Tokeru nhanh chóng hội họp với băng của mình, hắn thần thần bí bí
nói :
“Chúng ta cũng nên đi tìm sự kích thích mới, đảo Angel cũng không
còn nơi thú vị nữa “.
“Đi đâu, thuyền trưởng ? “.
“Hắc hắc, thành phố vàng trong truyền thuyết thì sao ? “.
Tiger kinh ngạc hỏi:
“Chẳng lẽ nó có thật ? không đúng, nó làm sao có thể ở trên Skypiea
được ? “.
“Tiger, chúng ta lên đây bằng gì ?”.
“Ý ngươi là dòng hải lưu đẩy thành phố vàng lên Skypiea sao ? quá
khó tin, đúng, vậy nó ở đâu ? “.
“Upper Yard !! “.
“Thánh địa của người dân Skypiea ?”.
Mấy người khác đồng loạt hô lớn, có bí mật a. Mấy hôm nay bọn họ
đi chơi đến quên cả trời đất, cũng có nghe nói đến chiến tranh giữa
người Shandia và người Skypiea. Tuy nhiên họ lại cho rằng đây đơn giản
là nội chiến mà thôi.
Nghe lời của Tokeru thì sự việc không đơn giản như thế, thành phố
vàng, Upper Yard, cuộc chiến… tất cả đều mang theo một tầng thần bí.
Hiển nhiên lòng hiếu kỳ và máu thám hiểm của mọi người đã lên a.
“Muốn biết thì đi, trên đường ta sẽ nói “.
Conis và cha nàng Pagaya không đi cùng, hai người họ dù sao cũng phải
đi làm, không thể luôn đi chơi cùng mọi người. Do đó lần này mấy
người Tokeru đên thánh địa, hai người không biết chút nào.
Tiger từng là một nhà thám hiểm, đương nhiên cũng hiểu biết về
Noland. Sau khi nghe câu chuyện của Tokeru, ông ta thở dài một tiếng,
có chút thương cảm. Một con người đáng nể nhưng lại phải chết, sau
đó lưu lại tiếng xấu đến đời sau.
“Không có bất ngờ gì xảy ra, trên Upper Yard này còn có không ít
vàng. Chúng ta thăm quan rồi tiện tay lấy chút về tiêu xài “.
Tokeru khuôn mặt ‘tham lam’ nói, mọi người lập tức tránh ra xa, làm
bộ không quen biết. Một cuộc thám hiểm thần thánh bị Tokeru nói đến
mất hết cả cảm xúc. Tuy rằng có chút ý nghĩ nhưng cũng nên uyển
chuyển biểu đạt a.
Tokeru nhìn mấy tên dở hơi mặt mũi ‘thánh khiết’ xung quanh, giận đến
tái cả mặt. Hắn dám khẳng định, mấy tên này khi lấy vàng tuyệt
đối là nhiệt tình như lửa. Đều là người quen cũ, thánh khiết cho ai
xem ?
Đã nghiện còn ngại a.
Yoichi ánh mắt hơi lóe, trầm giọng nói :
“Thuyền trưởng, chúng ta có khách tới, nghênh tiếp một chút a “.
Tokeru cũng quay đầu nhìn lại, cười nhạt một tiếng. Một đám người
trong rừng cây bay nhảy chạy đến rất nhanh. Trên bầu trời, một lão
già tóc bạc gày gò, mặc áo giáp, tay cầm một cây giáo lớn, cưỡi
chim từ trên trời hạ xuống.
Kỵ sĩ bầu trời, Gan Fall- thần của Skypiea hiện tại.
“Người Blue Sea, các ngươi đến đây làm gì ?”.
Tokeru lắc lắc tay nói :
“Hắc hắc, chúng tôi chỉ đơn giản đến du lịch, các vị cứ đi làm
phận sự của mình đi. Yên tâm là chúng tôi chỉ thăm quan mà thôi, sẽ
không hành động khác “.
Gan Fall nhìn mấy người bên dưới, chưa nói đến đứng đầu Tokeru và tên
da đỏ ngay cạnh, những người khác lão cũng không có chút nào nắm
chắc. Lão trầm giọng nói :
“Làm sao ta có thể tin được các ngươi, đây là thánh địa, không có
người ngoài vào “.
Tokeru vuốt nhẹ tóc nói :
“Khuyết điểm duy nhất của ta là thành thật, hơn nữa gương mặt của ta
không giống người nói dối a, ngươi có thể tin vào nhân phẩm của ta “.
Thuyền viên bên cạnh khóe miệng điên cuồng giật giật, nếu không phải
hiện tại phải giữ mặt mũi cho thuyền trưởng, bọn họ đã sớm nôn
mửa đầy đất.
Gan Fall sắc mặt cổ quái nói :
“Nhân phẩm của ngươi ? có vẻ như ngươi còn chưa nộp phí nhập cảnh a.
Amazon đã gửi ảnh của các người cho ta rồi “.
Mẹ… quên mất chuyện này, mất mặt lớn. Thấy tất cả ánh mắt đều
dồn về phía mình, Tokeru gắng gượng nói:
“Hiểu lầm, hiểu lầm thôi. Hơn nữa luật lệ này lập ra chỉ để Amazon
có chút việc làm mà thôi, không cần quan tâm kỹ như vậy, nói chuyện
khác đi a “.
Nhắc đến luật lệ này, Tokeru nhức cả trứng không thôi. Từ tìm hiểu
của hắn, không nộp phí nhập cảnh căn bản không có gì bất thường.
Trái lại, nếu ngươi ngoan ngoãn nộp phí thì mới là không được bình
thường a. Người ta cũng không coi việc trốn phí nhập cảnh là tội,
đơn giản vì ai cũng vậy cả.
Vậy thì vì sao lại giữ lại luật lệ kiểu này ? Thực tế chủ yếu
là để Amazon chụp lại hình ảnh của những người đến Skypiea mà thôi.
Vậy thì vì sao Amazon lại là người được chọn, bà ta quá già a ?
Theo một ít tin đồn, Gan Fall và Amazon có một đoạn tình cảm oanh
liệt thời trẻ. Hơn nữa cũng không hề giảm sút theo thời gian, trái
lại càng mặn nồng hơn. Tuy rằng tin vịt này có chút vô lí nhưng
Tokeru ánh mắt không tự chủ được hơi cổ quái.
Gan Fall già rồi, Amazon cũng già chẳng kém.
Gan Fall hơi xấu một chút, còn Amazon thì … ừm… cũng không khá hơn.
Như vậy hai người này hoàn toàn có thể, Tokeru điên cuồng bổ sung
hình ảnh. Chuyện tình chàng kỵ sĩ cưỡi ngựa trời và cô gái gác
cổng, hình ảnh đẹp không dám nhìn a.
Gan Fall thấy Tokeru ánh mắt cổ quái, nghiền ngẫm nhìn mình, hơi
giật mình một cái, hắng giọng :
“Cho dù như vậy, nơi đây là thánh địa, không thể cho người Blue Sea
vào, từ trước đến nay vẫn vậy. Các ngươi vào đây sẽ làm ảnh hưởng
đến giấc ngủ của tổ tiên chúng ta “.
Tokeru cười lạnh một tiếng, thâm ý nói :
“Không cần nói giọng đó trước mặt ta, hơn trục năm trước Roger cũng
đã tới đây, chẳng lẽ ông ta không phải người Blue Sea ? Về phần ảnh
hưởng đến giấc ngủ của tổ tiên các ngươi ? tổ tiên đó, chưa chắc
của các ngươi a “.
Việc Roger lên Upper Yard chỉ là Tokeru suy đoán, dù sao ông ta đã gặp
Gan Fall, hơn nữa cũng khắc chữ lên chuông vàng, không có lí do gì mà
Roger lại không từng đến đây. Nhìn sắc mặt của Gan Fall, Tokeru biết
mình đã đúng.
Gan Fall trong lòng kinh hãi, ông phất tay giải tán đội kỵ sĩ, trầm
giọng nói :
“Ngươi đã biết nhiều chuyện như vậy, ta cũng cảnh báo luôn. Người
Shandia thường xuyên tấn công nơi này, ta sẽ không đảm bảo an tòan cho
các ngươi. Muốn thăm quan cũng được thôi nhưng đừng có ý đồ gì, ta
dù chết cũng không tha cho ngươi “.
“Hắc hắc, đừng nói sống sống chết chết đáng sợ như vậy, chúng ta
đương nhiên chỉ thăm quan mà thôi “.
Đồng thời kiếm chút vàng… Tokeru còn để lại một câu không nói.
Gan Fall dẫn băng của Tokeru vào Upper Yard, cũng không quên hỏi:
“Các ngươi nói mình là hải tặc ? vậy tại sao không có cờ hải tặc ?
còn nữa, băng của các ngươi gọi là gì ? “.
“Ách… tạm thời chưa nghĩ ra tên, còn cờ thì … để sau đi “.
Tokeru có chút xấu hổ nói. Hắn căn bản quá ‘bận’, thậm chí cũng
chưa từng chân chính suy nghĩ qua vấn đề này. Đương nhiên mấy cái tên
hắn nghĩ ra căn bản cũng khó nghe muốn chết a.
Là thuyền trưởng, ra khơi cả năm trời còn chưa đặt tên cho băng, chưa
vẽ cờ, quả thật xấu hổ a.
Tokeru nói nhỏ với mấy người bên cạnh :
“Từ hôm nay, các ngươi có thêm nhiệm vụ mới : mỗi ngày nghĩ ra cho ta
3 cái tên băng hải tặc, ba hôm báo cáo một lần, khi rời khỏi Skypiea
nhất định phải có “.
“Thuyền trưởng, đây không phải việc của ngài sao ? “.
“Ngàu quả thật lười biếng”.
“Tokeru-kun thật xấu “.
…
Bỏ qua lời oán hận của mọi người, Tokeru ung dung đắc ý chạy ra nói
chuyện với Gan Fall. Làm thuyền trưởng, hưởng đặc quyền là điều
đương nhiên. Hắn cũng đang cố gắng đề cao năng lực sáng tạo của
thuyền viên, quả thật quan tâm sâu sắc a.
“Gan Fall, chim không tệ “.
Tokeru đi bên cạnh lão già, nói một câu là Gan Fall suýt sặc chết.
Tokeru cũng cảm thấy hơi lạ miệng, lập tức chữa cháy.
“Nó tên là gì ? “.
“Pierre “.
“Quả nhiên là màu lông cá tính, hơn nữa bay cũng rất nhanh”.
Một con chim màu hồng chấm bi, to lớn, có thể chở người. Quan trọng
nhất là khuôn mặt nó rất có ‘biểu cảm’, rất đặc biệt. Nói đến
‘cộng sự’ của mình, Gan Fall lập tức hào hứng hơn.
“Nó không đơn giản chỉ là con chim bình thường đâu, nó là con chim đã
ăn trái ác quỷ Uma Uma no mi giúp nó có thể biến thành Thiên mã có
cánh “.
Tokeru nhìn Pierre đang hý loạn trước mặt, miễn cưỡng gật gù :
“Đúng là thiên mã, tiếng hý của nó thật … hùng mạnh “.
Nhưng, thành ‘thiên mã’ rồi thì sao nữa ? Thiên mã có cánh có thể
bay, nhưng chim cũng có thể a. Nhìn qua thì biến hình cũng chỉ có
tác dụng làm đẹp thôi a.
Nhìn màu lông không đổi của ‘thiên mã’, quả thật vô cùng ‘chói mắt’
a.