Quá trình đấu kiếm với Stainless, Tokeru cũng đã cảm nhận được kiếm
khí chuẩn mạnh như thế nào, cả về sức mạnh, lực xuyên thấu đều
cực mạnh. Tất nhiên Tokeru cũng dựa vào cảm giác của mình để thăm
dò loại kiếm khí này, kết quả làm hắn rất hài lòng. Tokeru biết
rõ, cảnh giới kiếm hào đích thực cách mình không xa.
Tokeru cũng quan sát Garp và Stainless đối đầu. Tokeru bị Stainless
đánh cho thua toàn tập, Stainless cũng bị Garp hành cho như con. Phong
cách chiến đấu của Garp đơn giản thô bạo, cứ nắm tay bọc haki rồi
đấm ra, ai cũng phải chùn bước.
Kiếm khí… 1 đấm.
Bảo đao bọc haki … 1 đấm.
Đầu của Stainless… 1 đấm rồi nói.
Sau đó, Stainless cũng ôm đầu ngồi xuống đất, nhìn còn đáng thương
hơn cả Tokeru.
Trong vòng mấy ngày, Tokeru cũng đã nắm bắt hầu hết các kiến thức
cơ bản khi tu luyện thể thuật theo cách của Hải Quân. Lão già Garp
nhồi rất nhiều kiến thức cơ bản vào đầu của Tokeru, kể cả một số
trường hợp phát sinh trong lúc tu luyện cũng có đề cập. Việc tu
luyện sau này hoàn toàn là chuyện của Tokeru.
Garp hôm nay sẽ rời khỏi Logue Town, nói rằng sẽ đi truy quét hải
tặc. Đương nhiên Tokeru không có tin tưởng, trăm phần trăm lão gìa này
đi thăm cháu, còn lấy cớ lung tung.
Garp đang đối thoại với Sengoku :
“Sengoku, ta sẽ rời Logue Town, kẻ có Haki quan sát cực mạnh kia cũng
không xuất hiện nữa, có lẽ hắn đã rời Logue Town “.
“Đã qua ngày rỗ của Roger rồi, có lẽ chúng ta qua cẩn thận “.
Sengoku cũng biết rõ, để Garp giám thị ở Logue Town nữa cũng không
có tác dụng gì, Hải Quân không thể hao phí chiến lực như Garp.
“Ừm, Tokeru tu luyện như thế nào ?“.
Sengoku hứng thú hỏi, hắn cũng tò mò về vị đại sư tuổi trẻ này.
“Có trí tuệ, kiên trì, cố gắng nhưng không có căn cơ, thiên phú
thường thường, tương lai có để đạt đến thiếu tướng cấp bậc “.
“Ừm, đáng tiếc nếu được bồi dưỡng từ nhỏ thì cũng có thể trở
thành cao thủ “.
Sengoku biết rõ căn cơ quan trọng như thế nào. Trong trường học Hải
Quân, việc bồi dưỡng tiềm lực cơ thể đặt lên hàng đầu. Cấm việc
tiết lộ haki vũ trang cho đám học viên, đồng thời lục thức Hải Quân
cũng không được phép dạy. Chỉ khi học viên đạt 18 tuổi mới tiếp xúc
với lục thức, trên 20 tuổi mới học haki vũ trang.
Đừng nhìn bây giờ Gion yếu hơn Tokeru mà đánh giá gì. Trong vòng mấy
năm nữa, tiềm lực kích phát, sức mạnh của nàng sẽ tăng lên như vũ
bão, lập tức sẽ vượt qua Tokeru. Sengoku hiểu điều này nên việc
Tokeru có thể đánh thắng Gion cũng không làm hắn quá kinh ngạc, việc
này thường xảy ra.
Việc tạo dựng căn cơ tiềm lực phải được thực hiện từ 5-6 tuổi, có
hệ thống rõ ràng. Thiên phú càng cao thì căn cơ càng vững vàng,
tiềm lực cơ thể càng lớn. Gion có thiên phú, tiềm lực rất lớn, rất
có thể đạt cấp đô đốc trong tương lai.
Thế giới chính phủ dạy lục thức quá sớm sẽ phá hủy tiềm lực
tương lai của đám người này, muốn trở thành cường giả đỉnh cao là
chuyện không thể nào. Đó là lí do mà về sau CP 9 dù am hiểu lục
thức mà vẫn bị đập thoi thóp, khó có thể mạnh hơn.
“Garp, lệnh cho Stainless ở lại Logue Town đến khi Tokeru cung cấp thanh
kiếm đầu tiên, hắn đích thân mang về bản bộ. Khoảng 3 ngày nữa quân
hạm chở nguyên liệu sẽ đến Logue Town, để Cromwell chuẩn bị tiếp
nhận “.
“Được “.
“Khi nào ngươi trở về bản bộ ? “.
“Khi ngươi nhận chức ta sẽ lập tức trở về “.
“Tốt “.
Kết thúc trò chuyện, Sengoku cũng cảm thấy ấm áp, huynh đệ của
mình có thể bỏ dở kỳ nghỉ để tham gia lễ nhận chức, hơn nữa còn
quyết đoán như vậy, thật sự hiếm có. Sengoku cảm thấy, đời này có
được người anh em như vậy thật sự quá may mắn.
Sau gần 2 tháng nữa, hắn sẽ lên chức nguyên soái, tiến gần hơn với
lí tưởng của mình, Garp trở về, Tsuru giúp sức… khoan đã… có cái
gì đó hơi sai.
Gần 2 tháng nữa… Garp trở về… con mẹ nó… Sengoku sắc mặt lập tức
giận đến tím tái. Cái gì huynh đệ ấm áp, cái gì may mắn, đều là
cứt chó… gần 2 tháng nữa mới về, trên cơ bản lão già này sẽ nhởn
nhơ nghỉ ngơi 2 tháng, gấp đôi mọi năm. Ta đây vậy mà còn thấy cảm
động, quá vô liêm sỉ.
Văn phòng đô đốc lập tức mây đen chăng kín, tiếng đập bàn phát ra ầm
ầm, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng gầm giận dữ :
“Garp… khốn kiếp “.
“Garp… lập tức trở về “.
Đám binh sĩ đi qua cũng nghi hoặc, Sengoku đô đốc hôm nay liên tục gọi
tên phó đô đốc Garp, chẳng lẽ có việc gì ? không lẽ đô đốc cảm thấy
nhớ nhung Garp phó đô đốc hay sao ? Ừm, rất có thể. Đám binh sĩ nghĩ
đến hình ảnh hai lão già ôm ấp mừng mừng tủi tủi, không nhịn được
giật mình, quá cay mắt a.
Hải Quân khá mất cân bằng tỉ lệ nam nữ, đám nam tân binh nhu cầu cấp
bách, thiếu thốn, sau đó nảy sinh tình cảm gì đó với anh em đồng
nghiệp cũng không ít. Thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy mấy đôi
Gay đang đưa tình với nhau, việc này không hiếm lạ. Tất nhiên giữa
Garp và Sengoku có tình cảm gì hay không thì đám binh sĩ này không
dám hỏi, chỉ dám tưởng tượng mà thôi.
Sengoku khó chịu ở tổng bộ thì đám hải tặc biển đông cũng khó
chịu. Bọn hắn sợ Garp nên không dám ra ngoài cướp bóc từ lâu. Nhưng
bây giờ mãi mà không thấy Garp truy quét hải tặc, nhởn nhơ chơi bời
ở Logue Town. Đám hải tặc cũng chẳng dám neo đậu gần Logue Town để
mua vật tư chuẩn bị vào đại hải trình.
Hải tặc là một đám người ưa tích nhậu nhẹt, chè chén, ăn uống linh
đình. Bây giờ sợ Garp đến mức không dám đi cướp bóc, nghèo đến quần
cộc không có mà mặc chứ chưa nói gì đến ăn uống. Cả đám người
không thể nhịn được nữa, muốn ra ngoài cướp bóc một chút rồi lặng
lẽ chờ Garp đi cũng không muộn. Thật vất vả thuyết phục đám thuyền
viên, chuẩn bị ra biển thì nghe tin Garp rời Logue Town, truy quét hải
tặc.
Đám hải tặc trên biển đông khó chịu như vừa nuốt một con ruồi, lại
phải tiếp tục ‘nằm gai nếm mật’. Đương nhiên vẫn có một số nhân vật
có gan, có ý chí, có mộng tưởng giương thuyền ra khơi. Với những
người như vậy, Garp rất thưởng thức và bội phục. Tất nhiên thưởng
thức xong rồi thì tiện tay bắt lại, đổi lấy chút công huân.
Chất lượng hải tặc ở Đông Hải thì vẫn vậy, yếu đến phát nổ. Muốn
tìm một người ăn trái ác quỷ cũng khó khăn, thể thuật kiếm thuật
thì càng không cần nói. Đoán chừng Tokeru cũng có thể chặt chết
một đám, càng không nói đến Garp.
Garp ra biển, Tokeru cũng không đến trụ sở để luyện tập nữa, về
tiệm rèn chuẩn bị cho những thanh kiếm tiếp theo. Đi theo Garp tu
luyện mấy ngày, Tokeru cũng có chút hảo cảm. Những người sống đơn
giản như Garp hay Luffy rất có mị lực cá nhân, có thể kết bạn với
nhiều người.
Garp rất trông chờ vào cháu của mình, hắn muốn cháu của mình trở
thành Hải Quân là điều không phải bàn cãi. Nhưng Tokeru biết rõ, Garp
thất bại, triệt để thất bại. Hơn nữa sau này còn tận mắt chứng
kiến Ace chết trước mặt, Luffy thì bị ‘chó đỏ’ Akainu đấm xuyên qua
ngực, cảm giác đó Tokeru có thể đoán được. Bây giờ Garp cũng coi như
nửa cái sư phụ của Tokeru, nếu có thể thì sau này giúp Ace và Luffy
một ít, cũng coi như trả lại ân tình.
Trong vòng mấy ngày, Tokeru cũng đi tìm các loại thảo dược để tạo
ra thuốc phụ trợ cho tu luyện. Loại thuốc này không hề khó làm,
Tokeru có thể ủy thác cho một dược sư chế tạo, kết quả rất được.
Chỉ tốn gần 20.000 Belly, Tokeru đã có đủ lượng thuốc dùng cho ba
tháng.
Tokeru có thể khẳng định thuốc này thật sự có tác dụng. Khi ngâm
thuốc, Tokeru cảm thấy vừa nóng rực lại vừa ngứa ngáy. Không chỉ da
bên ngoài ngứa ngáy, Tokeru còn cảm thấy xương cốt cũng ngứa ngáy.
Dấu hiệu hoàn toàn phù hợp với cảm giác ghi lại trong thiết đầu
công. Hiệu quả của thuốc này thì Tokeru chưa thấy rõ ràng, ít nhất
bây giờ Tokeru chỉ cảm thấy nó giúp tan vết máu ứ đọng, khôi phục
cơ bắp mệt mỏi.
Thể thuật của Hải Quân là một hệ thống khoa học, chính xác. Garp
từng nói qua, thể thuật của Hải Quân tu luyện đến cao cấp, cơ thể cơ
năng duy trì rất tốt, hạn chế bớt tốc độ lão hóa của tế bào. Do
đó ngoài 60 tuổi thì mới có dấu hiệu suy yếu dần.
Đám hải tặc có thể thuật mạnh nhưng tu luyện chắp vá, không có hệ
thống cụ thể khoa học, khi già đi thực lực sẽ trượt xuống rất
nhanh. Về sau Râu trắng chính là như vậy, thực lực trượt xuống đến
mức không vận dụng được Haki vũ trang, tốc độ cũng chậm hơn nhiều.
Garp hơn Râu trắng 4 tuổi nhưng khi Râu trắng chết thì Garp vẫn quá
mạnh, có thể đánh chết Akainu.