71 : Giảm Giá ?


Lần giao dịch đầu tiên, tiệm của Tokeru bán 15 thanh kiếm. Tất cả
đều được bảo quản trong một phòng nhỏ.

Tokeru là người cầm chìa khóa căn phòng này.

Tokeru lúi húi mở cửa phòng, căn phòng này rất chắc chắn, cửa làm
bằng thép, người thường không thể phá hủy được. Cánh cửa được mở
rộng ánh sáng chiếu thẳng vào phòng.

15 thanh kiếm được đặt cẩn thận trên giá kiếm, màu sơn bóng loáng.

Không biết có phải do ảo giác hay không, Tokeru cảm thấy khí tức sắc
bén tỏa ra ngoài. Kyoko ánh mắt cũng sáng lên, chưa nói đến chất
lượng ra sao, vỏ ngoài của thanh kiếm cũng rất hấp dẫn ánh mắt
rồi.

Đám thợ rèn đi theo ánh mắt đầy tự hào, đây là đứa con tinh thần
của bọn hắn, tốn hao không ít tâm huyết. Nhìn ánh mắt của Kyoko và
ông chủ, chúng không hề tệ.

Với người thợ làm nghề, không gì sung sướng hơn chuyện sản phẩm của
mình được công nhận.

“Mời vào “.

Tokeru cất bước vào trong, đồng thời cũng mời tất cả vào phòng.

Mấy lão già giám định sư cũng rục rịch, hiển nhiên đã ngứa nghề.
Kyoko chấn an một chút mới quay sang cười :

“Xem ra những thanh kiếm này được bảo quản rất kỹ càng, ta rất chờ
mong vào chất lượng của chúng “.

Tokeru cũng nhìn thấy thần sắc của mấy lão già kia, thầm cười
trộm.

Khi một người làm một việc quá lâu thì sẽ xuất hiện bệnh nghề
nghiệp. Ví dụ như các loại bệnh phổi của công nhân than, các loại
bệnh da liễu của công nhân hóa chất… ngoài ra còn có một số chứng
bệnh nghề nghiệp liên quan đến tinh thần như chứng thích nếm của đầu
bếp, chứng thích cậy tung máy móc thường thấy ở kỹ sư, chứng
nghiện kiếm của kiếm khách…

Hiển nhiên mấy vị giám định sư này cũng mắc phải bệnh ‘nghiện giám
định’, thấy thứ gì đó đặc biệt cũng muốn được giám định ngay lập
tức.

“Vậy ta cũng không có dài dòng nữa, mọi người bắt tay vào làm việc
đi “.

Ngay lập tức, 4 vị giám định sư tỏa ra, mỗi vị chọn lấy một thanh
kiếm, bắt đầu làm việc.

Tiệm của Tokeru có 14 người, không tính hắn. Trong đó có 7 người rèn
lưỡi kiếm, 2 người chuyên mài kiếm, 3 người chuyên làm vỏ kiếm, một
người chuyên đúc vành chắn kiếm, 1 đầu bếp.

Phân công cụ thể như vậy nên các thanh kiếm có chất lượng và vẻ
ngoài rất đa dạng. Đương nhiên trước đó Tokeru đã thẳng tay loại bỏ
những thanh kiếm kém cỏi, tệ hại. 15 thanh kiếm ở đây đều có chất
lượng cao, ngang với những thanh kiếm có giá 500.000- 700.000 của cửa
hàng Kyoko.

Điểm tương đồng duy nhất giữa chúng là đều có dấu khắc hình con
quạ đặc trưng ở chôi kiếm. Ký hiệu này Tokeru yêu cầu phải có, đây
là một dạng đánh dấu thương hiệu. Những thanh kiếm có kỹ hiệu này
chính là đặc trưng của tiệm rèn Kitetsu.

Khi những thanh kiếm của Tokeru có danh tiếng rồi, ký hiệu này chính
là đặc trưng cho những thanh kiếm tốt nhất.

Việc tạo ra khuôn đúc được Tokeru đích thân làm, đủ loại đường vân
siêu nhỏ chồng chất lên nhau, không có trình độ đại sư thì không thể
phục chế.

Các thanh kiếm do Tokeru làm từ trước cũng có đặc trưng này, tuy
nhiên biểu tượng của chúng là con quạ có 4 móng, khác biệt một
chút so với con quạ 3 móng trước mắt.

Mấy tên thợ rèn mắt lom lom nhìn người giám định, đặc biệt là
người trực tiếp xem xét kiếm của mình.

Kyoko sẽ dựa vào kết quả giám định để định giá bán. Giá càng cao,
kiếm càng tốt, thợ rèn thu được càng nhiều tiền. Hiển nhiên đám
thợ rất trong mong vào kết quả, vừa khẳng định giá trị bản thân
lại vừa thu được tiền.

Tokeru ngáp ngắn ngáp dài, những thanh kiếm này rất được, chất
lượng ổn định nhưng hắn lại không có hứng thú lắm. Nếu khi mới
xuyên việt đến, hắn có một thanh như thế này thì có lẽ sẽ sướng
đến phát rồ.

Giống như đàn bà thích hoa, thích quần áo, son phấn, đàn ông lại ưa
thích xe hơi, súng ống, đao kiếm. Hắn cũng như vậy, thời đi học không
có điều kiện tiếp xúc đến kiếm Nhật, với đám thanh niên hiếu động
như hắn, có một thanh kiếm Nhật oai không khác gì ông tướng.

Bây giờ hắn nhìn thấy nhiều, không còn có hứng thú với những thanh
kiếm chất lượng như vậy nữa.

Lúc mới đến Logue Town, chỉ có bảo kiếm mới làm cho hắn hứng thú.
Sau đó một thời gian, hắn lại chỉ có hứng thú với đại bảo kiếm.
Theo đà tiếp, khoảng 1-2 tháng nữa, chỉ có đại bảo kiếm mới gợi ra
hứng thú mà thôi.

Con người là như vậy, thị hiếu sẽ thay đổi, nhu cầu cũng thay đổi.

Mất không ít thời gian, đám giám định sư mới hoàn tất công việc.
Kết quả đã được đưa đến trong tay của Kyoko. Nhìn vẻ mặt của Kyoko,
kết quả làm hắn rất hài lòng a.

“Tokeru, chất lượng kiếm thật sự nổi bật. Không ngờ cậu lại có thể
đào tạo ra những thợ rèn giỏi như vậy trong thời gian ngắn “.

“Đa tạ ưu ái, đám thợ rèn này vẫn chưa đạt yêu cầu “.

“Cậu quá khách sáo, hiển nhiên những thợ rèn này đã rất giỏi rồi.
Tôi dám nói, tiệm Ishida cũng chỉ có 1-2 người đạt đến trình độ
này thôi”.

“Còn kém lắm, còn kém lắm “.

Đám thợ rèn và cả mấy vị giám định sư mặt nghệt ra nhìn Tokeru và
Kyoko khách sáo với nhau. Ban đầu nghe khen ngợi còn thấy thoải mái,
nhưng khen nhiều quá lại khiến đám thợ đỏ mặt, cái gì “ trình độ
số 1 biển đông “, cái gì “ tiệm rèn Hải Quân cũng kém hơn nhiều “...
Kyoko phun ra những lời này thậm chí mặt không đỏ, tim không đập,
nhìn còn có vẻ rất đáng tin nữa.

Tokeru thì khác hẳn mọi khi, khiêm tốn đáng sợ. Qua miệng của Tokeru,
đám thợ gần như so với học đồ còn bết bát hơn. Thậm chí từ đó tự
trách bản thân mình còn thiếu sót. Cũng như Kyoko, nhìn Tokeru cũng
rất đáng tin.

Tokeru và Kyoko cũng kêu khổ không thôi. Đây là một cuộc so đấu miệng
lưỡi không hơn không kém, cố gắng nắm quyền chủ động trong tay, người
nào cũng muốn có lợi hơn cho mình. Người đề cập đến giá cả trước
không nghi ngờ gì sẽ bị động.

Tokeru không để ý đến chút tiền này, nhưng đây là thành quả lao động
của đám thợ, hắn muốn chiếm được giá cả tốt nhất.

Từ trước đến nay, hắn nổi tiếng thành thật, cái chuyện nói dối
này thật sự là thử thách lớn a.

Trùng hợp là Kyoko cũng nghĩ rằng như thế.

Trong đầu suy nghĩ liên tục nhưng miệng vẫn cười tươi rói, lời nói
liên tục thoát ra không thể khống chế a.

Cuối cùng, Kyoko cũng cười khổ :

“Thôi, chúng ta nói đến giá cả đi “.

“Vậy cũng được, chất lượng kiếm như vậy thì có giá bao nhiêu ? “.

“Thế này, chất lượng kiếm cao cấp, nhưng không có ưu thế đặc biệt so
với những thanh kiếm của Ishida tiệm rèn. Nếu đặt giá tương tự sẽ
rất khó cạnh tranh được. Tôi kiến nghị sẽ giảm giá, chiếm lĩnh thị
trường “.

Tokeru cau mày, Kyoko nói rất đúng, thương hiệu của Ishida đã thâm căn
cố đế. Hiển nhiên khách hàng sẽ nghiêng về kiếm của tiệm rèn Ishida
nhiều hơn.

Nếu như giảm giá, sẽ kéo theo một ít lượng khách hàng, tuy nhiên
cũng không phải là biện pháp phù hợp.

Kiếm là mặt hàng đặc biệt, kiếm thép nếu dùng cẩn thận vài năm
mới phải thay đổi. Như vậy kiếm khách đa phần sẽ cố gắng thêm chút
tiền để mua một thanh kiếm có thương hiệu hơn. Giảm giá vài nghìn
Belly không có nhiều tác dụng, ít nhất phải giảm vài chục đến vài
trăm nghìn Belly mới được.

Nhưng nếu giảm như vậy thì Tokeru không cam tâm, số tiền này không hề
nhỏ với đám thợ rèn này.

Giống như thế giới trước, người ta mua điện thoại di động sẽ ưu tiên
Iphone, Samsung dù giá của chúng đắt hơn không ít. Đó là tác dụng
của thương hiệu, hiển nhiên thương hiệu của Ishida tiệm rèn giống như
Iphone kiếp trước.

Danh tiếng của Tokeru ở Logue Town này không đuổi kịp Ishida gia tộc,
nếu không giảm giá bán kiếm, có lẽ mấy thanh kiếm này sẽ không bản
nổi.

“Ta không muốn giảm giá, để đến lúc có danh tiếng rồi thì không
biết sẽ tốn bao nhiêu tiền nữa. Đây không phải con số nhỏ. Kyoko, có
cách nào khác không ? “.

“Tokeru, ta biết rõ điều này. Nhưng sản lượng kiếm của Ishida gia tộc
lớn, chiếm lĩnh thị phần từ bình dân đến cao cấp, danh tiếng cao
hơn. Kiếm của cửa hàng cậu tập trung vào thị phần cao cấp, muốn
tranh rất khó “.

Kyoko cũng bất đắc dĩ, hắn sẽ cố gắng tuyên truyền cho Tokeru nhưng
việc này không phải ngày một ngày hai, hắn chưa có tầm ảnh hưởng
lớn như vậy.

“Đúng rồi, Tokeru cậu có quan hệ tốt với Hải Quân. Nếu nhờ Hải Quân
tuyên truyền trên báo thì hiệu qủa rất tốt “.

Tokeru nghe được cũng lắc đầu. Hải Quân làm sao có chuyện tuyên
truyền kiếm cho hắn. Sengoku cố gắng để che đậy danh tính của hắn,
đảm bảo hợp tác an toàn. Nếu như tuyên truyền, chẳng khác nào đưa
Tokeru vào tầm ngắm, người thông minh đều sẽ đoán ra mấy thanh kiếm
của Hải Quân do ai tạo ra, lúc đó hắn sẽ không được sống yên ổn mà
Hải Quân cũng không có quả ngon để ăn.


One Piece: Thợ Rèn Huyền Thoại - Chương #71