Tokeru lắc đầu tỉnh lại, ngủ cả đêm tinh thần sảng khoái, thư thái.
Từ khi Tokeru bắt đầu thu luyện đến giờ, nếu không có gì đột xuất,
sáng nào cũng tự động dậy đúng giờ. Tokeru thay quần bơi rồi chạy
ra biển, bắt đầu tập luyện như mọi khi.
Không thể không nói, quần bơi của Tokeru thật sự rất tốt, Tokeru cũng
không thèm quan tâm đến ánh mắt của người khác, mình thấy thoải mái
là được. Sống mà quan tâm đến ánh mắt của người khác cũng không có
gì thú vị. Tất nhiên còn lâu Tokeru mới có thể sống mà không kiêng
kị bất kì điều gì, thoải mái làm theo ý nghĩ của mình. Muốn được
như vậy thì phải mạnh hơn, phải luyện tập chăm chỉ.
Thực hiện xong bài tập mỗi sáng, Tokeru cũng chạy về tiệm rèn
chuẩn bị làm ăn. Trái ác quỷ làm cho Tokeru khỏe mạnh hơn và cũng
nhanh hồi sức hơn, vừa mới bơi mệt như chó chết xong, nghỉ ngơi 20
phút cũng phục hồi lại. Nhìn một chút đồng hồ, còn 30 phút nữa
mới đến giờ làm việc, Tokeru tranh thủ kiểm chứng một số thứ.
Từ kho hàng hệ thống lấy ra mấy thanh kiếm, 2 thanh kiếm, trong đó 1
thanh là kiếm của Tokeru vẫn dùng từ trước đến nay, một thanh là
Tokeru mua từ thương hội CAS, nghe Francis nói thanh kiếm này thuộc
hàng kiếm tốt, có giá 500.000 Belly.
Tokeru cũng muốn kiểm chứng một chút nên cũng cắn răng mua một thanh
kiếm được coi là tốt về thử nghiệm. Chỉ lát nữa thôi, 500.000 belly
coi như là rác thải, tuy nhiên nếu thử nhiệm này chính xác, việc xa
xỉ này tuyệt đối giá trị.
Tokeru nhìn qua vẻ ngoài của thanh kiếm, vỏ được làm bằng sứ đỏ,
họa tiết lá cây, vành chắn kiếm hình tròn làm bằng đồng. Họa tiết
bề ngoài không tệ tuy nhiên vẫn có nhiều lỗi, Tokeru chắc chắn mình
có thể làm tốt hơn.
Rút kiếm ra, lưỡi kiếm sắc bén, đường vân hamon rất chuẩn, độ cong
phù hợp, Tokeru dùng tay chạm vào thân kiếm, lập tức xác định được
kiếm này chỉ dùng 5 loại đá mài, người thợ mài kiếm cũng thuộc
dạng tầm thường. Không phải cứ mài lưỡi kiếm sắc như dao thì đó là
một thợ mài kiếm tốt, người thợ mài phải lột tả được linh hồn
của thanh kiếm cũng như ý chí của người thợ rèn kiếm.
Tất nhiên với kiến thức của 5 vị đại sư mài kiếm như Tokeru thì một
vị thợ mài kiếm cao cấp trước mắt Tokeru cũng chỉ coi như hạng tầm
thường. Để một thanh kiếm có được linh hồn của mình, tất cả các
công đoạn tạo ra kiếm đều phải tốt, phải lột tả được ý chí của
thợ rèn kiếm.
Tokeru cũng không xoắn xuýt nhiều, bắt đầu rút kiếm của mình ra,
cảm nhận hơi thở của thanh kiếm 500.000 belly kia, vung tay chém :
Cạch… lưỡi kiếm lập tức gãy làm đôi, kiếm cũng là sắt thép, cũng
có hơi thở và đương nhiên có thể chém đứt, với 1 thanh kiếm trong tay
kiếm khách thì rất khó chém đứt bởi vì điểm yếu trên lưỡi kiếm
chỉ lóe qua trong chớp mắt. Còn kiếm đã đặt trên bàn thì rất đơn
giản.
Tokeru nhặt mảnh kiếm lên, phần bị chém đứt phẳng như gương. Tokeru
dùng haki quan sát để nhìn kĩ phần bị chém này. Haki quan sát tăng
cường thị lực là điều không phải bàn cãi, đặc biệt là haki quan
sát đẳng cấp cao như Tokeru.
Tập trung nhìn một lúc, Tokeru cười to, không có, hoàn toàn không có,
như vậy kỹ thuật rèn kiếm đã bị thiếu hụt, thanh kiếm này không
có, Kitetsu tổ sư cũng không có. Vậy câu hỏi đặt ra là Kitetsu tổ sư
đã dùng loại hợp kim gì làm lưỡi kiếm để thanh kiếm có độ cứng
cao như vậy trong khi kỹ thuật đã bị thiếu hụt ?
Có thể, trên thế giới này tồn tại loại hợp kim hùng mạnh có độ
cứng hơn cả thép tốt, và đương nhiên loại hợp kim này vô cùng hiếm.
Với việc tốn 500.000 belly, Tokeru đã biết được điều mình muốn. Vì
sao lại không chặt đôi thanh kiếm cũ kia ? Bởi vì Tokeru không biết
thanh kiếm kia xuất xứ từ đâu, có phải từ thế giới này hay không ?
chặt đôi ra kiểm chứng cũng không có tác dụng gì.
Lúc này mấy người làm công cũng đã đến, công việc có thể bắt đầu.
Tokeru bước ra ngoài, nghiêm túc nói :
“Chắc các ngươi cũng biết về ta, ngoài giờ làm việc, ta rất thoải
mái, tiệc tùng ca hát gì cũng được. Nhưng trong khi làm việc, ta sẽ
không để ai khiêu khích quyền uy của ta, đã rõ chưa ?”
“Rõ”.
Đám người làm công run run, bọn họ cũng biết việc Tokeru chém tên
Savic kia, người trước mặt này tuyệt đối là một kẻ đáng sợ. Đám
người cũng biết rõ sau này mình phải làm gì, nghe lời làm việc là
được.
Yuba và Notis đã bắt đầu chuẩn bị, trong vòng 3 ngày, xưởng rèn sẽ
chỉ luyện thép, tất cả công cụ đều phải đưa vào vị trí hợp lí,
Tokeru sẽ đích thân hướng dẫn tỉ mỉ. Các loại sa thiết, than củi
được đưa đến từ hôm qua, chất đầy trên mấy chiếc xe.
Lò luyện thép đã được Tokeru làm xong, lò này gọi là Tatara, dài 3
m , cao 1.2m, rộng 1m bên cạnh có các lỗ thông gió để thổi không khí
vào. Bên dưới là phần móng đã khô ráo hoàn toàn và cách ẩm. Những
chiếc lò kiểu này được làm bằng đất sét, dầy, chịu nhiệt tốt,
mỗi khi luyện thép lại phải đắp lò mới, mỗi lò chỉ sử dụng 1 lần
duy nhất.
Thấy các nguyên liệu đã đưa vào đúng chỗ, Tokeru hô to :
“Nổi lửa, đưa nguyên liệu vào “.
Ngay lập tức những người thợ có kinh nghiệm chuyển rời các loại
than gỗ nguyên liệu vào, đốt lửa. Tokeru khoanh tay đứng nhìn xem ngọn
lửa, bắt đầu chỉ huy đám thợ thủ công.
….
Hai ngày ba đêm Tokeru không ngủ, liên tục chỉ huy đám thợ lúc nào nên
cho sa thiết, lúc nào nên cho thêm than củi và nguyên liệu khác. Tokeru
sử dụng khả năng nghe âm thanh ngọn lửa và màu sắc của ngọn lửa để
phán đoán chính xác.
Kỹ thuật này mỗi vị đại sư đều có kinh nghiệm riêng, điểm đặc biệt
riêng, Tokeru kết hợp tất cả, phán đoán mọi tình huống trong lò,
đảm bảo thép luyện ra tốt nhất.
Với thể chất của Tokeru thì không ngủ nghỉ liên tục như vậy cũng sẽ
mất sức chứ chưa nói đến đám thợ, vì vậy đám thợ thủ công sẽ thay
nhau nghỉ ngơi, tuy nhiên Yuba và Notis thì không, lúc nào cũng túc
trực bên cạnh Tokeru để học hỏi kinh nghiệm, thậm chí Notis còn dùng
giấy bút để ghi lại từng chú ý một.
Tokeru cũng không có tham lam cái gì, thường thường mở miệng chỉ dạy
một ít lưu ý. Tuy nhiên, khi liếc qua bản ‘bút kí’ này, Tokeru lập
tức giật cả mình, ngươi tốt xấu gì cũng đã 16 tuổi a, chữ không
cần đẹp thì ít nhất cũng có thể suy luận ra chứ, Tokeru cũng không
biết mình chỉ bảo tên này là đúng hay sai.
Về sau, bản ‘ bút kí’ này được gọi là ‘thiên thư’ trong mắt tất cả
các thợ rèn, thứ nhất bởi vì lượng kiến thức tuyệt vời của nó
và thứ hai chính là sự khó hiểu của nó. Mỗi vị thợ rèn đều lí
giải khác nhau, tạo ra sự đặc sắc tuyệt vời của kỹ thuật luyện kim
sau này.
Sáng ngày thứ ba, lò luyện đã ăn hết 24 tấn sa thiết, than gỗ các
loại và bây giờ chính là lúc để lấy thành quả. Ngay bây giờ sẽ
quyết định xem thép này có thể dùng làm kiếm không, hay chỉ có thể
dùng làm con dao trong nhà bếp và mấy thứ binh khí hạng xoàng.
Theo kinh nghiệm của các đại sư luyện thép, loại thép phù hợp có
tên là Tama- Hagane (ngọc cương ) những miếng ngọc cương chất lượng
tốt thậm chí có thể mang đi đấu giá, thép này cũng đắt hơn mấy
chục lần thép bình thường.
Hơn 10 thợ thủ công cầm búa dài, đứng chờ mệnh lệnh của Tokeru,
Tokeru lắng nghe tỉ mỉ âm thanh của ngọn lửa rồi mới ra lệnh :
“Đập “.
Đám thợ thủ công lập tức hành động, Tokeru cũng cầm một cây búa
cán dài vung lên, rất nhanh lò đã bị đập vỡ, tất cả các loại tạp
chất lắng bên dưới được kéo ra ngoài, dần dần, khối thép lớn như
dung nham nóng chảy hiện ra. Tất cả những người thợ đều nín thở
chờ đợi khối théo nguội dần.
Tokeru cũng căng thẳng, nói thế nào thì đây cũng là lần đầu Tokeru
luyện thép cao cấp, nếu thất bại thì cũng chỉ có thể làm lại từ
đầu. Trong ánh mắt chờ mong của mọi người, khối thép nguội dần, bên
ngoài lộ ra màu nâu đen, sần sùi. Tokeru nhìn thấy vỏ ngoài này
cũng nhẹ nhàng thở ra, chỉ bên ngoài bị oxi hóa nhiều như thế này
thì mới có thể trông đợi vào một kết quả tốt.
Khi khối thép có bề ngoài như vậy mới coi như đủ tiêu chuẩn làm
kiếm, còn để xác định xem thép có hoàn hảo hay không thì còn cần
phải kiểm tra thêm. Tokeru dùng búa đập vỡ mấy khối vỏ ngoài ra và
nhặt lên quan sát. Màu sáng bạc , ánh kim, dày nặng, có thể coi là
thép tốt.
Trong ánh mắt chờ mong của mọi người, Tokeru đứng dậy cất giọng :
“Chất lượng thép chưa đạt đến hoàn hảo, tuy nhiên cũng thuộc loại
tốt, 3 ngày trời vất cả, ngày mai nghỉ, ngày kia bắt đầu làm tiếp
“.
Đám thợ sung sướng ôm nhau, mặc dù không biết kiếm rèn ra có tốt
không nhưng thép tốt cũng là một thành công bước đầu.