Cơm nước no nê, Tokeru trầm ngâm một chút rồi mở miệng :
“Ta sẽ ra biển “.
Mấy người phía dưới đang trêu chọc nhau không hẹn mà cùng dừng tay
lại, kinh ngạc nhìn về phía Tokeru. Tin tức này quả thật quá lớn
và bất ngờ, trong lúc nhất thời chưa ai phản ứng được.
“Tokeru-senpai muốn làm hải tặc sao ? “.
Mất một lúc, mới có một người mở miệng hỏi. Nhìn ánh mắt đám
người này hiển nhiên là muốn biết rõ. Tokeru không giấu, nói thẳng :
“Ta nghĩ sẽ trở thành thợ săn hải tặc, về sau thì chưa xác định
được “.
Với tính cách và ước mở của mình, Tokeru chắc chắn sẽ đối đầu
với chính quyền thế giới. Việc hắn bị truy nã chỉ là vấn đề thời
gian, sớm hay muộn mà thôi. Lúc đó dù không thích thì hắn vẫn bị
coi là hải tặc.
Đương nhiên cũng có ngoại lệ, đó là hắn đi làm cách mạng. Khi đó
thì hắn sẽ bị truy nã gắt gao hơn mà thôi.
Những thợ rèn bên dưới có chút mờ mịt hốt hoảng, bon họ đang lo
lắng cho tương lai của mình. Tokeru là linh hồn của tiệm rèn, bây giờ
rời khỏi thì tiệm rèn còn tồn tại sao ?
Cuộc sống khó khăn lắm mới tốt lên sẽ dừng lại ở đây sao ?
Tokeru nhìn vẻ mặt của mọi người thì cũng đoán ra vấn đề, hắn
trấn an :
“Yên tâm, tiệm rèn vẫn hoạt động. Với khả năng của các ngươi, đánh
bóng kỹ thuật thêm một hai năm sẽ vượt qua thợ rèn của Ishida gia
tộc. Cuộc sống vẫn thoải mái “.
Nhìn thấy mọi người đỡ lo lắng, Tokeru thở dài một hơi. Sắp xếp
ngôn ngữ rồi nói tiếp :
“Ta sẽ để Shiki và Francis quản lí tiệm rèn, các ngươi cứ yên tâm “.
Hai người này thừa kinh nghiệm để đảm bảo sự yên ổn cho tiệm rèn
này, Tokeru sẽ nhờ họ quản lí hộ.
“Senpai sẽ đi với ai ? “.
Yuba rưng rưng hỏi. Hắn quen biết Tokeru lâu nhất, tình cảm cũng không
ít. Vừa nãy hắn đã định xin đi theo nhưng nghĩ đến Milla ở nhà, hắn
không làm được. Hắn không có ước mơ quá lớn, cuộc sống hiện tại đã
làm hắn hài lòng, hắn không đủ can đảm để ra biển.
“Ta sẽ đi”.
Carmen và Notis nhanh chóng nói. Notis rất ít nói nhưng hắn có ước mơ
lớn, hắn muốn trở thành thợ rèn danh kiếm. Để đạt được điều này,
hắn kiên định đi theo Tokeru, vừa để học tập lại vừa xem xét thế
giới, học tập kỹ thuật rèn. Do đó hắn không ngần ngại đi theo Tokeru
dù biết nó rất nguy hiểm.
Carmen thì không cần phải nói, cô nàng này và Tokeru chỉ thiếu bước
cuối cùng mà thôi. Việc nàng đặt cược tính mạng cho Tokeru cũng là
điều dễ hiểu.
Tokeru cười cười, hắn cũng không muốn ra biển một mình. Một mình
giữa biển khơi quá cô đơn, lạc lõng. Nếu không có đồng bạn, lúc đó
có thể sẽ bị trầm cảm a.
Tuy Notis và Carmen chỉ là người thường nhưng Tokeru tự tin sẽ bảo vệ
được họ. Hơn nữa trên biển cả, rất nhanh họ sẽ mạnh lên.
Shokan ánh mắt phức tạp nhìn Tokeru. Hắn cũng muốn ra biển nhưng bây
giờ hắn đã trưởng thành hơn, suy nghĩ đến gia đình nhiều hơn. Hắn
mới đi tù hai năm trở về, chưa chăm xóc cho cha hắn được bao nhiêu.
Nếu ra biển bây giờ thì cha hắn phải làm sao ? dù sao Shiki cũng đã
có tuổi.
Nhưng nếu bây giờ không đi thì coi như từ bỏ ước mơ của mình. Mấy năm
sau lấy vợ sinh con thì cả đời hắn chắc chắn sẽ ở Logue Town này.
Bữa tiệc kết thúc trong không khí khá trầm lắng, ai cũng có suy
nghĩ riêng của mình.
Tokeru nhìn bóng lưng của Shokan thở dài. Hắn rất muốn kéo Shokan đi
cùng, tuy nhiên có vẻ không dễ a. Đi biển cần có người lái thuyền
và hoa tiêu. Trong thế giới One Piece này, có một số hoa tiêu kiêm luôn
lái thuyền. Shokan chính là một người như vậy.
Hắn là một hoa tiêu giỏi, rất giỏi. Tokeru qua nhiều lần nói chuyện
đã biết rõ điều này. Kiến thức của hắn rất sâu rộng về biển cả,
tuy kinh nghiệm hơn non nhưng chắc chắn ra biển vài tháng sẽ vào đúng
quỹ đạo.
Quan trọng nhất là Tokeru muốn hắn trở thành đồng bạn của mình.
Một đồng bạn là có thể tin tưởng giao tính mạng của mình, kề vai
sát cánh trong mọi tình huống. Để trở thành đồng bạn thì trước
tiên là phải trở thành bạn bè đã, Shokan và Tokeru đã là bạn bè
rồi, phát triển thành đồng bạn rất nhanh chóng.
Đi biển với đồng bạn rõ ràng sẽ an toàn hơn khi đi biển với hoa tiêu
được thuê mướn. Nguy cơ bị phản bội là rất cao, đặc biệt khi bị truy
nã.
Sáng sớm hôm sau, Tokeru hẹn gặp Shiki và Francis.
Ba người ngồi quanh một chiếc bàn, nhâm nhi chút trà. Tokeru mở miệng
trước :
“Hai vị, ta sắp ra biển “.
Shiki và Francis nhìn nhau :‘quả nhiên’. Thấy hai lão già này ánh
mắt, Tokeru hỏi :
“Hai người không ngạc nhiên chút nào sao ? “.
Francis cười cười :
“Tuy ngày này hơi sớm nhưng đích thật chúng tôi không ngạc nhiên “.
“Ồ, hai người đoán được sao ?”.
Shiki lần này cười trả lời :
“Tokeru, cậu mới chưa đến 20 tuổi nhưng đã rất mạnh mẽ. Chúng tôi
đương nhiên không tin người như cậu sẽ ở đây lâu. Biển cả mới là nơi
cậu sẽ đi “.
Tokeru ngạc nhiên, hai lão già này quả thật rất thông minh a. Quả
nhiên là gừng càng già càng cay.
“Vậy hai người có biết hôm nay tôi muốn làm gì không ? “.
“Nếu tôi đoán không sai, cậu muốn nhờ chúng tôi quản lí tiệm rèn sao
? “.
Francis nhanh chóng mở miệng. Vừa nói đã đúng ngay trọng tâm.
Cuộc thương lượng diễn ra nhanh chóng, Francis và Shiki sẽ quản lí
tiệm nhưng hai người họ sẽ chiếm 30 phần trăm cổ phần. Tokeru cũng
nhanh chóng đồng ý, về phần chia cổ phần cụ thể thì hắn không quan
tâm, bởi vì hắn vẫn là cổ đông chính, nắm 70 phần trăm.
Dù sao có giao tình nhưng không thể để người khác quản lí không công
được, Tokeru hiểu rõ chuyện này.
Chuyện làm ăn đã xong, bây giờ ba người cũng thoải mái nói chuyện
phiếm.
“Cậu muốn làm hải tặc sao ? “.
“Không, trước tiên danh nghĩa là thợ săn hải tặc đi “.
“Ồ, cũng đúng, trước kia cậu từng bắt mấy tên hải tặc. Tuy về sau
đổi nghề nhưng uy danh không giảm a “.
Francis cười đểu tán dương, Tokeru lúc làm bảo vệ ở trên thuyền của
hắn quả thật là dâm uy… không …uy danh hiển hách. Chém cả băng hải
tặc chỉ trong nháy mắt a.
“Cậu định đi đâu ? “.
Shiki hỏi tiếp, trình độ của Tokeru nếu loanh quanh trong biển Đông
này thì quả thật tốn thời gian.
“Đi vài đảo trong biển Đông rồi sẽ tới Đại Hải Trình “.
Đại Hải Trình sao ? Shokan cũng mơ ước đến nó. Shiki suy nghĩ liên
tục trong đầu, có nên để Shokan đi theo Tokeru không ? Hắn không muốn
thấy con mình hôm nào cũng đứng ở bờ biển, hôm nào cũng mệt mỏi
làm công việc nó không thích.
“Bao giờ thì cậu sẽ đi ? “.
“Sớm thôi, có lẽ sẽ khoảng 5 ngày nữa “.
Tokeru nhanh chóng trả lời, chợt nghĩ đến tên đầu trâu bị mình lừa
kia, Tokeru trầm giọng nói với hai người :
“Hai người phải giữ bí mật này, đừng cho bất kỳ ai biết “.
“Được”.
Vì đảm bảo bí mật, Tokeru chưa hề nói cho đám thợ rèn ngày mình
sẽ đi, chuyện này càng ít người biết càng tốt.
Chỉ trong vòng hai ngày, Tokeru đã chuyển các loại đồ đạc lên thuyền
mà không ai biết. Hắn có kho đồ hệ thống, muốn chuyển đồ đạc gì
quả thật không thể đơn giản hơn.
Kho đồ này hiển nhiên dùng rất tốt, thậm chí Tokeru có thể thu cả
một con tàu cỡ vừa vào bên trong mà không gây ra chật chội gì.
Hôm nay Shiki đến tìm gặp Tokeru, gương mặt có chút mệt mỏi.
“Tokeru, tôi muốn xin cậu một chuyện “.
Tokeru vỗ ngực đùm đụp nói :
“Chúng ta là quan hệ gì ? còn nói xin xỏ. Nói đi, nếu ta có thể
làm được, nhất định cố gắng đi làm. Làm không được… quên đi “.
Shiki nghe được nửa câu đầu cũng vui vẻ ra mặt nhưng nghe đến nửa câu
sau, gân xanh lập tức nhảy lên. Shiki đang đắn đo, không biết quyết
định của mình có đúng không ?
Shiki cắn răng nói :
“Tokeru, khi cậu ra biển, hãy dẫn theo Shokan “.
Tokeru lập tức ngẩn người. Còn có chuyện tốt như vậy ? hắn rất
muốn Shokan đi cùng nhưng lại không dám mở miệng mời. Với nhưng người
có trách nhiệm bên người như Shokan, Tokeru thật sự không dám mở
miệng.
Nhưng bây giờ thì mọi chuyện thay đổi quá nhanh, Shokan không ra biển
để làm theo mong ước của Shiki. Nhưng Shiki trong lúc này lại muốn
Shokan ra biển, tiết tấu câu truyện thật sự thay đổi quá nhanh a.
“Vì sao ? không phải ông muốn Shokan kế thừa gia nghiệp sao ?”.
“Tôi muốn vậy nhưng trên điều kiện là nó yêu thích nghề này “.
“Vậy thì vì sao trước kia ông không làm thế này ? “.
Shiki cười gượng :
“Tuổi trẻ mà, đa phần đều cả thèm chóng chán mà thôi. Tôi cứ đinh
ninh rằng khi nó lớn lên thì nó sẽ nghĩ khác “.
“Ông nghĩ bây giờ cậu ấy đã trưởng thành sao ? “.
“Không, với tôi nó sẽ không bao giờ trưởng thành “.