Tokeru và Francis bước đến một khu vực chứa sa thiết. Các loại sa
thiết được phân loại theo nơi sản xuất, mỗi một loại đều được chất
thành đống riêng, ghi chú rõ ràng.
Francis đi bên cạnh cũng luôn miệng nói về nguồn gốc xuất xứ của
các loại sa thiết. Tokeru cũng không hứng thú nhiều về nguồn gốc
của sa thiết, hắn chỉ cần biết nguồn gốc của 1 loại sa thiết phù
hợp nhất mà thôi.
Việc chọn loại sa thiết phù hợp rất khó khăn, kể cả với những kinh
nghiệm trong đầu Tokeru thì vẫn không hề đơn giản. Theo kinh nghiệm
của 5 vị đại sư luyện thép, việc chọn sa thiết phải chú ý đến màu
sắc đầu tiên, sau đó dùng tay cảm giác. Sa thiết chuẩn phải có màu
đen, có tạp chất thì lập tức loại bỏ, màu không đồng đều cũng
loại bỏ, ánh kim không đều loại bỏ.
Chỉ tiêu chuẩn đơn giản này thôi cũng đã loại bỏ đi mười mấy loại
sa thiết, chỉ còn khoảng 5 mẫu hợp tiêu chuẩn. Francis cũng lấy ra 5
loại hàng mẫu này, đưa đến trước mặt Tokeru. Francis chỉ vào 2 loại
sa thiết rồi nói :
“2 mẫu này tiệm rèn của gia tộc Ishida thường mua với số lượng lớn
“.
Tokeru cũng liếc mắt nhìn lại, hai mẫu này màu sắc tuyệt đối hợp
tiêu chuẩn. Đương nhiên đây không phải là tất cả. Tokeru nhắm mắt lại
đưa tay chạm vào 2 loại sa thiết này.
Theo kinh nghiệm thì sa thiết càng đồng đều thì chất lượng càng
chuẩn, dựa vào cảm giác, các vị đại sư có thể đoán ra hàm lượng
tạp chất có cao hay không, có phù hợp rèn kiếm không.
Kitetsu sư tổ chỉ coi là đại sư rèn lưỡi kiếm, những vấn đề luyện
thép, mài kiếm, trang trí lại biết nửa vời, dù sao không phải ai
cũng như Tokeru, ngủ một ngày đã sở hữu kinh nghiệm cả đời của 20
vị đại sư.
Tất nhiên, các vị đại sư cũng chỉ có thể cảm giác được đại khái
mà thôi, xúc giác của con người cũng có hạn, đa phần các đại sư sẽ
mang tất cả các mẫu có màu sắc tốt về rồi mất mấy tháng trời để
xác định loại sa thiết đó có ổn hay không. Chỉ những mẫu cho cảm
giác quá rõ ràng mới lập tức bị loại bỏ.
Nhưng mấy vị đại sư không cảm giác được nhưng Tokeru lại có thể
được. Hắn có Haki quan sát lv 8, cảm giác và xúc giác rất mạnh mẽ
không phải mấy vị đại sư có thể so sánh được. Vận chuyển Haki quan
sát cảm giác 2 mẫu một lúc sau, Tokeru mỉm cười lắc đầu.
Hai mẫu sa thiết này có nhiều lưu huỳnh, lân, khi dùng để làm kiếm
thì lưỡi kiếm sẽ cứng hơn một chút nhưng kiếm lại dễ bị gãy. Loại
kiếm rèn ra từ thép tạo bởi loại sa thiết này chỉ có thể coi là
được, dù kỹ thuật về sau có chuẩn mực như thế nào đi nữa cũng
không thể coi là kiếm tốt càng không nói đến đẳng cấp danh đao.
Tokeru cũng bắt đầu cảm nhận về ba loại sa thiết còn lại. Sau khi
cảm nhận một lúc, Tokeru quay lại chỉ vào một mẫu rồi hỏi Francis :
“Loại sa thiết này không có tiệm rèn nào sử dụng hay sao ? “.
“Không có, loại này xuất sứ từ đảo Iwo, sản lượng thấp, khoảng
cách đến Logue Town xa nhất nên giá cả cao hơn một chút. Tiệm rèn
Ishida cũng từng nhập loại này tuy nhiên về sau không mua nữa, nghe
nói chất lượng thanh kiếm không tốt lắm “.
Đó là bởi vì các ngươi thiếu hụt kinh nghiệm… Tokeru cười hắc hắc.
Loại sa thiết này chất lượng tốt nhất, tuy nhiên nếu không biết xử
lí thì thanh kiếm tạo ra rất dễ mẻ, lưỡi kiếm không được cứng rắn.
Tokeru đã đoán ra các tiệm rèn kiếm thiếu hụt thứ gì, kể cả
kitetsu tổ sư cũng bị thiếu hụt kỹ thuật này.
“Thương hội có bao nhiêu loại sa thiết này ?”.
“Sản lượng khá ít, bây giờ có khoảng 12 tấn “.
“Được rồi, tôi sẽ mua hết, đi xem than gỗ và than đá một chút đi “.
Than gỗ và than đá không khó khăn để lựa chọn, chỉ cần dựa vào mắt
thường quan sát một số tiêu chuẩn là được. Rất nhanh Tokeru đã chọn
xong được loại than phù hợp.
“Tổng cộng cậu đã mua 25 tấn cả sa thiết, than củi và than đá, giá
là 4 triệu 245.000 belly “.
Tokeru trả tiền rồi nhờ Francis 5 hôm sau đưa hàng về tiệm rèn,
Francis cũng thoải mái đồng ý. Mua được đồ xong, Tokeru cũng có chút
buồn bực đi ra khỏi thương hội, vốn hắn nghĩ rằng giữ lại hơn 6
triệu belly là thoải mái mở tiệm rèn, bây giờ chỉ mua nguyên liệu
và trả tiền thuê thôi cũng đã gần hết, còn có tiền thuê người làm,
tiền dùng để trang trí thanh kiếm…
Nếu như có một tên hải tặc bị truy nã xuất hiện ở đây thì tốt…
bắt được đi dổi tiền thưởng cũng rất tốt a. Đương nhiên hải tặc
phải yếu hơn Tokeru thì mới được.
Tokeru không biết là, sắp có tiền đưa đến tận miệng.
….
“Thuyền trưởng, đã đến Logue Town”.
“Chuẩn bị đổ bộ, đi lấy các loại vật tư, ta sẽ đi cướp bóc một
chút, khi trở về sẽ tiến vào Đại Hải Trình “.
“Nghe nói đại tá Hải Quân Cromwell ở trong thành phố”.
“Hừ, chỉ cần không bị bao vây, dựa vào cây rìu sắt này, không ai có
thể là đối thủ của ta “.
Mấy tên đàn em còn muốn nói thêm gì nữa nhưng trông thấy ánh mắt
không tốt của vị thuyền trưởng này cũng đành im miệng.
….
“Đại tá, băng hải tặc rìu sắt xuất hiện tại bến cảng “.
Một tên Hải Quân binh sĩ vọt vào văn phòng của Cromwell hô to.
“Ta đã nói đi vào thì phải gõ cửa, đây là lần cuối cùng ta nhắc
nhở “.
“Rõ”.
“Tập hợp binh sĩ đi, điều động quân hạm sẵn sàng để truy quét khi
chúng rời bến cảng. Có những tên nào vào thành phố ? “.
Tại đây, các thuyền hải tặc thường chỉ neo đậu tại bến cảng sau đó
cử những hải tặc không bị truy nã vào thành phố, mua vật tư rồi
lập tức đi ngay. Chỉ cần xử lí nhanh gọn, Hải Quân cũng rất khó
bắt.
“5 tên không bị truy nã hải tặc, thuyền trưởng của chúng cũng mang
theo mấy người vào thành phố, chưa rõ mục đích”.
“Cái gì, một tên thuyền trưởng yếu đuối mà cũng dám rời thuyền
sao? Hắn cho rằng hắn đủ mạnh để có thể thoát khỏi ta sao ?”.
Cromwell lập tức đứng lên, bước ra khỏi văn phòng.
….
Tokeru đang nói chuyện với Francis trước cửa của kho hàng thì thấy
một đám tay cầm vũ khí, hung ác bước đến, đi đầu là một tên mặc
giáp, cao trên 2 m, tay phải cầm một cây rìu lớn, bộ dáng hung ác.
Mấy tên hải tặc có máu mặt trên biển Đông thường có áo giáp, như
lần trước tên Francois l'Olonnais, về sau có Don Krieg, hiện tại chính
là tên trước mặt này.
Điểm buồn cười là mấy tên này coi mình là bất khả xâm phạm, đều
tự tin thái quá vào sức mạnh của mình có thể bước vào Đại Hải
Trình. Tokeru quay sang hỏi Francis :
“Đám hải tặc rất hay bước vào thành phố cướp bóc hay sao ?”.
“Không, chỉ những nơi không có trụ sở Hải Quân thì chúng mới dám
đánh cướp. Tôi thật sự ít thấy tên nào dám rời thuyền vào thành
phố này”.
“Ồ, những tên dám rời thuyền vào thành phố giờ sao rồi ?”.
“Đã bị bắt hết, đại tá Cromwell chính là một con quái vật “.
“Có vẻ như, mục tiêu của bon chúng chính là kho hàng này”.
Không cần Tokeru nhắc nhở, đám bảo vệ kho hàng đã nắm vũ khí đề
phòng, một tên lập tức chạy đi cầu cứu Hải Quân. Francis cũng đã
nhận ra lai lịch tên hải tặc này, thấp giọng nói :
“Savic ‘ rìu sắt ‘ , truy nã 13 triệu Belly. Một tên hải tặc khét
tiếng tại biển Đông “.
“13 triệu, tên này ?”.
“Đúng, nghe nói hắn có sức mạnh kinh người, rìu trên tay hắn đã
chém ra thì không ai dám đón đỡ “.
Tokeru cũng chẳng quan tâm nhiều như vậy, thứ hắn đang quan tâm là số
tiền truy nã kia, 13 triệu Belly, gấp đôi tên Francois l'Olonnais lần
trước. Nếu bắt được thì ngay lập tức mọi vấn đề tài chính liên
quan đến tiệm rèn sẽ được giải quyết. Thậm chí còn có thể dư ra
tiền để quay thưởng.
Chỉ trong chớp mắt, Savic ‘rìu sắt’ đã đến trước mặt Tokeru, hất
hàm quát :
“Tao là Savic, truy nã 13 triệu Belly, biết điều thì cút sang bên cạnh
“.
Một đám bảo vệ cũng run chân, hiển nhiên đã biết uy danh của gã
này. Tokeru ngẩng đầu nhìn tên này, hớn hở mở miệng :
“Đang hết tiền thì có người đưa đến tận miệng, 13 triệu truy nã
chính là của ta rồi “.
Savic lập tức gầm lên, vung rìu chém xuống, Tokeru cũng không châm
chọc gì thêm, rút kiếm đón đỡ. Savic muốn cướp bóc nhanh chóng rồi
về thuyền trước khi hải quân bao vây, Tokeru cũng muốn nhanh chóng bắt
được tên này trước khi Hải Quân đến. Nếu Hải Quân xuất hiện và bắt
được thì đương nhiên Tokeru sẽ không có tiền.
Đoang… hai vũ khí chạm vào nhau vang lên một tiếng nổ lớn, một đám
người cuống quýt tránh né. Chiến đấu lập tức nổ ra.