Có vẻ như tên đầu trâu kia ( thành viên CP-0) không hề có hứng thú gì
với công việc theo dõi một nhân vật yếu ớt như Tokeru. Bây giờ hắn
cũng chẳng thèm dùng haki quan sát để theo dõi Tokeru nữa mà hắn
chỉ cần xác định chính xác khi nào Tokeru rèn xong bảo kiếm, khi đó
hắn sẽ hành động.
Trước lúc đó, hắn có thể thoải mái nghỉ ngơi, đồng thời đảm bảo
rằng Tokeru không hề rời đi Logue Town. Để làm việc này, hắn đã mua
chuộc một vài tên binh sĩ Hải Quân để xác định thông tin cần thiết.
Rất rõ ràng, tên đầu trâu này nhận được chỉ thị làm việc bí mật,
tránh cho Hải Quân phát hiện ra. Bằng địa vị của CP-0, muốn một đại
tá nhỏ nhoi như Cromwell nghe lệnh rất đơn giản, cũng chẳng cần mua
chuộc đám binh sĩ Hải Quân kia.
Tokeru biết tất cả hành động của tên này, hắn cũng thấy thoải mái
hơn.
Dù sao mỗi ngày bị một người giám sát 2 lần cũng không dễ chịu,
nếu không phải chưa đến lúc, Tokeru chỉ sợ đã xông lên giết chết kẻ
thù.
Ít nhất tên này cũng có chút thu liễm lại, Tokeru cũng thoải mái
suy tính hơn.
Để ra biển, hắn cần một con thuyền, chất lượng phải tốt một chút.
Việc này nhờ Francis làm, thương hội của ông ta cũng có nhiều thuyền
mới, chưa hề sử dụng. Kích thước của thuyền không được to lắm nhưng
cũng đủ cho 10 người sinh hoạt thoải mái.
Tokeru căn dặn đám thợ rèn một chút rồi cầm mấy thanh kiếm đi đến
CAS thương hội. Ánh mắt của đám thợ đầy hớn hở, chắc chắn đã đoán
ra lí do mà Tokeru cầm kiếm đi rồi.
Kiếm của Kitetsu tiệm rèn tiêu thụ rất tốt, tuy nhiên nếu chỉ bán ở
Logue Town thì thị trường sẽ bão hòa. Kiếm tốt dùng được rất lâu
thời gian, nếu kiếm sĩ biết sử dụng haki thì thanh kiếm có thể
dùng cả đời.
Với thời gian sử dụng lâu như vậy, có lẽ vài tháng nữa thì doanh
số bán hàng sẽ giảm nhanh. Lúc này đưa kiếm đi nơi khác bán là
chuyện phải làm.
“Không biết Francis-sama có chấp nhận không ? “.
“Francis-sama quan hệ tốt với ông chủ, có lẽ sẽ chấp nhận thử một
lần “.
“Nếu mà thành công, chúng ta chẳng lẽ sẽ nổi tiếng khắp biển đông ?
“.
…
Mấy tên thợ rèn kích động bàn luận, những thợ rèn nổi tiếng trên
biển cả không nhiều, trừ những đại sư ra thì chỉ có 5-6 vị là có
danh tiếng. Đám thợ rèn này đang mơ ước đến ngày đó a.
Đến trước cửa thương hội, Tokeru thấy Shiki ‘ sư tử bạc ‘ đang uể oải
bước ra, lão già này có vẻ không được tập trung cho lắm. Thấy vậy
Tokeru cũng không có bắt chuyện, bước nhanh vào thương hội.
“Ha ha, Tokeru- kun hôm nay đến đây quả thật quá vinh hạnh, mời ngồi “.
Francis nhiệt tình chào hỏi, hiển nhiên tên này cũng đang muốn gặp
Tokeru. Vừa nói vừa nhanh chóng pha trà, bộ dáng rất thuần thục.
“Lá trà này mùi rất tốt a. Không biết là lấy ở đâu ? “.
Tokeru ngửi hương vị, không nhịn được hỏi. Mùi trà này rất thơm, kể
cả với người không biết gì về trà như Tokeru cũng cảm nhận được.
Đây là hàng tốt.
“Đây là cây trà biển, mọc ở vùng vịnh. Tôi thấy người địa phương hay
pha trà này, cũng mua vài chục cân về dùng thử. Hương vị rất được a
“.
“Ồ, ông chủ đầu óc nhạy bén thật “.
Tokeru dơ ngón cái lên, hiển nhiên đây sẽ là mặt hàng sắp tới của
thương hội này. Francis không có lí do gì bỏ lỡ mối làm ăn tốt như
vậy.
“Hắc, mời thưởng thức “.
Francis cười cợt, đưa chén trà cho Tokeru rồi chính mình cũng uống
một ngụm. Hương vị rất thanh mát thoải mái, nếu không có bất ngờ
gì thì đám người giàu có chắc chắn sẽ yêu thích.
Uống hết một chén trà, Francis mới hỏi :
“Hôm nay cậu đến đây là có chuyện gì ? “.
“Đúng là có mấy việc, thứ nhất là muốn hợp tác một chút “.
Tokeru vừa nói vừa mở bao vải ra, bên trong có mấy thanh kiếm. Francis
mắt sáng lên hỏi :
“Kiếm sao ? cậu muốn hợp tác rồi ?“.
“Đúng, đến lúc rồi. Tiệm rèn đi theo con đường cao cấp nên thị
trường ở Logue Town này bão hòa rất nhanh, hợp tác từ bây giờ là
hợp lí “.
“Cậu nói đúng, tôi cũng đã chờ mong từ lâu “.
Francis cầm mấy thanh kiếm, vừa xem vừa nói. Thấy vậy Tokeru nảy ra
chủ ý.
“Francis, có hứng thú với mấy thanh kiếm hôm thi đấu hay không ? “.
Francis mắt sáng lên nhưng rất nhanh lại cười khổ :
“Hứng thú rất lớn nhưng lại không ăn nổi. Nếu tôi đoán không sai, mấy
thanh đó có chất lượng danh kiếm ? “.
“Đúng là có chất lượng danh kiếm “.
Tokeru gật gù trả lời, Francis này biết không ít a.
“Chính vì vậy mới không ăn nổi. Thương hội của tôi còn chưa đủ mạnh
để thực hiện mối làm ăn lớn như thế “.
Francis chán nản nói. Thương hội của hắn không có cao thủ chống lưng,
những kẻ mạnh mẽ nếu biết hắn có danh kiếm thì chắc chắn sẽ
thoải mái cướp đoạt. Làm không tốt có thể mất mạng như chơi.
Tokeru nghe được cũng buồn bực gật đầu. Series 1 sắp hoàn thành, hắn
không thể để kiếm mình làm ra chỉ để ngắm cảnh được, phải tìm
được chủ nhân cho nó.
“Danh kiếm không ăn nổi nhưng mấy thanh kiếm tốt như thế này thì có
thể hợp tác được. Để ngày mai tôi đưa đến bản kế hoạch cho cậu “.
“Ừm, cũng được. Vừa rồi Shiki vào đây sao ? “.
Tokeru nhanh chóng đồng ý cũng thuận miệng hỏi.
“Đúng, ông ta vừa đi thì cậu đến. Chắc cậu gặp ông ta ở cửa ?”.
“Ừm, nhưng không có nói chuyện, thấy sắc mặt của Shiki có vẻ nặng
nề “.
Francis cười khổ :
“Đúng, con trai của ông già này trở về “.
“Lão già này có con trai sao ? Sao không ai nhắc đến nhỉ “.
“Không ai muốn nhắc đến trước mặt Shiki mà thôi. Cậu thanh niên đó
quả thật chính là nỗi buồn lớn nhất của lão già này “.
“Tại sao vậy ? chẳng lẽ người này quá kém cỏi “.
“Không hề, hơn nữa còn được coi là thiên tài “.
Tokeru ngay lập tức nổi lên hứng thú, hắn tò mò :
“Nói một chút đi “.
“Tên của nó là Shokan, con trai duy nhất của Shiki. Lão già này có
được con trai lúc hơn 40 tuổi, yêu quý như vàng. Đặc biệt là sau khi
vợ lão chết, gần như mọi thứ mà lão làm đều để cho con lão “.
Francis uống một ngụm trà, nói :
“Nhưng cậu thanh niên này lại không thích kế thừa sản nghiệp to lớn
của Shiki dù cho thiên phú thừa đủ “.
“Ồ, vậy hắn thích làm gì ? “.
“Thích vẽ bản đồ, thích làm hoa tiêu. Vì Shiki không cho phép nên đã
lén tự đăng ký học lớp hàng hải. Nếu không phải là thầy giáo của
hắn thấy thành tích tốt, gửi giấy khen về thì Shiki cũng không biết
“.
Tokeru cau mày hỏi :
“Vậy thì đâu có gì ? chuyện này thường thấy mà. Hơn nữa hoa tiêu
cũng có thể xin vào Hải Quân làm việc “.
“Vấn đề là tên này năm 18 tuổi đã chạy theo một tàu thám hiểm nói
là đi học hỏi kinh nghiệm. Nhưng thực chất đây là tàu buôn người
trái phép. Hải Quân bắt được chỉ sau 10 ngày, tất cả đám thủy thủ
đều nói hắn là hoa tiêu. Vậy là mới 18 tuổi đã bị bắt đi tù, hơn
nữa đi hai năm. Shiki biết được tin này tức sùi bọt mép, sau đó ốm
bệnh mất mấy tháng “.
Tokeru trợn mắt, vậy cũng được ? Nếu bị đi tù, không thể có chuyện
vào Hải Quân được nữa. Hiển nhiên tên này quá dại dột, thiếu kinh
nghiệm a. Nhưng nghĩ lại, lúc đó hắn mới 18 tuổi, làm việc không
cẩn thận là bình thường.
Francis nói tiếp :
“Shiki cũng làm mọi cách, hắn không muốn để con trai cưng đi tù. Thế
là hắn vận dụng đủ mối quan hệ, tiền bạc, thậm chí đã cắn răng
quỳ xuống xin vị quan coi tù, xin cho Shokan được đặc xá sớm. Ừm, vị
quan coi tù đó hồi trẻ từng có mâu thuẩn với Shiki, tương đối trùng
hợp a”.
Tokeru trầm tĩnh lại, đáng thương cho tấm lòng cha mẹ. Shiki lão già
này rất có lòng tự trọng, để lão quỳ xuống xin kẻ thù của mình
không khác gì giết chết lão. Nhưng vì con, nói quỳ liền quỳ, chỉ
cầu đổi cho con trai ra tù sớm mấy tháng. Không biết vì sao, hắn có
chút cay mắt.
“Sau đó thì sao ? chắc là thành công chứ ? “.
“Không thành công. Shokan nghe được chuyện, giận dữ nhổ nước bọt vào
mặt quan coi tù sau đó đấm tên đó gãy mất mấy cái răng. Thế là mọi
chuyện công cốc, Shiki lại ốm thêm mấy tháng nữa “.
Tokeru thở dài, Shokan làm như vậy là sai. Nếu hắn nhẫn nhịn để ra
tù sớm thì với tài lực của Shiki, muốn trả thù một tên quan coi tù
nhỏ nhoi không khó. Tuy nhiên đứng dưới góc độ người con trai, làm như
vậy mới là đúng.
Shiki vừa mất đi lòng tự trọng nhưng lại không đổi lại được gì, từ
đó mỗi khi có người nhắc đến con trai lão là chắc chắn lão già
này sẽ nổi khùng. Về sau rất ít người sẽ đề cập đến người con
này, dần dần cũng lãng quên đi.