29 : Chuẩn Đô Đốc Tương Lai.


“Cái gì, Garp trung tướng ngài không có nói đùa chứ “.

Gion thất thanh nói, haki quan sát của Garp không nổi bật bằng haki vũ
trang và thể thuật của hắn nhưng cũng thuộc hàng quái vật. Tuyệt
đối có đẳng cấp của một đô đốc, thậm chí còn hơn.

Trong tình huống thông thường, haki quan sát và thực lực bản thân có
sự sai khác không lớn. Như vậy trên thành phố này có một nhân vật
cực mạnh mẽ có thực lực của một đô đốc ?

Nhân vật như vậy xuất hiện ở đây dụng ý gì, sẽ gây ra thiệt hại
gì, Hải Quân phải ứng phó như thế nào ? Tất cả các vấn đề này
đều cần phải cân nhắc. Garp cũng bước đến văn phòng của đại tá
Cromwell, thảo luận thêm về việc này.

“Tiểu tử, trong vòng nửa tháng có nhân vật khả nghi nào xuất hiện
không ?”.

“Không có, đa số là thuyền của thương hội, thuyền đánh cá trở về,
không có nhân vật nào xuất hiện cả, có chuyện gì sao Garp trung
tướng ?“.

“Cromwell đại tá, có thể có một nhân vật cấp đô đốc xuất hiện ở
đây “.

Gion tiếp lời.

“Cái gì, chắc chắn chứ ? “.

“Garp trung tướng cảm nhận được, haki quan sát mạnh mẽ thuộc hàng
quái vật “.

Cromwell trầm ngâm, bây giờ Garp trung tướng ở đây, nguy hiểm có lẽ
không xảy ra. Tuy nhiên nếu Garp trung tướng phải về bản bộ thì lại
khác, không ai có thể chạm trán với nhân vật cỡ này.

Bây giờ sắp đến ngày giỗ của Roger, một nhân vật cỡ này xuất hiện
có ý nghĩa gì ? Rất có thể là thuyền viên cũ của Roger, mạnh như
vậy chỉ có thể là Rayleigh, Shanks và một số người khác.

Cromwell đại tá lập tức gọi về tổng bộ Hải Quân, xin chỉ thị của
nguyên soái Kong.

“Cromwell, đưa den den mushi cho Garp “.

Rất nhanh, Garp nhận lấy den den mushi, mở miệng trước :

“Kong soái, ta cảm thấy tên này không có ác ý “.

“Bây giờ ngươi ở lại Logue Town, tìm cho ra kẻ này, nếu là thuyền
viên cũ của Roger thì cảnh báo một chút, nếu là hải tặc, trực
tiếp bắt, rõ chưa ?”.

“Rõ”.

Garp buồn bực cúp máy, cường giả cỡ này muốn che giấu bản thân
không hề khó, muốn tìm được không phải chuyện dễ dàng. Nếu mà kéo
dài cả tháng thì kì nghỉ của mình coi như là đi tong.

Gion không quản nhiều như vậy, có Garp ở đây, mọi chuyện vẫn trong
tầm kiểm soát. Quay sang Cromwell đại tá mở miệng hỏi:

“Cromwell đại tá, ở Logue Town có kiếm sĩ nào mạnh không ? “.

Cromwell cười khổ trả lời :

“Cái này… Gion trung tá, hay là ở lại trụ sở Hải Quân an toàn hơn “.

“Có Garp trung tướng ở đây, còn sợ gì “.

Garp ở một bên cười hắc hắc, vẻ mặt đắc ý. Cromwell đại tá cũng
đành mở miệng:

“Chủ gia tộc Ishida, một kiếm sĩ lâu năm là kiếm sĩ mạnh”. Chợt nhớ
ra cái gì đó, Cromwell lại mở miệng :

“Ừm, còn có một thợ rèn trẻ, mới đến Logue Town chưa được một
tháng, khá mạnh, tên là Tokeru “.

Gion nghe xong hớn hở chạy đi, bộ dáng hưng phấn bừng bừng. Cromwell
đại tá có chút lo lắng hỏi Garp:

“Trung tướng, liệu có an toàn không ? “.

Đợi lâu không thấy Garp trả lời, Cromwell quay lại, nhìn thấy Garp đang
ghé lên ghế ngủ như lợn, khuôn mặt lập tức đen sì lại, ngán ngẩm
vỗ đầu.

….

Tokeru không biết chỉ vì một chút hiểu lầm nhỏ mà khiến cho trụ sở
Hải Quân cùng với nguyên soái Kong phải kinh động, hắn còn đang ảo
não vì kế hoạch chưa bắt đầu đã phải hủy bỏ.

Tokeru thèm khát nhìn vào hộp quà trong phòng Garp, đã lâu rồi hắn
chưa được mở hộp quà. Khoan… đây là… nghề nghiệp hộp quà….ở cửa
hàng bán kiếm của Kyoko.

Tokeru đơn giản mừng đến phát điên, nghề nghiệp hộp quà lần trước
mở được sách kinh nghiệm, tác dụng không cần phải nói gì thêm. Dựa
vào kinh nghiệm trong đó, Tokeru lập tức trở thành đại sư rèn kiếm,
rèn ra thanh kiếm kết hợp cả chất lượng và nghệ thuật.

Theo hệ thống giới thiệu, nghề nghiệp hộp quà có thẻ mở được sách
kinh nghiệm, nguyên liệu, công thức, công cụ… hơn nữa cũng không khó
đến phát rồ mới đạt được như các hộp quà khác.

Tokeru lập tức cầm kiếm chạy ra khỏi tiệm rèn đi đến cửa hàng của
Kyoko. Vừa lấy hộp quà vừa nhờ Kyoko giám định chất lượng của thanh
kiếm một chút, một công đôi việc.

“Ông chủ, thanh kiếm tốt nhất của cửa hàng ông ở đâu, tôi muốn mua “.

“Cô gái nhỏ, kiếm trong cửa hàng tôi không thể so sánh với thanh cô
đang cầm được, có cần thiết không ?”.

Kyoko mặt đầy cười khổ nhìn Gion đang đứng trước mặt, hắn biết và
nhìn thấy rất nhiều thanh kiếm quý nhưng không đồng nghĩa là hắn có
chúng. Tiệm của hắn không có danh kiếm, thanh kiếm tốt nhất chính
là thanh giá 3 triệu mà Tokeru nhìn thấy trước đó.

Cuối cùng Gion tràn đầy vui thích nhìn thanh kiếm giá 3 triệu kia,
thanh Kasai của Tsuru nàng phải trả lại sau đó, thanh kiếm này không
phải là danh kiếm nhưng chất lượng rất tốt, ít nhất nàng cho rằng
như vậy. Đương nhiên giá cả thấp hơn một chút thì tốt hơn.

Tokeru mặt đầy hưng phấn đi đến, từ xa ông chủ Kyoko đã nhìn thấy,
giờ tay hô to :

“Tokeru, cậu đến đấy à “.

Tokeru cũng cười cười vẫy tay, thỉnh thoảng Tokeru cũng nói chuyện
với Kyoko về kiếm, hiểu biết của hai người đều không ít nên rất
nhanh trở thành bạn vong niên.

Gion nghe đến cái tên Kyoko lập tức hứng thú, Cromwell đại tá nói đây
cũng là kiếm sĩ mạnh, trước đó nàng đến khiêu chiến Ishida gia chủ,
ông bác này kỹ năng rất tốt nhưng lại quá già, đánh hơn mười phút
đã mệt thở hồng hộc, bất đắc dĩ phải ngừng thi đấu.

Gion lập tức nhảy ra, kêu to :

“Tokeru đúng không, nhận lời khiêu chiến của ta đi “.

Tokeru cũng chạy đến gần, nghi hoặc một chút, có vẻ như có người
khiêu chiến. Tokeru không quan tâm lắm, trước tiên cứ lấy hộp quà đã,
mọi chuyện cứ để sau.

Gion đã chuẩn bị xong tư thế chiến đấu, chuẩn bị đấu kiếm thì
Tokeru trực tiếp đi qua, đúng… là đi qua, không thèm nhìn nàng một
chút.

Tokeru hớn hở chạy đến trước mặt Kyoko, giả vờ giả vịt chào hỏi
một câu rồi phất tay thu lại hộp qùa. Như thường lệ, nghề nghiệp
hộp quà thật sự quá đơn giản, Tokeru cười hắc hắc, chợt nhìn thấy
Kyoko sắc mặt không đúng mới nghi hoặc hỏi:

“Kyoko, làm sao vậy ? “.

“Tokeru, tốt nhất là cậu nên quay lại đằng sau “.

Tokeru cũng nghi hoặc quay đầu lại. Nhìn thấy Gion lúc này sắc mặt
đỏ bừng bừng, giận đến run cả chân. Nàng là thiên tài trong học vên
Hải Quân, lại xinh đẹp, chưa từng nhận sự vũ nhục như vậy. Chưa nói
đến khiêu chiến không được tiếp nhận, thậm chí Tokeru còn chưa nhìn
nàng một chút, chẳng lẽ ông chú Kyoko hấp dẫn hơn cả nàng.

Tokeru không biết mình vừa gây ra cái gì, hắn lúc này đã trợn lồi
cả mắt. Xinh đẹp…quá xinh đẹp… từ khi chuyển đến thế giới này,
Tokeru chưa từng nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như vậy. Mãi một lúc
Tokeru mới nhận ra cô gái này đang giận dữ tái cả mặt, Tokeru nghi
hoặc hỏi thăm :

“Ừm, tiểu thư xinh đẹp này, có tâm sự gì sao ? “.

“Hừ “.

Gion quay đầu sang một bên, lúc này mới bớt giận hơn một chút. Có
lẽ hắn không nghe thấy hoặc quá hưng phấn. Tokeru lập tức sít lại
gần, ánh mắt nghiêm túc gằn giọng :

“Không biết đã có ai nói cho tiểu thư chưa… khi giận dữ, tiểu thư quả
thật … “.

Gion cũng nghiêng tai lắng nghe cẩn thận. Chẳng lẽ vô cùng đáng sợ ?

“Vô cùng xinh đẹp “.

Gion mặt đầy xấu hổ trừng mắt :

“Nói năng linh tinh “.

Tokeru cũng thôi không trêu chọc, dừng đúng lúc , đây mới là kỹ năng
tán gái đỉnh cao.

“Cô tên gì ? “.

“Gion, ta là một kiếm sĩ, mời tiếp thu sự khiêu chiến của ta “.

“Ồ tên rất đẹp, Gio …Gion…cô… cô là Hải Quân ?”

“Đúng, làm sao ngươi biết ?” Gion nghi hoặc hỏi, mình còn chưa tốt
nghiệp, không có chút danh tiếng nào.

Tokeru giật nảy cả mình nhìn Gion, mẹ nó… đây không phải là Momousagi
“ Thỏ hồng” sao ? tương lai thậm chí được cất nhắc để làm đô đốc
Hải Quân. Đương nhiên cuối cùng không thành công tuy nhiên thực lực
chắc chắn cũng tiệm cận rồi, tuyệt đối là nhân vật cao cấp.

Một chuẩn đô đốc Hải Quân tương lai khiêu chiến với mình, lại còn
xinh đẹp như vậy. Tokeru lập tức hào hứng, hắn chưa từng tìm được
đối thủ từ khi đến Logue Town này, hơn nữa còn là một kiếm sĩ.

Tokeru và Gion chạy ra khu đất trống của Kyoko để giao chiến. Hai
người đứng cách nhau hơn 10 m đối mặt. Gion cầm lấy kiếm của mình,
mở miệng :

“Kiếm sĩ Gion, xin chỉ giáo “.

“Thợ rèn Tokeru xin chỉ giáo “.

Lâp tức hai người rút kiếm ra lao vào nhau.

Keng… tiếng chạm kiếm vang lên, cả hai người lập tức hưng phấn. Đối
thủ xứng tầm a, cả về lực lượng, tốc độ, kỹ thuật cơ bản đều
ngang nhau.


One Piece: Thợ Rèn Huyền Thoại - Chương #29