Hiệu quả của lần mạo hiểm này hơn mong muốn nhiều, Tokeru nhìn vào
hộp quà cấp B này, kích động nói :
“Mở ra hộp quà cấp B “.
“Chúc mừng chủ nhân thu được thẻ siêu bão ( 20 phút ) “.
Tokeru cầm trong tay tấm thẻ kì lạ này, tán thưởng không thôi. Khi
bóp nát tấm thẻ, sức mạnh khủng khiếp nhất của siêu bão sẽ được
giải phóng, tạo nên chân chính thiên tai.
Đương nhiên trong cơn bão kinh khủng này, Tokeru sẽ bình an vô sự. Thời
gian hoạt động của bão là hai mươi phút, sau đó trời yên biển lặng.
Siêu bão có sức tàn phá kinh khủng, sức gió có thể lên đến xấp xỉ
300 km/h. với loại bão như thế này, thổi bay cả một căn nhà không có
vấn đề gì.
Nếu Tokeru sử dụng nó ngay bây giờ, Logue Town sẽ bị phá hủy trong
nháy mắt. Siêu bão mạnh đến mức kể cả đô đốc Hải Quân cũng phải
tránh đi, không dám đối đầu trực diện.
Ít nhất lúc cần thiết lại có thêm một món đồ tốt nữa.
Nếu có thẻ siêu bão, có lẽ về sau sẽ có thêm thẻ động đất, sóng
thần hay gì đó.
Điều làm Tokeru khâm phục là hệ thống lại có thể thu sức mạnh của
thiên nhiên vào một tấm thẻ, đây quả thật quá khó tưởng tượng.
Nhà của Shiki,
Một người trẻ tuổi đang viết viết vẽ vẽ trên tấm giấy lớn. Hắn
chính là Shokan, con trai cưng của Shiki.
Đây chính là người mới mãn hạn tù trở về được mấy hôm, đang tạm
thời giúp việc cho Shiki. Tên này vóc dáng phổ thông, khuôn mặt cũng
phổ thông nhưng thiên phú về hàng hải rất cao, đồng thời kể cả thiên
phú về làm vàng bạc cũng không kém cạnh Shiki.
Nếu như cứ làm theo Shiki quy hoạch, đảm bảo sống giàu sang, áo cơm
không lo.
Nhưng hiển nhiên Shokan không thích như vậy, hắn ưa thích mạo hiểm và
thích đánh nhau. Hắn muốn trở thành hoa tiêu để đi các nơi trên thế
giới, sống tự do, không bị trói buộc.
“Shokan, CAS thương hội đang cần hoa tiêu, ngươi nên đi thử “.
Shiki nhìn con trai rồi nói. Nếu Shokan không có đam mê thì kể cả hắn
có kế thừa gia nghiệp cũng chẳng có chút tác dụng nào. Hai năm xa
con, Shiki đã nghĩ ra nhiều điều.
“Đừng nói nữa bố già, CAS thương hội chỉ đi loanh quanh trong biển
Đông này thôi, không có chút đặc biệt nào. Ta đi theo thương hội không
bằng ở đây quản lí gia nghiệp “.
Không chỉ Shiki nghĩ thông suốt, Shokan cũng đã trưởng thành lên
nhiều. Nếu không thể vào Đại Hải Trình thì cứ ở Logue Town này
cũng được. Đây là trách nhiệm của người con, hắn phải thực hiện.
Shiki thấy Shokan nói vậy cũng thở dài, mấy băng hải tặc khét tiếng
kiêu ngạo ở biển Đông này đi vào Đại Hải Trình đều không có kết
quả tốt. Nếu không bị hủy diệt thì cũng xám xịt chạy ngược trở
lại, không cạnh tranh nổi a.
Bây giờ Shokan đã trưởng thành, tuy miệng lưỡi có vẻ không quan tâm
nhưng Shiki vẫn cảm nhận được con trai mình đối với biển cả khát
vọng.
Shiki cố gắng làm cả đời để mong cho con trai mình sung sướng nhưng
đến tận bây giờ, hắn mới nhận ra: chỉ có khi được làm điều mình
thích thì đó mới là chân chính sung sướng.
“Đúng rồi bố già, ta ra ngoài ngắm cảnh một chút “.
Shokan vừa nói vừa đi ra ngoài, trở về mấy ngày nhưng hắn chưa đi
được đâu, bây giờ cũng nên đi thăm hỏi ít người quen.
Vừa đi, Shokan vừa chậc chậc than thở về các loại kiến trúc mới,
chỉ đi 2 năm, Logue Town đã đổi khác hoàn toàn a.
Shokan thuận chân đi vào mấy con đường nhỏ vắng. Ngày xưa hắn chính
là vua của đám lưu manh trong này.
Không phải là hắn cầm đầu đám lưu manh mà hắn hay vào đây giải
quyết nối buồn, tìm mấy tên lông bông lêu lổng đánh một trận cho đỡ
ngứa tay. Về sau do nhiều tên bị đánh quá nên chúng liên hợp lại với
nhau, định bụng trả thù.
Còn nhớ trận kinh thế đại chiến đó, một mình hắn đấm gục 10 tên
sau đó lê lết về nhà. Từ đó về sau, mỗi khi nhìn thấy mái đầu sư
tử của hắn là đám người kia đều tránh xa.
Cuối cùng không hiểu sao lại được đám người tôn làm vua, vua của lưu
manh. Tên tuổi quả thật làm hắn muốn chui xuống đất cho đỡ nhục.
Hôm nay thật vất vả đến đây, vào kiếm một tên đánh một trận cho đỡ
nghiện a. Hắn ưa thích cảm giác đấm gục đối thử, loại tâm lí hưởng
thụ như thế này quả thật là hắn yêu thích nhất.
Thế là tràn đầy đấu chí Shokan nhanh chóng chạy vào con hẻm nhỏ.
Sau đó, hắn nhìn thấy bóng người cao ngất, ngón tay rất dài đang
đứng nôn ồng ộc trong góc. Đây điển hình là lưu manh say rượu hình
ảnh a, tuy nhìn hơi cao một ít nhưng đây mới chính là đối tượng phù
hợp đánh đấm.
Tuy nhiên để tranh đánh làm người, vẫn nên kiểm tra một chút. Shokan
hứng thú bừng bừng chạy đến, vừa định giơ tay vỗ vai kẻ say này
thì.
Ầm ! một tiếng trầm đục.
Shokan nháy mắt cảm thấy mắt tối đen, một cái nắm đấm trực tiếp
giáng vào hốc mắt của hắn… theo đó là một trận choáng váng đầu
óc.
Lại sau đó, Shokan cảm giác thấy một bùng tăm tối, ý thức đều bắt
đầu mơ hồ.
Bị tên này đánh ? mình đích thật muốn đánh đấm một chút nhưng còn
chưa ra tay mà.
Không đúng, gã này là cao thủ, nắm tay thật cứng.
Không được, phải hôn mê.
Đây là suy nghĩ cuối cùng của Shokan trước khi hôn mê.
Thanh niên say rượu cười lạnh một tiếng, loạng choạng rời đi. Hắn
đắc ý quá nên uống quá nhiều rượu, vừa định nôn một chút rồi về
nghỉ thì có tên nhỏ thó ở đâu chạy đến. Đang lúc mơ màng, hắn giơ
nắm đấm lên phòng thủ.
Sau đó là thảm kịch của Shokan diễn ra.
Tokeru ngồi trong phòng giật nảy mình, kẻ thù của tên đầu trâu kia
sao ? chẳng lẽ hắn chết rồi.
Nếu không chạy đi xem một chút ?
Nghĩ là làm, Tokeru nhanh chóng tiếp cận khu vực này, với tốc độ
của hắn, khi tên đầu trâu này chưa về tới phòng thì Tokeru đã đứng
trước mặt Shokan đang nằm vật vã.
“Không chết ? chẳng lẽ là hiểu lầm ? “.
Tokeru xách thẳng Shokan lên, bước về tiệm của mình.
Sáng hôm sau, Shokan bị tiếng búa lớn làm tỉnh giấc, hắn xoa đầu mơ
màng.
Suy nghĩ tối hôm qua lập tức ùa về… mẹ, vùi dập giữa chợ a .
Quá bất hạnh, nhìn lầm. Thì ra tên cao ráo đó là cao thủ, nắm đấm
cứng rắn, hơn nữa ra đòn nhanh như vậy. Cũng may mà thân thể của hắn
khỏe hơn người thường, nếu không phải mất cả ngày mới tỉnh.
Từ bé đến lớn, hắn đánh nhau số lần quả thật nhiều không đếm xuể,
bị đấm thẳng vào mặt cũng không ít lần. Vậy mà lần này ăn một
đấm của tên say rượu đã gục luôn, nghĩ lại thật không thể tin nổi.
“Ngươi đã tỉnh “.
Tokeru mở cửa bước vào, thấy tên này tỉnh dậy mới cười hỏi.
“Là ngươi cứu ta ? xin cảm ơn “.
Shokan nhanh chóng cúi đầu cảm ơn, hắn đích thật phải cảm ơn Tokeru.
Trong hẻm nhỏ đó lưu manh hay quanh quẩn, loại người gì cũng có,
nhiều tên gay. Nếu hắn cứ nằm đó thì không biết có bị ‘vấy bẩn’
không a.
“Cũng chỉ tiện tay mà thôi “.
“Người say đó, ngươi có gặp một người say rất cao không ? “.
Shokan cắn răng hỏi, thù này hắn nhất định phải trả. Suýt chút nữa
thì hủy đi một thân trong sạch, không rửa hận thì không phải là đàn
ông.
“Không có, người đánh ngươi rất cao sao ? “.
“Đúng, hắn rất cao “.
Có vẻ tên này cũng là người bình thường. Tokeru hứng thú hỏi:
“Ngươi quen hắn sao ? “.
Shokan cũng ngắn gọn kể lại đầu đuôi mọi chuyện, dù sao Tokeru cũng
đã thấy rõ ‘thảm canh’ của hắn, dấu diếm không có tác dụng gì.
Tokeru nghe xong cũng giật giật miệng, có vẻ như tên này bị như vậy
cũng có lỗi của hắn a.
Nếu không phải tên đầu trâu gặp Tokeru thì hắn đã không đắc chí mà
uống nhiều rượu như thế, cũng không có uống say rồi bị người anh em
này tưởng nhầm là lưu manh. Chuyện về sau thì Tokeru đã biết rồi.
Tokeru thấy huynh đệ này oán khí rất nặng, cười gượng nói :
“Không biết anh em tên gì ? “.
“À, ta tên Shokan “.
“Ừm, tên rất hay”.
Tokeru thuận miệng tán dương một câu… ồ… chờ đã… đây không phải con
của Shiki ‘sư tử bạc’ chứ ? Tokeru cẩn thận hỏi :
“Không biết anh em này có quan hệ với Shiki ‘ sư thử bạc ‘ không ? “.
“Ồ, đó là cha ta. Ngươi biết ông ấy ? “.
Tokeru cười xấu hổ. Đâu chỉ biết, còn tương đối thân quen nữa là
đằng khác. Không ngờ mới hôm qua nghe nói về tên này, hôm nay đã được
gặp người thật. Đây cũng coi như có chút duyên phận a.
Tokeru gọi Yuba, bảo hắn đưa thông tin đến cho Shiki, cho lão già này
bớt lo rồi mới mời Shokan ăn sáng.