So kiếm chính là một loại cuộc thi đấu truyền thống tồn tại từ
rất lâu giữa các tiệm rèn. Trước kia đây chỉ đơn giản để các tiệm
rèn trao đổi kinh nghiệm với nhau mà thôi.
Sau nhiều cuộc so sánh như vậy, những tiệm rèn có những bí quyết
riêng sẽ giữ chặt trong tay, không chia sẻ cho người khác. Dần dần
loại trao đổi này gần như không đưa đến bất kỳ tác dụng nào, những
kỹ thuật truyền lưu hoàn toàn là cơ bản.
Vì các tiệm rèn không muốn để lộ ra kỹ thuật ưu việt của mình, so
kiếm dần dần trở nên thưa thớt và gần như biến mất.
Sau đó các tiệm rèn chỉ đưa ra loại so đấu này khi muốn hạ bệ đối
phương, khẳng định chất lượng sản phẩm của mình.
Thời đại phát triển, các giá trị truyền thống sẽ biến chất hoặc
mất dần đi, so kiếm cũng không tránh khỏi vận mệnh như vậy.
Bây giờ nó đang được sử dụng để khẳng định vị trí số 1 của gia
tộc Ishida - - người của Ishida gia tộc đều nghĩ như vậy.
Nhưng rất tiếc, khi đối thủ là đại sư rèn kiếm, đẳng cấp của tiệm
Ishida rõ ràng không đủ.
Từ khi Tokeru tiếp nhận khiêu chiến, kết quả của cuộc so sánh này
đã an bài.
“Vì nhiều nhân vật ở đây không hiểu rõ truyền thống này, bây giờ ta
sẽ giới thiệu lại luật cơ bản “.
Isime giọng nói rõ ràng tốt hơn bị bệnh Taki rất nhiều. Hắn cũng
rất có kinh nghiệm đối mặt với trận thế lớn như vậy. Tokeru cũng
rửa tai lắng nghe, hắn chỉ biết cuộc thi đấu này nhưng luật lệ thì
lại biết qua loa.
“Đây là cuộc thi đấu giữa các tiệm rèn, với mục đích chính là giao
lưu học hỏi kinh nghiệm. Tiệm rèn đưa ra khiêu chiến sẽ chịu trách
nghiệm tổ chức, điều hành và mời giám khảo. Nếu tiệm rèn chấp
nhận khiêu chiến có ý kiến gì về giám khảo cũng như khâu tổ chức,
hoàn toàn có thể đổi ngày và quyết định giám khảo. Xin hỏi ông
chủ Tokeru có ý kiến gì về công tác tổ chức cũng như giám khảo
không ? “.
Tokeru trả lời luôn :
“Không có ý kiến gì “.
“Rất tốt, bây giờ sẽ là luật chơi. Mỗi bên sẽ đưa ra 3 tác phẩm của
mình để tiến hành so sánh. Có hai cách thử : mời giám định sư giám
định, có máy móc hỗ trợ và máy móc được Hải Quân cung cấp “.
Cromwell cũng hướng về Tokeru gật đầu, xác nhận chuyện này.
“Cách thứ hai là chém thử : hai người cầm kiếm trực tiếp chém vào
nhau, thanh nào bị hủy trước thì sẽ thua“.
Isime vừa nói vừa ra hiệu cho mấy giám định sư bước vào vị trí,
hiển nhiên hắn không cho rằng Tokeru sẽ chọn cách thứ hai. Mấy vị
giám định sư cũng gật đầu hắng giọng, bước lên vị trí đã chuẩn bị
sẵn.
“Ông chủ Tokeru mời lựa chọn “.
Isime cũng tiếp tục phất tay cho người giúp việc bê máy móc lên vị
trí. Chỉ đợi Tokeru nói xong sẽ bắt đầu luôn.
“Ta chọn cách hai “.
Tokeru đưa ra lựa chọn luôn, hắn thấy cách 1 quá lâu, hơn nữa hắn
không tin mấy giám định sư kia, ai biết Ishida gia tộc có sử dụng thủ
đoạn gì không. Vẫn là trực tiếp chém hay hơn.
“Vậy là ông chủ Tokeru đã chọn cách 1, chúng ta sẽ… mà khoan, tôi có
nghe nhầm không ? “.
Isime hít sâu một hơi, nhìn Tokeru :
“Cách 2 ? “.
Tokeru mỉm cười gật đầu, Isime trong nháy mắt cảm thấy mình giống
như gã hề. Cái cảm giác mọi phân tích của mình đều sai lầm quả
thật rất xấu hổ. Mất bao nhiêu công sức thuê máy móc, mời giám định
sư về, chạy đôn chạy đáo chân không chạm đất, Tokeru nói một câu trực
tiếp đổ sông đổ bể.
Isime hận không thể hung hăng dạy dỗ Tokeru một bài.
Đương nhiên sau khi so sánh lực lượng của hai bên, Isime nhanh chóng lực
chọn dừng tay. Hết cách, hắn thân thể mềm yếu, bị Tokeru đấm một
cái có lẽ cũng rơi mất mấy cái răng a.
So sánh với Isime, mấy giám định sư còn thảm hơn. Rất rõ ràng, hôm
nay họ không có phận sự gì ở đây. Người không có phận sự lại ngồi
ở khu vực trung tâm, chiếm cứ vị trí đẹp nhất. Đây không phải là
chuyện cười sao ?
Cũng may là mấy lão già này còn chưa ngồi xuống, nếu không thì chỉ
còn nước chui xuống đất vì xấu hổ a.
Tokeru nghi hoặc nhìn Isime và đám giám định sư đang hóa đá kia, không
thể hiểu nổi. Không phải là chọn một trong hai sao, mình chưa chọn
xong mà mấy lão giá này đã chạy lên làm cái gì ? Hơn nữa Isime còn
bày ra sắc mặt đen sì là có chuyện gì ?
Đứng sau Tokeru, Yuba không hiểu gì, Notis thì biết được gì đó, lại
gần rỉ tai nói nhỏ với Tokeru.
Thì ra là từ xưa đến nay, chỉ có ba trường hợp sử dụng cách chém
thử mà thôi. Hơn nữa cách đây cũng hơn hai trăm năm rồi. Cách này
nhanh gọn nhưng rất gây hại cho kiếm.
Ba thanh kiếm đại diện đi thi đều là những thanh chất lượng cao nhất
của tiệm rèn. Nếu cứ như gia súc cầm kiếm chém như vậy hiển nhiên
không khác nào phá hoại đứa con tinh thần của họ.
Hơn nữa chết lượng kiếm mà không có chênh lệch lớn thì kể cả thanh
kiếm giành chiến thắng cũng gần như bị hủy, không thể sử dụng được
nữa. Do đó cách đầu tiên ôn hòa nhẹ nhàng hơn sẽ luôn được chọn.
Notis có cha làm thợ rèn, hắn hiểu mấy chuyện này. Tokeru lúc này
mới vỡ lẽ ra, như vậy Isime và mấy giám định sư kia cũng không có
làm sai, họ chỉ vội vàng mà thôi. Nhưng bây giờ đã nói ra rồi, đành
có lỗi với mấy giám định sư kia .
Trong giây phút ngắn ngủi trầm mặc, một vị giám định sư đầu hói
bước lên trước, giọng điệu đầy trách móc :
“Tại sao lại đặt những chiếc ghế này chiếm giữ khu vực so kiếm,
còn không nhanh chóng chuyển xuống “.
Vừa nói vừa xách lấy hai chiếc ghế, đi thẳng xuống bên dưới trong
sự ngỡ ngàng, bái phục của người xung quanh. Mấy vị giám định sư
kia cũng nháy mắt bắt được cơ hội, mỗi vị cầm theo một cái ghế, đi
xuống dưới. Vừa cầm ghế vừa trách móc Isime chuẩn bị không kỹ
càng.
Mấy vị giám định sư này trong lòng cũng khâm phục nhìn vị đầu hói
kia. Không hổ là vị có tuổi nhất ở đây, kinh nghiệm có thừa a.
Rất nhanh, 10 chiếc ghế đã chuyển xuống, đám người cũng nối đuôi
nhau đi xuống dưới. Nhưng vẫn có một người đứng tần ngần trên đài
cao, bộ mặt ngốc trệ.
Đây chính là người tuổi trẻ nhất trong số 10 vị đại sư kia. Lúc nãy
hắn còn đang thở dài may mắn vì giữ được thể diện. Thấy các tiền
bối đứng trước mặt, xuất phát từ tinh thần kính già yêu trẻ, hắn
đương nhiên sẽ nhường cho mấy vị này lấy trước.
Nhưng khi người đi hết, hắn mới ngốc trệ nhìn khung cảnh trước mặt.
“Ghế đâu ? “.
Trong nháy mắt đó, hắn cảm giác như cuộc đời này tràn đầy ác ý,
đầy sự xấu xa. Tâm hồn thánh thiện của hắn có vẻ không hợp với nơi
đây a.
Vị giám định sư đáng thương này vừa lau nước mắt vừa chạy xuống
trong ánh mắt đồng tình của người xung quanh.
Thì ra Ishida gia tộc chuẩn bị 10 cái ghế cho 10 vị đại sư, nhưng có
lẽ vì quá đắc chí vị đầu hói giám định sư thuận tay xách hai
chiếc. Thế là chỉ còn 8 chiếc ghế cho 9 người, chắc chắn 1 vị sẽ
không có ghế. Từ đó ‘thảm kịch’ diễn ra là không thể tránh khỏi.
Tokeru không nhịn được lẩm bẩm :
“Xem ra làm gì cũng phải giữ chặt lấy ‘ ghế ‘ của chính mình a.
Thế giới nào cũng vậy “.
Isime sau phút giây xấu hổ cũng lấy lại tinh thần :
“Như vậy cách thứ hai đã được chọn, tôi sẽ nói tiếp về yêu cầu các
thanh kiếm tham gia cuộc đấu “.
“Thanh kiếm mang ra thi đấu phải là kiếm của tiệm rèn, không được sử
dụng danh kiếm để thi đấu. Đó là yêu cầu duy nhất “.
Tokeru mở miệng hỏi :
“Vậy nếu tiệm rèn đó làm ra danh kiếm thì sao ? chẳng lẽ không được
dùng tác phẩm của mình để tham gia ? “.
Ishime và Taki trợn trắng mắt. Nếu tiệm rèn của ngươi rèn ra danh
kiếm, dù ngươi có khiêu chiến trước cũng chẳng ai dám thi. Đối đầu
với người rèn ra danh kiếm không phải tự tìm nhục sao ?
Những ai so kiếm với tiệm rèn ra danh kiếm trong mắt của Taki và
Ishime không nghi ngờ gì chính là kẻ ngu.
Đương nhiên, hai người này hồn nhiên không biết hiện tại mình cũng
chẳng khác gì kẻ ngu a.
“Nếu ống chủ Tokeru rèn ra danh kiếm hiển nhiên cũng có thể sử
dụng. Đương nhiên ta nhớ rõ là không có danh kiếm nào xuất phát từ
tay của đại sư Tokeru a “.
Tokeru định nói gì đó nhưng cũng cười khổ lắc đầu. Kiếm của hắn
có chất lượng Đại Bảo kiếm nhưng thực chất chưa được coi là danh
kiếm.
Danh kiếm phải được rất nhiều người kiểm tra và thừa nhận. Địa
điểm là một hòn đảo có tên là Kozu, nằm trong Tân Thế Giới. Chắc
chắn Tokeru sẽ đến đây, nhưng phải sau 4 năm nữa mới đến thời điểm.