Kokoro đổ chút trà cho Tokeru và Tom rồi ngồi xuống bên cạnh, hăng
hái hỏi Tokeru :
“Tokeru, Tiger hiện nay thế nào ? nghe nhiều người nói tại G-8 chi bộ
ngươi và hắn bị thương rất nặng ? “.
“Hiện nay sức khỏe đã không có vấn đề, hắn gặp được bác sĩ rất
giỏi “.
“Vậy may quá, lần này băng mặt trời không tới đây sao ? chúng ta cũng
đã lâu không gặp hắn rồi “.
Kokoro hơi tiếc nuối nói, nàng và Tom đi khỏi đảo người cá cũng đã
lâu, cách đây mấy năm Tiger đến thăm hai người một lần, sau đó không
thấy xuất hiện nữa. Lần này Tiger không đến quả thật có chút tiếc
nuối.
“Lần này chỉ có ta, Orihara và một người nữa tới, băng Mặt trời sau
hai tháng nữa mới tới nơi này, khi đó các ngươi cũng có thể gặp
mặt “.
Nghe thấy Tokeru nói như vậy, Tom và Kokoro đều cao hứng, Kokoro nhân
tiện hỏi luôn :
“Lần này các ngươi tới trước không phải muốn đóng tàu chứ ? “.
Iceburg nhanh chóng nhìn sang, gấp gáp nói chen vào :
“Sensei, ngài không nên mạo hiểm lúc này. Về phần đóng tàu, ta và
các kỹ sư có thể đảm nhiệm “.
Tom cười to, không nề hà phất tay :
“Đừng nghe tên này nói lung tung. Nếu như Tokeru-kun muốn đóng tàu thì
ta nhất định sẽ ra tay, dù sao tàu lửa trên biển đã hoạt động, ta
đang rảnh rỗi đây “.
Iceburg và Franky gấp gáp ngăn cản nhưng Tom căn bản không để ý, chỉ
ngồi cười to. Tokeru cũng có chút cảm động, mặc dù hắn không phải
tới đóng tàu nhưng thái độ của Tom rất đáng khen.
Phiên tòa xử lại cho Tom sẽ mở trong nay mai, nếu như Tom đóng tàu cho
hải tặc ngay thời điểm này sẽ bất lợi cho bản án. Nếu không được
trắng án thì công sức của Tom hơn mười năm nay sẽ đổ sông đổ biển
hết.
Chính vì thế mà Iceburg và Franky mới gấp gáp lo sợ.
Đương nhiên kể cả Tom có ‘cải tạo’ tốt như thế nào thì kết cục vẫn
chỉ có một, trừ khi hắn đem Pluton giao ra.
“Được rồi, không cần sốt sắng, ta đến đây cũng không phải định đóng
tàu. Tàu ta đã có, tạm thời cũng không có ý muốn đóng thêm “.
Iceburg và Franky thở dài một hơi, còn Tom và Kokoro thì hơi kinh
ngạc. Tom gãi đầu hỏi :
“Vậy Tokeru-kun lần này đến đây làm gì ? sẽ không phải là đến dạo
chơi chứ ? “.
“Ha ha, dạo chơi chỉ là một phần nguyên do thôi. Lần này chủ yếu có
mấy việc cần ngài hỗ trợ “.
“Xin mời nói, ta sẽ hết sức hỗ trợ “.
Tokeru cười cười, chỉ vào Orihara nói :
“Ta muốn Tom trợ giúp một chút về kỹ thuật, thuyền viên của ta muốn
nghiên cứu chút về vũ khí “.
Tom hơi kinh ngạc :
“Vũ khí ? không phải là bác sĩ của băng sao ? “.
“Ừm, Orihara kiêm luôn cả nhà thiết kế và nhà khoa học, một chút vũ
khí cũng có nghiên cứu “.
“Thì ra là vậy, việc này không có vấn đề, lát nữa Franky đưa Orihara
tiên sinh đến xưởng 2, nơi đó không thiếu công cụ “.
Tokeru và Tom tùy tiện hàn huyên một chút mới trầm ngâm nói :
“Ta có điều này muốn nói riêng với Tom, mọi người thông cảm “.
“Ừm, ta ra ngoài “.
“Chúng ta cũng đến xưởng đây “.
Kokoro, Iceburg, Franky và Orihara nối đuôi nhau ra ngoài, để lại không
gian cho Tokeru và Tom.
“Tom, lần này ta còn có mục đích thứ hai, liên quan đến Pluton… “.
Franky đưa Orihara đến xưởng 2, Iceburg tò mò hỏi Kokoro :
“Bà Kokoro, Tokeru-kun rất nổi tiếng sao ? ta cảm thấy tên hắn hơi quen
“.
“Tokeru-kun đích thật rất nổi tiếng, một đại hải tặc treo thưởng 655
triệu Belly mà”.
Iceburg kinh hãi trợn tròn mắt, lắp bắp :
“655 triệu Belly, không đùa chứ ? “.
Đây là Đại Hải Trình, hải tặc truy nã cao hơn bốn biển nhiều.
Iceburg đã nhìn thấy không ít hải tặc được cho là tai to mặt lớn,
tiền truy nã trên 100 triệu. Đám hải tặc đó phô trương đến mức chỉ
thiếu nước đánh trống khua chiêng. Trên tay lúc nào cũng cầm lệnh
truy nã, gặp ai cũng giơ lên kiêu ngạo một phen.
So với đó, Tokeru 655 triệu Belly căn bản không có chút nào gây sự
chú ý. Vừa rồi Iceburg và Franky còn có ý định động thủ ngăn cản
Tokeru tìm Tom, nghĩ lại đã thấy mát lạnh cả người a.
“Không phải ngày thường ngươi cũng hay để ý đến tin tức hay sao ? chưa
nghe nói qua sao ?”.
Iceburg hơi xấu hổ :
“Ách… mấy tháng này bận quá, không kịp thời chú ý đến”.
Một bên khác, Franky và Orihara đi về hướng xưởng 2. Nơi này chuyên
chế tạo và gia công vũ khí, Franky thường xuyên trộm đến đây, rất
quen thuộc.
Thiên phú của Franky về máy móc và vũ khí rất cao, tài năng đã
được Tom công nhận. Nhưng đứng trước chuyên gia chân chính như Orihara,
Franky đúng nghĩa là miệng còn hơi sữa, không so sánh được.
Vũ khí không phải là Orihara hướng nghiên cứu chính nhưng hắn có
kiến thức cơ bản vững chắc, trí thông minh có thừa, lại đã xem qua
phòng thí nghiệm của Vegapunk. Cho nên tạo nghệ của Orihara hiện tại
đã không phải ai cũng có thể so sánh.
Lại thêm bên cạnh Tokeru có đủ thứ li kỳ cổ quái, thậm chí khoa
huyễn, cũng đủ cho Orihara thoải mái lần mò. Trình độ sẽ ngày một
tăng cao, thậm chí có cơ hội sánh ngang với Vegapunk.
Nhìn thái độ của Franky thì biết, tên tóc xanh này đã thiếu chút
nữa ôm lấy đùi của Orihara a.
Buổi chiều, Kuma tìm đến Tokeru, công việc hoàn thành.
Tiền đã được Kuma gửi thẳng đến cho Dragon, không chút dây dưa dài
dòng. Ông chủ của cửa hàng căn bản không dám làm khó dễ hay có ý
đồ ăn chặn gì. Trước mặt một hải tặc gần 300 triệu Belly, hắn không
dám nổi tâm tư. Chưa kể còn có một vị truy nã 655 triệu Belly đứng
đằng sau, hắn còn chưa muốn chết a.
Làm cái nghề này, nhất định phải có hậu trường. Hậu trường của
ông chủ chính là đại tá Hải Quân quản lí khu vực. Một đại tá đương
nhiên không đủ cứng để đối mặt với Kuma, càng không có tư cách chung
mâm với Tokeru.
Ông chủ biết điều này, cũng nhanh nhẹn công bằng giao dịch, Tokeru
không có gì bất mãn.
“Thủ lĩnh, tổng kim ngạch là 3 tỷ 231 triệu Belly, đây là hóa đơn “.
Tokeru cầm qua hóa đơn, tùy ý liếc qua rồi cầm den den Mushi gọi cho
Dragon, báo hắn một câu.
Tại vương quốc Kamabakka, Dragon miệng đều sắp cười đến sai lệch. Hơn
3 tỷ Belly tuyệt đối làm sống lưng hắn thẳng tắp, ít nhất trong
vòng hơn một năm nữa tiền bạc không lo.
“Quả nhiên làm chuyện gì cũng cần tiền a, một ít mục tiêu có lẽ
cũng nên bắt đàu làm dần “.
Cả năm trời xây dựng quân cách mạng, Dragon hiểu rất rõ tầm quan
trọng của tiền bạc. Làm việc lớn, chỉ có bầu nhiệt huyết là không
đủ, muốn thành công cần nhiều yếu tố, tiền bạc chính là yếu tố
quan trọng bậc nhất.
“Thủ lĩnh, có chuyện gì vui sao ? “.
Ivankov đứng tại cửa, nhìn thấy Dragon cười hớn hở, ngạc nhiên nói.
Trong trí nhớ của nàng thì số lần Dragon cười chưa đến 3 lần a.
“Tokeru thủ lĩnh đã cho Kuma gửi tiền về, kim ngạch hơn 3 tỷ “.
“Nhanh như vậy, Tokeru thủ lĩnh phong cách thật hung mãnh a “.
“Ivankov, hôm nay công việc thế nào ? ách … mặt ngươi sao vậy ? “.
Dragon tâm tình tốt, liếc mắt nhìn Ivankov nhưng thấy gương mặt Ivankov
hơi xanh tím, quần áo chật vật mới ngạc nhiên hỏi. Ivanlov là vua
tại đất nước này, ai dám làm hắn chật vật như vậy ?
“Không sao đâu thủ lĩnh, hôm nay giao chiến với Tiger bị hắn lỡ tay
đánh bị thương “.
“Tiger đánh bị thương ? các ngươi thực lực ngang hàng nhau, không đến
mức như thế chứ ? “.
Dragon lại càng kinh ngạc hơn, Ivankov và hắn là bạn lâu năm, thực
lực kinh nghiệm chiến đấu phong phú, hơn nữa còn là bác sĩ. Do đó
Tiger muốn đánh bại rất khó, hơn nữa hai người thực lực không có
chênh lệch đáng kể.
Mấy ngày trước Dragon đã xem qua Tiger và Ivankov chiến đấu, không có
chênh lệch đáng kể nào. Trong vòng mấy ngày tại sao mạnh lên nhanh
vậy ?
“Thủ lĩnh, Shokan trong chiến đấu nghĩ ra gì đó, sau đó thảo luận
với Notis và Tiger cải tiến sức mạnh. Hiện nay mỗi khi bọn họ ra
tay, sức mạnh như truyền trong không khí, rất khó phòng bị. Tiger áp
dụng càng quá đáng, kể cả nơi lượng nước thiếu thốn vẫn làm ta
khổ không thể tả “.
Ivankov buồn phiền than vãn, chỉ có khi đối diện mới thấy loại chiêu
thức này đáng sợ. Trước kia Ivankov chỉ cần né tránh những nơi có
độ ẩm cao, gần nguồn nước là có thể hạn chế đi khả năng ra đòn
cực mạnh của Tiger. Nhưng giờ đây Tiger căn bản không quan tâm, thiếu
thốn hơi nước không còn ảnh hưởng lớn như vậy.
Còn nơi nhiều hơi nước hay cạnh biển, mỗi khi Tiger dùng đại chiêu là
Ivankov tưởng như sắp chết đến nơi vậy. Shokan và Notis cũng bắt đầu
‘bán hành’ cho các Okama, khó có thể chấp nhận a.