản động”, ai ngờ lại gây ra hiệu ứng lớn
vậy.

Shoka cũng không để ý đến hắn, dừng một chút, gã nói tiếp

“Nửa tháng trước, người dân liên tục đoạt thuyền chạy sang giải phóng cả những
đảo khác, tôi biết thời cơ đã đến lập tức đứng ra đối đầu với bọn chúng. Thẳng
đến hôm trước, Koba cảm thấy bị đe doạ trầm trọng mới điều động tổng lực đến
hòn đảo này chuẩn bị đánh phủ đầu bọn tôi.”

“Tôi dự định tối nay tập kích đánh cho chúng trở tay không kịp…. ai ngờ……”

Nói đến hai chữ cuối, Shoka cười khổ nhìn gã Koba cả người máu thịt bầy nhầy
nằm bất động trên nền đất.

“May mắn thắng được.” Koby tuỳ ý cười nhạt.

“Thắng là thắng.” Shoka cười lớn quát, sau đó tiến đến gần xác gã bá chủ một
thời.

“Cẩn thận, trên người hắn có độc.” Koby vội nhắc.

Shoka hơi gật gật đầu, dùng áo phủ hai tay lại sau đó cắt đứt đầu Koba bằng
chính thanh kiếm của tên này.

“Nghỉ ngơi một chút, đợi tôi giải quyết xong hết sẽ cho tàu đưa các cậu đi.”

Shoka cẩn thận gói đầu của Koba lại rồi xoay người đi mất.

“Koby, cẩn thận một chút, hiện tại chúng ta rất yếu.” Alvida nhìn theo bóng
lưng của gã, âm trầm nhắc nhở.

Koby gật gật đầu rồi một hơi ôm ba người kia cùng đống vũ khí nhảy lên một toà
nhà cao nhất gần đó, tiện bề quan sát tình hình.

Thoáng ổn định, Koby dõi mắt nhìn một vòng.

Đập vào mắt hắn là chi chít người và biển lửa rực trời.

Nhìn xa hơn nữa, ngoài biển tràn ngập tàu thuyền các loại.

To có chiếc siêu hạm của Koba, nhỏ nhất có cả những chiếc thuyền nhỏ vừa đủ
chở hai ba người.

Người dân có kiếm dùng kiếm, có gậy dùng gậy, thậm chí dám dùng cả loại thuyền
này ra khơi.

Đúng chất tổng khởi nghĩa.

Koby cảm thán vài tiếng rồi lần nữa hồi thần. Hắn chậm rãi đánh giá đống vật
phẩm mình nhận được từ hệ thống.

Đầu tiên là thanh Katana, cán kiếm màu trắng, hình thức tương tự các thanh
kiếm khác, lưỡi kiếm dài tám tấc. Nhẹ nhàng tách kiếm khỏi vỏ đánh giá, về độ
bén nhọn, cứng rắn, Koby nghĩ nó cũng ngang hàng với hai mươi mốt thanh đại
bảo kiếm.

Mặc dù hắn chưa gặp thanh kiếm nào trong số đó…

Tiếp theo là thanh Saberu, một thanh kiếm dạng kiếm Châu Âu ở thế giới trước.
Đây là kiếm lưỡi đơn, với khiên bảo vệ tay lớn. Kiếm này cũng khá thông dụng,
Shanks tóc đỏ, Phó đô đốc Onigumo và nhiều gã cực bá khác đều dùng.

Chất lượng không thua kém gì thanh trước.

Cuối cùng là thanh Nodachi, một thanh kiếm nhật với lưỡi kiếm dài hai mét. Nếu
tính cả phần cán tầm ba tấc thì tổng thể nó trở nên cực khổng lồ.

Koby cầm nó tuỳ ý vung vẩy, cảm thấy bất kể là kích cỡ hay hình dáng cầm đều
rất tiện tay.

Xem nguyên tác, bất cứ ai cũng hướng tới ba thứ. Đứng cao nhất là Trái Ác Quỷ,
sau đó tương đương là mỹ nữ, cuối cùng là kiếm sĩ.

Điều này bắt nguồn từ sự ngầu lòi của Zoro, Mihawk và một đống kiếm sĩ khác.

Koby cũng cực kỳ hướng tới điều này bởi vậy thời gian gần đây hắn liên tục
dùng kiếm.

Mặc dù chẳng ra gì….

Bỏ qua chuyện đó, Koby quyết định về sau mình sẽ dùng thanh kiếm này, còn hai
thanh khác vừa vặn Yuki dùng Saberu còn Ume dùng Katana.

Tiếp tục với những thứ còn lại. Trừ bốn lọ thuốc trị thương và giải độc mà hắn
đã dùng thì còn một lọ thanh xuân và sức mạnh, tác dụng đằng trước không rõ
nên Koby chưa vội dùng mà cất vào túi chờ sau này nghiên cứu.

Còn lại là kỹ năng “Long Trảo Thủ”, thứ này được đưa trực tiếp vào đầu hắn,
tựa như chuyển dữ liệu bằng Bluetooth, vô cùng kỳ lạ.

Lại nói đến cái kỹ năng này xuất phát từ vị anh trai của Luffy, Sabo. Chiêu
này đúng ra phải phối hợp với Haki Vũ Trang mới phát huy hoàn toàn sức mạnh.

Nhưng có vẻ như nó đã được hệ thống cải biến, ít nhất không dùng Haki vẫn là
một chiêu đáng gờm.

Còn nếu có Haki nó tuyệt đối là thần kỹ, xa xa siêu việt Sabo.

Đối với một tên chỉ biết cậy mạnh đánh bừa như Koby thì đây đúng là một thứ vô
cùng quý giá.

“Phải chi là kiếm kỹ thì hay biết mấy.”

Koby tiếc rẻ chặc lưỡi.

Có điều hắn cũng biết đủ, dù sao có còn hơn không.

Ba người Alvida tuỳ ý nằm rúc với nhau thành một hàng thiếp đi, Koby thở dài
một hơi ngồi xuống tiếp tục quan sát chiến trường.

Trời cũng đã dần tờ mờ sáng, chiến cục cũng chẳng có gì đáng nói. Shoka cầm
đầu của Koba đi một vòng bọn hải tặc lập tức tan rã, người dân điên cuồng tàn
sát, phát tiết nỗi nhục bấy lâu nay.

“Thật nhàm chán.” Koby nhẹ giọng than thở nhìn sang chỗ khác, ngắm mặt trời
mọc.

Dưới ánh sáng mịt mờ, vài con tàu xuất hiện ở phía chân trời.

“Lại đến nữa sao.” Koby lầm bầm, nhưng hắn chợt thấy không ổn.

Tàu đến gần, tổng cộng ba chiếc quân hạm, quân hạm hải quân.

“Chúng đến hỗ trợ sao.” Koby cầm chặt thanh Nodachi, trong lòng có dự cảm
không ổn.

Ba chiếc quân hạm chậm rãi đến gần và… đồng loạt khai hoả.

Chúng bất kể hải tặc hay người dân, trực tiếp tiêu diệt.

“Cái gì thế này!!!” Koby hai mắt căng muốn nứt, hành động này thì khác gì hải
tặc.

Người dân trên đảo hoang mang một hồi lập tức chấn chỉnh dùng pháo mà băng
Koba để lại phản kích.

Căng thẳng càng lúc càng leo thang, Koby vội vàng đánh thức ba người kia dậy
rồi đoạt trước một bước chạy về phía bến cảng.

Hai bên đường người dân chạy tán loạn, họ không nghĩ chiến tranh vừa kết thúc
lại dẫn đến một cuộc chiến khác.

Koby đến bến tàu thì hai bên cũng đã dừng pháo kích, hải quân đổ bộ kín cả bờ
biển.

Shoka đứng trước hàng ngàn người dân, đối diện với một tên râu xồm xoàm choàng
áo khoác hải quân.

“Đại Tá Muriel, ông muốn gì ?” Shoka cực độ tức giận, hai tay nắm chặt gằn
giọng hỏi.

“Các người tự tiện tấn công hải quân, phạm vào tội tử hình.” Muriel không cảm
xúc lạnh lẽo phán quyết.

Đám hải quân lập tức cầm súng giương lên đồng loạt khai hoả.

“Mẹ kiếp, anh em theo tôi giết chúng.” Shoka bất lực nhìn người dân bị sát hại
lập tức điên cuồng xông lên.

Một mình gã đem đội hình hải quân phá nát. Người dân chớp cơ hội này áp sát
tấn công.

Chiến tranh bắt đầu khởi động.

Koby cũng nổi giận không kém, hắn vung vẩy thanh Nodachi như một tử thần tàn
sát hải quân.

Bọn khốn này không đáng sống.

Lúc dân chúng bị áp bức chúng không xuất hiện, đến hiện tại lại xuất hiện giết
dân.

Koby một đường nhắm thẳng đến tên Đại Tá Muriel.

Koong!!

Tên Đại Tá nhẹ nhàng đón một chiêu.

“Tên này….” Con ngươi Koby co rút lại, kẻ trước mắt thực lực trên cả Koba.

“Tôi giúp cậu.” Shoka quát lớn, một quyền đấm tới.

Tên Đại Tá lựa chọn né tránh, hắn chưa đủ sức đấu với cả hai. Chưa kể đến một
chiêu vừa rồi làm hắn tê rần cả tay.

Koby hiện tại rất mạnh.

“Shoka, cố đừng để hắn chạy lung tung.” Koby quát một tiếng.

Shoka liếc mắt nhìn hắn một cái rồi gật gật đầu, sau đó xông tới quấn lấy
Muriel.

Koby nhìn chăm chăm vào tên Đại Tá, tay tạo thành trảo.

“Long Trảo Thủ!!!!”


One Piece Trọng Sinh Thành Koby - Chương #29