Ít nhất trong thời gian hợp tác, Tokeru phải tuyệt đối được giữ kín
danh tính. Nếu không phải sợ Tokeru hủy hợp tác, Hải Quân thậm chí
muốn cấm bán kiếm của tiệm rèn Kitetsu. Ít nhất là trong lúc hợp
tác, Hải Quân sẽ không trợ giúp tiệm rèn này tuyên truyền mở rộng.
Mất cả buổi sáng, Tokeru và Kyoko vò đầu bứt tai vì giá bán kiếm.
Trình độ buôn bán của Tokeru chỉ dừng ở mức tiểu học, hoàn toàn
không biết mấy thủ đoạn cao cấp. Kyoko buốn bán lâu năm, nhưng cũng
chẳng khá hơn bao nhiêu, chỉ biết mỗi giảm giá.
Hiển nhiên đàm phán bắt đầu bế tắc, Tokeru không muốn giảm giá, hắn
không có thời gian và cũng chẳng muốn chờ đợi. Nếu có một cao thủ
buôn bán ở đây thì tốt..
Chờ đã, không phải ta cũng quen một người như vậy sao ?
Francis chủ thương hội CAS a.
Ông chú già này kinh thương hơn 20 năm, thương hội phát triển gần như
lớn nhất tại biển Đông này, thêm 1-2 năm nữa là có thể thống trị
biển Đông.
Chủ thương hội có giỏi buôn bán không ? đừng đùa, không phải giỏi mà
là chuyên gia buôn bán rồi.
Nếu trình độ buốn bán của Tokeru là tiểu học thì trình độ của
Francis có thể so với giáo sư đại học, hơn nữa còn là giáo sư lâu
năm.
Một người Marketing giỏi thậm chí kể cả nước tiểu cũng có thể bán
được giá tốt, càng không nói đến kiếm tốt của Tokeru.
Tokeru và Kyoko cũng nhanh chóng ra khỏi tiệm rèn, đi tìm Francis để
đám luận. Kyoko cũng quen biết Francis, dù sao Logue Town chỉ bé bằng
lỗ mũi, hầu như ai buôn bán cũng quen biết.
Rất may mắn, Francis đang ở trụ sở thương hội, hơn nữa cũng đang rảnh
rỗi. Nghe được Tokeru và Kyoko đến cũng vui vẻ ra gặp mặt.
Khách sáo một chút, Tokeru cũng gấp đi thẳng vào chủ đề :
“Thế này, hôm nay đến đây là muốn nhờ …”.
Francis chăm chú nghe kỹ càng, sau khi nghe xong, hắn cũng cười cười.
Loại chuyện này rất dễ hiểu, đơn giản là kiếm của Tokeru không có
thương hiệu, không cạnh tranh được với Ishida gia tộc, cách duy nhất
nghĩ ra là giảm giá. Hiển nhiên Tokeru không muốn điều này.
Loại chuyện hắn gặp nhiều, cách xử lí không phải là không có, tuy
nhiên cần biết thêm một số chi tiết.
“Tokeru, Kyoko, hai người thấy sao về chất lượng kiếm ? có thể so
sánh với kiếm Ishida gia tộc hay không ? “.
“Hoàn toàn có thể, hơn nữa thanh cao cấp nhất thậm chí còn hơn một
chút “.
Kyoko lập tức tiếp lời. Không kể đến vài thanh kiếm bảo bối của
Ishida gia tộc được làm bằng hợp kim tốt ra, kiếm của tiệm Tokeru đã
là cao cấp nhất rồi. Những thanh kiếm hợp kim tốt kia có giá quá
cao, Kyoko có một thanh giá 3 triệu Belly, bán mấy năm rồi chưa ai mua.
Những thanh kiếm giá thấp hơn, khoảng 5-7 trăm nghìn Belly mới dễ
bán.
“Như vậy thì, không cần giảm giá, chúng ta sẽ tăng giá “.
“Gì ? “.
Tokeru và Kyoko hoàn toàn không hiểu gì cả, hắn sợ không có ai mua
thì mới tính đến chuyện giảm giá, bây giờ Francis muốn tăng giá thì
còn có ai mua kiếm nữa.
“Tăng giá, cao hơn giá của tiệm Ishida khoảng vài nghìn Belly “.
“Như vậy sẽ có người mua hay sao ? “.
Francis cười nhẹ, mở miệng :
“Nếu các ngươi là người mua kiếm, thấy một thanh kiếm mới xuất hiện
mà lại đắt hơn kiếm có thương hiệu, các ngươi sẽ nghĩ gì ? “.
“Chủ cửa hàng này bị điên ? “.
Tokeru cười đểu nhìn Kyoko, không thể nghi ngờ vị chủ cửa hàng này
sẽ là mục tiêu công kích đầu tiên.
“Đúng, nhưng rất nhiều người sẽ nghi vấn, tò mò. Dựa vào cái gì
lại đặt giá như vậy ? chẳng lẽ kiếm này tốt hơn hay sao ?”.
Tokeru và Kyoko cũng gật đầu thừa nhận, nhưng nghi vấn thì nghi vấn,
mua kiếm thì vẫn mua của Ishida gia tộc a.
“Lúc đó chúng ta sẽ sắp đặt một ít lời đồn, vô tình hay cố ý lọt
vào tai của Ishida gia tộc. Ta nhớ không nhầm, đám con em của Ishida
gia tộc rất tự phụ a. Các người đoán xem, lúc đó chúng muốn làm
gì ? “.
“So kiếm “.
Tokeru buột miệng nói ra, hắn làm thợ rèn, phương pháp mà các lò
rèn đối đầu nhau chính là so kiếm. Dựa vào kết quả sẽ phán định
lò rèn nào cao cấp hơn.
“Đúng, lúc đó phải xem chất lượng kiếm a “.
Francis nói nhẹ nhàng, nhưng lời nói này thật sự rất thâm độc, ít
nhất Tokeru cho rằng như vậy. Ishida gia tộc người cầm lái sắp chết,
nằm bẹp trên giường nửa tháng trời. Trong hoàn cảnh đó, đám con
cháu hiển nhiên thiếu đốc thúc, quản giáo, chắc chắn sẽ đưa ra khiêu
chiến.
Khi Ishida gia tộc đưa ra khiêu chiến, rõ ràng Tokeru sẽ lập tức có
được ‘thương hiệu’. Vì gia tộc này đưa ra khiêu chiến trước, danh
tiếng của Tokeru cũng không bị tổn hại.
Cách này thật sự rất hay, đương nhiên cũng có thể coi là một loại ‘
mưu hèn kế bẩn’. Ishida gia tộc sẽ tổn hại rất lớn sau chuyện này,
nhưng Tokeru không có thánh mẫu đến mức độ thương xót đối thủ.
Dù sao chất lượng kiếm của tiệm Kitetsu sau này cũng ăn đứt Ishida
gia tộc, vậy tình cảnh của Ishida gia tộc cũng chỉ là vấn đề sớm
muộn mà thôi. Hơn nữa Tokeru đi theo cao cấp con đường, sản lượng
thấp, Ishida gia tộc vẫn có thể sống tốt.
Tokeru cũng đồng ý với Francis đề nghị, đồng thời hắn cũng nhờ
Francis thao tác hộ. Dù sao chuyện này hắn không có kinh nghiệm làm,
cứ để chuyên gia làm là tốt nhất.
Thay vào đó, Francis cũng có thêm cơ hội hợp tác với Tokeru. Tiệm
của Tokeru sẽ cung cấp những thanh kiếm tốt nhất cho hắn, để Francis
sử dụng làm bảo bối, mở ra con đường buôn bán kiếm trên biển sau
này. Với địa vị của mình, Francis biết một ít thông tin, những thanh
kiếm của Tokeru đủ tốt để làm Hải Quân thèm muốn, đương nhiên cũng
đủ tốt để hắn động tâm.
Khác với trên đất liền, buốn bán kiếm trên biển rất nguy hiểm, Hải
Quân sẽ nhìn chằm chằm, hải tặc cũng vậy. Cách duy nhất là đi theo
cao cấp con đường, chỉ bán số lượng nhỏ kiếm tốt mà thôi.
Hiển nhiên Francis cũng không có danh kiếm, chỉ có thể lui lại buôn
bán kiếm cao cấp của tiệm Tokeru mà thôi. Tất nhiên, Francis không
biết những thanh kiếm do đích thân Tokeru làm có chất lượng đại bảo
kiếm.
Dựa theo cách mà Francis đưa ra, Tokeru và Kyoko cũng nhanh chóng yết
giá bán. Tất cả các thanh kiếm đều được đặt giá cao hơn kiếm của
tiệm Ishida từ vài nghìn đến vài chục nghìn Belly.
Đám thợ cũng không có hiểu nhiều kỹ xảo trong việc yết giá bán
này, bọn này chỉ cần biết là giá càng cao, thu được càng nhiều
tiền. Cả một đám mắt sáng long lanh nhìn vào bảng giá kiếm, hận
không thể lập tức nhận được tiền a.
Giá bán kiếm cũng được thống nhất xong. Vì Tokeru cũng cấp nguyên
liệu nên Tokeru sẽ chiếm 4 phần, Kyoko chiếm 1 phần, đám thợ rèn sẽ
chiếm 5 phần, sau đó các công đoạn phân chia nhỏ hơn sẽ do đám thợ
thống nhất với nhau.
Đáng nói là, Kyoko thất thế trong cuộc chiến tranh miệng lưỡi với
Tokeru, cuối cùng chấp nhận một khoản khuất nhục nước mắt hợp
đồng, chỉ được chia một phần tiền. Nhìn vẻ mặt lão già này lúc
kỹ hợp đồng, Tokeru còn tưởng lão kỹ vào giấy bán thân, tất nhiên
có bán thân cũng không ai muốn a.
Tiền bán kiếm với Tokeru không đáng là bao nhưng với đám thợ lại là
cực lớn a. Nếu bán kiếm thuận lợi, mỗi tháng đám thợ lại kiếm
thêm được hơn 100000 Belly nữa, tương đương với tăng gấp hai tiền lương
a.
Lương của thợ rèn trong tiệm này gấp đôi lương của công nhân bốc vác
ở bến cảng, gấp đôi lên đã là cao hơn lương cơ bản 4 lần. Công việc
này tuyệt đối là đáng mơ ước, không ít tên thợ rèn đều đã tính
đến chuyện lấy vợ xây nhà .
Làm việc trong tiệm của Tokeru trở thành cao cấp nghề nghiệp.
Trong tiếng hô to ồn ào của đám dở hơi này, Tokeru cũng gào to :
“Được rồi, hôm này nghỉ, mở tiệc “.
Carmen cũng đã chuẩn bị từ sáng, thức ăn nhanh chóng được bưng lên.
Đương nhiên không thể thiếu rượu a.
Cô nàng này cũng đã quen thuộc hết đám thợ rèn trong tiệm, thoải
mái sai khiến đám người sắp xếp bữa tiệc. Mấy tên này cũng được
nếm thử đồ ăn của Carmen, cả đám người nhiệt tình như lửa a.
Mấy chuyện tiệc tùng này, Tokeru cũng là nhanh tay quen việc. Hết
cách rồi, đàn ông đa số đều ưu thích mấy chuyện này. Uống tí rượu
bia vào nói chuyện mới thoải mái.
Càng ngày Tokeru càng thấy mình giống một hải tặc, ưu thích rượu
chè đánh đấm. Thật không biết loại chuyện là tốt hay xấu nữa. Có
vẻ như thế giới này cũng không hề bài xích mấy chuyện party này a.