165 : Vào Làng Của Người Shandia.


Sáng ngày hôm sau, Conis dẫn theo mấy người trong băng đi thăm thú khắp
nơi. Đảo Angel và các đảo khác xung quanh, đồng thời đến thăm cả nơi
xử lí mây.

Tokeru không đi cùng, hắn đang trên đường đến một nơi khác, một khu
vực nguy hiểm.

Ngôi làng trong mây, làng của người Shandia.

Ngôi làng này nằm ngoài tầm kiểm soát của Enel, cũng không có trên
bản đồ. Lấy phạm vi haki quan sát của Tokeru đương nhiên không thể thăm
dò đến nơi này. Vì sau hắn lại biết được vị trí chính xác ?

Bởi vì hệ thống bản đồ có một hộp quà nghề nghiệp ở đây.

400 năm trước, khi Upper Yard bị đẩy lên trời, nó đẩy hầu hết bộ tộc
người Shandia lên trời. Tuy nhiên cũng không hoàn toàn như vậy, một
phần nhỏ người Shandia nằm ngoài số đó.

Gia tộc Maki chính là như vậy, họ thực chất là mang dòng máu người
Shandia. Các thành viên trong gia tộc đều được truyền lại kỹ thuật
rèn kiếm gia truyền. Sau đó sẽ lựa chọn những người giỏi nhất để
đến nơi thờ cúng của tổ tiên, học tập kỹ thuật cao nhất.

Trong quá trình học tập thì sự kiện xảy ra, những thợ rèn giỏi
nhất đó bị đưa lên trời. Chi nhánh còn lại dứt một phần truyền
thừa, đồng dạng mất đi tổ tiên gốc rễ. Có lẽ chính vì mất đi tổ
tiên hay gốc rễ của mình mà những người đó tư tưởng sẽ khai sáng
hơn.

Họ kết hôn với người bình thường, học tập văn hóa bên ngoài, tự
trau dồi kiến thức kỹ năng hiện đại. Từ đó thành lập ra gia tộc
Maki hùng mạnh bây giờ. Các đặc điểm của người Shandia quá nhiều
đời cũng dần mất đi, càng có xu hướng giống với con người hơn.

Gia tộc Maki nổi tiếng với nghề rèn kiếm nhưng Itou Maki từng nói,
họ làm trang sức, chạm khắc cũng như xử lí vàng cũng tuyệt đối cao
cấp nhất. Dựa vào nhiều yếu tố trên, Tokeru có thể khẳng định phần
truyền thừa của gia tộc Maki không hề bị mất mà nó đã…lên trời.

Người Skypiea đã dành chiến thắng trong cuộc đấu tranh dành đất đai
cho nên truyền thừa đó cũng không ở Upper Yard, nó sẽ di chuyển theo
bước chân của người Shandia. Hiện nay, vị trí của nó ở trong làng,
cũng là khu vực ngay trước mắt của Tokeru.

Người dân ở đây sống trong những ngôi nhà được tạo hình giống với
những chiếc lều của thổ dân châu Mỹ. Với vách được kết bằng vải
và da thú, mái nhọn, màu ngoài sặc sỡ.

Người dân cũng chủ yếu ăn mặc áo da thú hoặc vải nhiều màu, trên
mặt có vài đường nét ngụy trang, rất dã tính.

Ở giữa các túp nều đều có một đống lửa, có vài ba người ngồi
xung quanh, vót tên hoặc sửa sang vũ khí.

Khó có thể tin, nơi thô sơ nguyên thủy như thế này lại có thể có
nghề nghiệp hộp quà. Là người trong nghề, Tokeru hiểu rất rõ ở đảo
trên trời này thiếu nguyên liệu, thiếu chất đốt… như vậy nghề rèn
muốn phát triển rất khó khăn.

Nếu tiệm rèn không có hàng tốt thì hệ thống sẽ không đặt nghề
nghiệp hộp quà tại đó. Kể cả tiệm có lớn thế nào mà không lấy ra
được đồ tốt thì cũng không có tác dụng gì. Cho nên Tokeru cũng muốn
xem, người Shandia làm thế nào với điều kiện thiếu thốn trăm bề như
vậy.

Liếc qua pho tượng chiến binh Calgara to lớn kia, Tokeru nhẹ nhàng né
qua ánh mắt của mọi người, bước vào căn lều lớn nhất. Trong làng
Shandia này, ngoài thần linh ra thì tù trưởng chính là lớn nhất, do
đó cũng phối hợp với căn lều tốt nhất.

Trong lều có vài người, một lão già có tuổi cùng với vài thanh
niên, đáng chú ý còn có một đứa nhóc. Lão già đứng tuổi kia có
lẽ chính là tù trưởng, cách ăn mặc quá dễ thấy.

Tokeru không coi ai ra gì đi thẳng vào trong lều, lập tức khiến mọi
người nhìn sang. Ngay lập tức những chiến binh lắp bắp kinh hãi,
nhanh chóng nắm bắt vũ khí đề phòng.

Tokeru thoải mái né tránh vài đường tấn công, thuận tiện bắt lấy
mũi tên nhỏ.

“Nhóc con, mới chút tuổi đã học người ta đánh đấm, thái độ không
hay lắm a “.

Tù trưởng lúc này mới lấy lại tinh thần, trầm giọng hỏi :

“Ngươi là người Blue Sea ? “.

“Đúng, nhưng không có thưởng “.

“Ta không biết ngươi là ai nhưng ngươi biết bước vào đây mang ý nghĩa
thế nào không ?”.

Tokeru ngồi thẳng xuống cạnh bếp nướng, cầm lấy một cái đùi dê gặm
ngon lành, thuận tiện cầm luôn chai rượu uống một hớp.

“Vút”.

Không cần nhìn, Tokeru dùng bình rượu gạt mũi tên đang bay đến ra
ngoài. Hắn thản nhiên nói :

“Nhóc con, đừng thử thách sự kiên nhẫn của ta “.

“Wiper, dừng tay lại “.

Tù trưởng ánh mắt lấp lóe, quát đưa nhóc. Lúc này tên nhóc con mới
hận hận buông xuống cung tên. Tokeru liếc đưa nhóc Wiper này nhiều một
chút, mới gật đầu :

“Tố chất không tệ, đáng tiếc tính cách thối một chút “.

“Ngươi…”.

Thấy đứa nhóc có vẻ không chịu thua thiệt, Tokeru cười lớn một
tiếng mới quay sang nói với tù trưởng :

“Tự ý vào trong lều của tù trưởng, theo luật phải chết ? “.

“Đúng, ngươi biết rõ còn dám vào đây ? “.

Tù trưởng này nhìn chằm chằm Tokeru, tay hơi ra hiệu một chút, một
chiến sĩ lập tức lùi ra ngoài. Tokeru cũng không để ý, hắn uống
thêm mọt ngụm rượu mới nói :

“Thứ nhất, ta không phải người trong tộc các ngươi, không cần theo quy
tắc của mấy người. Thứ hai, các ngươi không giết nổi ta “.

Mấy chiến sĩ và nhóc con Wiper khuôn mặt xanh mét nhìn Tokeru, hận
không thể lao lên xé xác hắn. Tuy nhiên tù trưởng lại chưa tỏ thái
độ gì, bọn hắn cũng không dám nói thêm.

Bầu không khí trong nhất thời lâm vào kìm chế, bên ngoài cũng có
rất nhiều chiến sĩ đã vây quanh lều, vũ khí lăm le. Chỉ cần tù
trưởng ra lệnh một tiếng, sẽ lập tức lao lên đánh giết Tokeru.

“Chúng ta giết không nổi ngươi ? ngươi quá tự tin “.

“Đánh thử thì biết, nhưng phải có chút lợi mới được. Thế này đi,
nếu ta thắng, các ngươi phải truyền hết tất cả kỹ thuật rèn cho ta
“.

“Vậy ngươi thua thì sao ? “.

“Ta thua ? mạng của ta, thêm chút tin tức về Montblac Noland và chuông
vàng “.

Tù trưởng ánh mắt cực nóng, hỏi dồn dập :

“Làm sao ta biết những thông tin kia là thật ? “.

“Tùy ngươi tin thì tin, dù sao thì các ngươi cũng không có cơ hội
thắng “.

Tokeru nói xong, bước thẳng ra ngoài lều, bẻ cổ một cái mới nói :

“Lên hết một lượt đi, ta không có nhiều thời gian lắm “.

Thấy từ trưởng ra hiệu, chiến sĩ của Shandia mạnh mẽ xông lên, không
chút nào sợ hãi khiếp đảm. Tokeru thuận tay chém bay một vũ khí
chưa Dial, cũng cười lớn nhảy vào cận chiến.

Trận chiến kéo dài một buổi sáng, hơn hai trăm chiến binh tinh nhuệ
nhất của tộc Shandia đã bị đánh ngất. Những người của tộc Shandia
xung quanh đã không nói lên lời, đây không phải là người, là quái
vật.

“Được rồi, chúng ta thua “.

Tù trưởng phất tay ngăn cản những chiến binh còn lại xông lên, đánh
thêm cũng không có tác dụng. Những loại Dial và vũ khí căn bản không
chạm được vào Tokeru, thể thuật thì quả thật là tìm ngược, không ai
chống được một đòn.

“Hắc hắc, thu xếp người truyền kinh nghiệm lại cho ta thôi. Ta cũng
là thợ rèn, tốt nhất đừng có ý đồ gì với ta “.

Tokeru cười cợt nhưng cũng không quên đe dọa đám Shandia này một chút.
Tù trưởng nghiêm mặt nói :

“Yên tâm, chúng ta thua được “.

“Rất tốt, khi học xong ta vẫn sẽ nói cho các ngươi biết về Noland,
còn về chuông vàng… để xem đã “.

“Cảm ơn, ngươi tên là gì ? “.

“Tokeru Kitetsu “.

Tokeru cười mỉm, đến trước mặt của tên nhóc Wiper :

“Nhóc con, tuổi còn nhỏ cũng đừng nên chơi mấy cái Dial đó làm gì.
Muốn thành chân chính cường giả, dùng tốt Dial không bao giờ là đủ,
nó chỉ là vật bên ngoài thôi “.

Để lại tên nhóc cau mày suy nghĩ, Tokeru quang minh chính đại đến khu
vực rèn của tộc Shandia, chuẩn bị học hỏi.

Vì sao hắn lại mất công đánh bại hơn hai trăm người trong khi có thể
lẻn vào lấy hộp quà, thần không biết, quỷ không hay ? bới vì truyền
thừa của tộc Shandia này a.

Chắc chắn nó phải có điểm đặc sắc nào đó thì mới có hộp quà.
Mà truyền thừa ở mấy chủng tộc như thế này đa phần là truyền
miệng, muốn tìm tài liệu ghi lại là không thể nào.

Dù sao đại sư Maki cũng là nhân vật ngang hàng với tổ tiên Kitetsu,
truyền thừa sao có thể kém. Tokeru sẽ không bỏ qua chỗ kiến thức
đó, mà muốn có được kiến thức này, cách tốt nhất là người ta dạy
cho mình.

Nghề nghiệp hộp quà chưa chắc đã mở ra kinh nghiệm này. Nếu cái gì
có thể cố học được bên ngoài thì Tokeru sẽ tận dụng, khi đó hộp
quà và cửa hàng hệ thống sẽ tự động bỏ qua thứ đó và thay bằng
thứ mới hơn.


One Piece: Thợ Rèn Huyền Thoại - Chương #165