Diễn kỹ của Tokeru rất tốt, hơn nữa khí thế của hắn toát ra làm
tên đầu bếp này sợ hãi. Hắn chỉ là một người thường, không chống
nổi khí thế này.
“Tokeru-sama, xin… xin tha cho ta”.
Tên đầu bếp hoảng sợ cầu xin, hắn không tránh thoát nổi, tay của
Tokeru cứng như kìm sắt, hắn không thể lay chuyển chút nào. Tokeru
cũng nghi hoặc, tên này biết ta ? vậy thì càng hay. Lập tức Tokeru
chuyển đổi phong cách, trở nên âm u thâm trầm, nụ cười đầy bệnh hoạn
âm trầm :
“Nếu đã biết ta là ai thì ngươi cũng nên biết, ta thừa sức tác động
nên đại tá Hải Quân, gán cho người cái tội cấu kết hải tặc gì đó,
ngồi tù 20-30 năm không phải vẫn đề. Ừm, quên nói với ngươi, tính
tình của đám tù nhân thật sự rất tốt, rất chịu khó dìu dắt người
mới a “
“Không… không phải tôi làm… món đó là Carmen xử lí… xin tha cho tôi..
tha cho tôi “.
Tên bếp trưởng sợ vãi ra quần, hắn hơn 50 tuổi, ngồi tù 20-30 năm
cũng tương đương với tù trung thân. Với tình hình điều kiện trong tù,
chín phần là nằm luôn trong đó, không ra nổi. Cái gì tính tính tình
của tù nhân rất tốt, chịu khó dẫn dắt người mới ? người trông đợi
vào đám người đó sẽ đối xử tử tế, nằm mơ. Bây giờ thì hắn hận
không cho mình một bạt tai, tự đi nhận trách nghiệm về mình, ngại
sống quá lâu sao ?
Đám phụ bếp và phục vụ viên thấy Tokeru nổi nóng cũng sợ hết hồn,
ngay sau đó là vị bếp trưởng lập tức đổi giọng, quy tội cho Carmen.
Cảm xúc từ sợ hãi chuyển sang giận dữ, cướp công người khác, có
vấn đề gì thì lập tức trốn tránh trách nghiệm, đây điều bếp
trưởng nên làm sao ? hơn nữa nhìn cái đống lộn xộn dưới chân vị
này, không ai có thể chịu nổi.
Carmen cũng không dám tin, thứ nhất nàng không tưởng tượng được bếp
trưởng là người như vậy, chắc chắn mấy yêu cầu vô lí kia cũng là
hắn cố tình, vì thế mà suýt nữa nàng đã bị làm nhục. Thứ hai
nàng không tin món gan của mình có vấn đề gì, nhưng nhìn biểu lộ
của Tokeru, nàng khó có thể phản bác được.
“Ai là Carmen ? “.
Tokeru cũng mở miệng hỏi. Sự việc đã rõ, tên đầu bếp này muốn
cướp công người khác, dựa vào thân phận của mình để mưu cầu ích
lợi cho bản thân. Với người như vậy, Tokeru cực kỳ ghét.
“Em là Carmen, em khẳng định, món gan không có vấn đề gì. Có thể
bạn gái của anh bị dị ứng với gan, bệnh viện có thể đưa ra kết
luận chính xác, hãy tin tưởng em “.
Nhũng người thợ phụ cũng lắc đầu, bây giờ không phải lúc thanh minh,
nhận lỗi trước để khách nguôi dận mới hợp lí. Đám người cũng
chuẩn bị, tin rằng sấm sét sắp ập xuống. Nhưng ngoài ý muốn là,
Tokeru không có nổi giận, trái lại mỉm cười gật đầu :
“Tên Carmen rất đẹp, chúng ta lại gặp nhau. Món ăn của em không có
vấn đề gì, anh thử tên đầu bếp này một chút thôi, đúng rồi, đi qua
đây nói chuyện “.
Tokeru cũng kéo Carmen ra ngoài, hắn không muốn nhìn tên đầu bếp này
một chút nào nữa, mất vệ sinh. Trước khi ra cửa, Tokeru quay đầu
lại, lạnh lùng nói :
“Ta rất ghét những tên gian trá vô sỉ như ngươi. Ngươi xin nghỉ việc
đi, ngày mai nếu ta còn thấy ngươi trong quán này, ta không ngại tặng
cho ngươi một vết đao trên ngực “.
Bếp trưởng vẫn quỳ gối dưới đất, nghe được Tokeru nói càng thêm
tuyệt vọng. Hắn biết rõ lần này mình xong rồi, chưa nói đến sự
việc truyền ra ngoài sẽ gây ra hậu quả gì, chỉ riêng việc đắc tội
với Tokeru cũng đủ để hắn không sống tốt. Với năng lực của Tokeru,
cạo chết hắn dễ như chơi, nếu không nghe lời, chắn chắn hắn sẽ bị
chém. Với người bình thường, bị chém vào ngực cũng đủ để đi chầu
diêm vương, nói gì đến người già cả ốm yếu như hắn.
Không thể không nói, tên này lo lắng có đạo lí. Tokeru sức mạnh tăng
trưởng quá nhanh, hơn nữa lại dùng kiếm tốt. Không cẩn thận chém
mạnh tay một chút, chắc chắc tên đầu bếp này sẽ bị chặt đôi, chết
nhẹ nhàng không kịp đau đớn a.
Sau khi kéo Carmen ra khỏi bếp, Tokeru cùng nàng ngồi đối mặt nhau.
Thấy vẻ mặt sa sút của cô nàng này, Tokeru cười cợt :
“Lại gặp mặt rồi, giới thiệu một chút, ta là Tokeru, một thợ rèn
kiếm “.
“Xin chào Tokeru đại ca, cảm ơn hôm qua đã cứu em “.
“Không có gì, ta là người tốt mà “.
Tokeru chẳng biết xấu hổ tự khen, Carmen cũng phì cười, vị đại ca
này thật đặc biệt, hơn nữa cũng thật sự tốt bụng, khác hẳn với
bếp trưởng.
“Sao vậy ? không đành lòng cho tên bếp trưởng sao ?”.
Tokeru nhìn mặt đoán biết rất nhanh, cô bé này vẫn còn nghĩ ngợi
chuyện vừa rồi.
“Không phải vậy, em chỉ không hiểu vì sao bếp trưởng lại làm như vậy
“.
Carmen rầu rĩ nói, nàng còn nhỏ, chưa có hiểu mấy vấn đề này.
“Đơn giản, bởi vì ghen ghét thôi “.
“Ồ, đại ca, nói rõ hơn chút đi “.
Carmen gãi đầu hỏi, nàng tương đối hiếu kì, rõ ràng nàng không có
ý xấu với bếp trưởng, vì sao hắn lại làm vậy ?
“Bởi vì hắn không muốn danh tiếng của em vượt trội so với hắn, hắn
biết được với sự thưởng thức của ta, hắn có thể có được nhiều
thứ “.
“Ồ, đại ca có thể cho hắn thứ gì ? “.
“Danh tiếng, công việc, tiền nữa “.
Carmen cũng kinh ngạc, vị đại ca này có quyền lực như vậy ? Carmen
trêu trọc :
“Đại ca, nếu vậy đại ca cho em mấy thứ đó đi “.
Tokeru kinh ngạc, chủ động muốn mấy thứ vật chất này cũng ít thấy.
Thông thường đám người không phải uyển chuyển biểu đạt sao ? Chợt
thấy vẻ mặt của cô bé này, Tokeru cũng cười cợt lắc đầu. Carmen
tuyệt đối là tính cách tinh nghịch hiếu động, nhưng có lẽ vì hoàn
cảnh nên bề ngoài nhìn có vẻ xấu hổ sợ sệt thôi.
“Được, bây giờ ta có thể cho em cơ hội đó “.
Lần này thì đến lượt Carmen kinh ngạc, nàng muốn trêu Tokeru một
chút thôi nhưng không ngờ Tokeru lại thoải mái đáp ứng như vậy. Vì
sao đại ca lại giúp mình ? Không đợi Carmen nói thêm, Tokeru đặt câu
hỏi luôn :
“Carmen, em làm phụ bếp có thường xuyên được nấu ăn không ?”.
Tokeru đoán chừng, với tính cách của tên bếp trưởng kia, để hắn
giúp đỡ Carmen là không thể nào, rất có thể Carmen chủ yếu làm thợ
sơ chế nguyên liệu hay là rửa bát gì đó.
“Không có, mỗi ngày chỉ được làm 2-3 món thôi, hơn nữa phải dùng
nguyên liệu thừa “.
“Em có định ở lại quán ăn này không ? “.
“Có, ít nhất cũng được nấu một chút, hơn nữa nếu không ở lại, em
không có chỗ để về “.
Xem ra cô bé này không có người thân thuộc gì. Thế giới này quá
loạn, tỉ lệ người chết rất nhiều, như vậy thì những đứa trẻ không
cha mẹ, không có nhà để về cũng nhiều hơn. Có lẽ Carmen chính là
như vậy.
“Bây giờ có một công việc, nấu nướng cho rất nhiều người ăn, thoải
mái sử dụng nguyên liệu, có nhà ở luôn, tiền lương hợp lí, em có
đồng ý đi làm không ? “.
Tokeru thử hỏi, hắn tương đối thích cô bé này, thuê để làm đầu bếp
cho mình cũng rất ổn a.
“Công việc tốt như vậy, sao người ta lại thuê em ? Các đầu bếp khác
cũng rất nhiều, hơn nữa có nhiều kinh nghiệm hơn “.
Carmen cũng nghi hoặc. Nếu được, nàng rất muốn làm việc này. Thứ
nhất là nó hấp dẫn, được nấu nhiều hơn, thứ hai là bây giờ nàng
tương đối sợ khi vào bếp của quán ăn này, có quá nhiều ác ý, ghen
ghét.
“Bởi vì người thuê là ta, mà ta thì tin tưởng em sẽ làm được “.
Carmen nghe được, mặt nóng bừng lên, nhịp tim đập nhanh như trống.
Tokeru không để ý đến vẻ mặt của Carmen, hắn đang ngẩn người nhìn
bên cạnh của Carmen, tình yêu hộp quà lại xuất hiện một lần nữa ?
Như vậy thì cô bé này cũng sẽ xuất hiện trong nội dung truyện. Điều
này làm Tokeru rất bất ngờ, hắn không nhớ nhân vật Carmen này, chỉ
thấy tương đối quen thuộc mà thôi.
Với nhan sắc của Carmen, chỉ ba năm nữa là sẽ trở thành nữ thần
cấp bậc, hơn nữa rất có cá tính và khí chất. Nhưng nếu nàng xuất
hiên trong cốt truyện thì Tokeru phải nhớ ra chứ ? chẳng lẽ chỉ là
nhân vật phụ thôi ?
Nàng ưa thích nấu ăn, như vậy sau này có thể trở thành đầu bếp.
Chợt, một tia chớp lóe ra trong đầu Tokeru, đúng, là nàng, không thể
sai được… đầu bếp Carmen a.
Đầu bếp nữ xinh đẹp như vậy rất ít thấy lại xuất hiện trong cốt
truyện, như vậy chắc chắn chính là nàng. Tokeru không có nghĩ ra bởi
vì so với khi xuất hiện, Carmen bây giờ quá khác biệt.
Carmen chính là đầu bếp đã thách đấu với Sanji khi băng Mũ rơm đặt
chân lên Logue Town. Khi đó cô nàng này tương đối là diêm dúa, mái tóc
dựng lên như bờm sư tử, tay cầm quạt, miệng luôn ngậm chiếc muôi và
thường xuyên nhảy múa.