100 triệu một thanh đại bảo kiếm ? chiếu theo thái độ của Vista thì
ba trăm triệu một thanh hoàn toàn là lương tâm giá cả a.
Vista hớn hở xách theo một túi tiền ra, bảo một tên tiểu đệ đếm
tiền trả cho Tokeru . Còn hắn thì không biết kiếm đâu ra tấm khăn
lụa, say mê lau kiếm. Nhìn ánh mắt mê đắm của hắn, Tokeru và Tiger
muốn ói.
“Ừm, Vista-san, lần này ngươi mang bao nhiêu tiền đi mua kiếm vậy ? “.
Tokeru cố nén cơn buồn nôn, mở miệng hỏi. Vista hơi gãi đầu nói :
“Không nhiều, hơn 400 triệu a “.
Tokeru ảo não lắc đầu, hắn quả thật quá non tay trong việc buôn bán
a. Nếu như để cho Vista tự trả giá, với thái độ này thì thanh kiếm
này chắc chắn còn cao giá hơn.
400 triệu a.
“Hỏi thêm một chút, một thanh đại bảo kiếm đấu giá ở Tân Thế Giới
khoảng bao nhiêu tiền ? “.
Vista vừa ngắm kiếm vừa trả lời :
“Hai năm trước có một thanh được đấu giá, 370 triệu Belly. Tiếc là
kẻ đứng sau phòng đấu giá đó thế lực khá yếu, quy mô buổi đấu giá
không lớn lắm, nhiều kiếm khách nổi danh không biết được tin tức nếu
không thì giá sẽ tăng thêm ít nhất trăm triệu Belly nữa “.
Vista giọng nói có chút tiếc nuối, hiển nhiên chính hắn cũng bỏ lỡ
chuyện này.
Tất nhiên người càng tiếc nuối hơn là nhân vật chính của chúng ta,
hắn đã bỏ lỡ không biết bao nhiêu tiền a.
“Không phải nói Đại Bảo kiếm giá ngang một trái ác quỷ sao ? khoảng
100 triệu, tại sao lại đắt như thế ? “.
Belo Betty không nhịn được hỏi lại, tuy chưa chứng kiến đấu giá đại
bảo kiếm nhưng nàng cũng nghe thấy nhiều người nói như vậy.
Vista bật cười nói :
“Có những trái ác quỷ giá cả tỷ Belly, một thanh kiếm giá gần 400
triệu đâu có là gì ? hơn nữa trên biển cả này, nhiều trái ác quỷ
nhưng chỉ có khoảng trên 80 thanh kiếm là loại tốt, bỏ đi các thanh
đã bị hủy, chỉ có hơn 70 thanh mà thôi. Mà trái ác quỷ thì rất
nhiều, hàng hiếm thì quý mà “.
Như chợt nhớ ra gì đó, Vista nói thêm :
“Đúng rồi, mấy thanh kiếm này có lẽ cũng phải có giá như vậy. Hải
quân dạo này cũng có mấy thanh kiếm rất tốt, không biết tìm đâu ra.
Nhưng đại sư rèn kiếm cho hải quân quả thật là đạo đức nghề nghiệp
có chút vấn đề, làm mấy thanh kiếm giống y hệt nhau, không giống như
Tokeru - san có cá tính riêng biệt như vậy “.
Vista thuận tiện nịnh hót Tokeru một chút, dù sao hắn mua có 250
triệu Belly, kiếm lời lớn a. Nhưng lời nói này của Vista làm Tokeru
như thể vừa nuốt một con ruồi, khổ mà không dám nói a.
Mấy người khác biết chuyện cũng nghẹn đến tím cả mặt, muốn cười
lại không dám cười.
Vista hoàn toàn không để ý đến thái độ của mấy người xung quanh,
hắn đang chăm chú với thanh kiếm của mình, nhìn chằm chằm vào chuôi
kiếm hồi lâu. Chuôi kiếm có hình một con quạ 4 móng, vô cùng đẹp
mắt. Mấy thanh kiếm đều như vậy hiển nhiên đây là đặc thù riêng của
Tokeru .
Nhưng Vista lại cảm thấy nó có chút quen mặt, hắn đã thấy những kí
hiệu tương tự rồi, chắc chắn là vậy.
Đúng, lần trước đối đầu với hải quân, hắn đã thấy biểu tượng này.
Phó đô đốc Onigumo và Doberman giao chiến với hắn cách đây không lâu.
Trong số 8 thanh kiếm mà Onigumo dùng thì có hai thanh rất nổi bật,
cực kỳ bền chắc và sắc bén, chất lượng đại bảo kiếm. Doberman
cũng có một thanh như vậy, hoàn toàn giống nhau, chất lượng đủ cao
cấp.
Vista và Thatch trận chiến đó ăn không ít thiệt thòi, thanh bảo kiếm
của Thatch còn bị chém mẻ một vết. Cuối cùng Vista và Thatch phải
rút chạy, trước khi đi Vista còn quan sát thật kỹ ba thanh kiếm đó
của hai người kia.
Chuôi kiếm cũng có hình con quạ cách điệu, kiểu cách giống với
hình cách điệu trên kiếm của Tokeru .
Thấy Vista ánh mắt cổ quái nhìn mình, Tokeru bất đắc dĩ nói :
“Đại sư rèn kiếm cho hải quân đó là ta “.
“Ách”.
“Ha ha ha “.
…
Người trên thuyền đã cười lăn lộn đầy đất, làm Tokeru vô cùng khó
chịu.
Vista khuôn mặt xấu hổ, hắn hoàn toàn không biết a.
Mất không ít thời gian, trên thuyền mới an tĩnh lại, Vista cau mày
hỏi :
“Ngươi có hối hận đã rèn kiếm cho hải quân không ? “.
Tokeru hỏi ngược lại :
“Ngươi cảm thấy những Onigumo và Doberman như thế nào ? “.
“Bọn họ rất mạnh mẽ, là kiếm hào nổi bật trên thế giới “.
Vista ăn ngay nói thật, dù ý niệm khác nhau nhưng hắn tuyệt đối tôn
trọng những kiếm hào như vậy. Thực lực của họ cũng được hắn công
nhận và đánh giá cao.
“Như vậy thì họ có xứng đáng dùng những thanh kiếm đó không ? “.
“Đáng, nhưng họ là kẻ thù của ngươi “.
“Trong thế giới của thợ rèn, chỉ có người xứng đáng hay không chứ
không phân biệt kẻ thù hay bằng hữu “.
Vista gật đầu, bội phục nói :
“Quả nhiên là ý tưởng rộng lớn. Nói như vậy thì thực lực của ta
cũng đã được ngươi công nhận ? “.
“Đúng”.
Tokeru cười tươi nhìn ra biển, trầm ngâm một lúc rồi nói :
“Thực ra, ta vẫn có chút tiếc nuối “.
“Cái gì ? “.
“Giá kiếm quá rẻ a, đáng lẽ ta phải đòi ba trăm triệu một thanh mới
đúng “.
“Vậy ngươi lấy bao nhiêu ? “.
“100 triệu tròn “.
Vista trợn tròn mắt, chợt cười hắc hắc nói :
“Chúng ta là bằng hữu a, ngươi xem có thể thương lượng lại chút giá
cả không ?...”.
“Cút “.
…
Các thanh kiếm của Tokeru không kén người dùng như thanh kiếm của
Crocodile, Vista phát hiện ra, những kiếm sĩ khác trong băng hoàn toàn
có thể sử dụng được a.
Đương nhiên Vista chỉ còn hơn 150 triệu Belly, không đủ tiền mua thêm
kiếm a. Tokeru đã biết rõ giá tiền của kiếm, bán rẻ là chuyện
không thể nào.
“Tokeru -san, khi nào ngươi đến băng hải tặc của chúng ta nhớ mang theo
nhiều hàng a “.
Vista không đủ tiền, đành phải để lần sau mua kiếm thêm, các kiếm
khách khác trong băng trong thời gian chờ đợi chỉ có thể trông thấy
kiếm của hắn mà ghen tị a.
Hơn nữa hắn sử dụng đôi kiếm, một thanh kiếm tốt có vẻ hơi lệch
một chút, tốt nhất là thêm một thanh kiếm nữa, vừa đủ số lượng a.
Hắn cũng nói với Tokeru chuyện này, hy vọng Tokeru có thể tạo ra
thêm một thanh kiếm nữa giống như vậy.
Chuyện này đơn giản, Tokeru thuận miệng đáp ứng, nhưng giá bán không
thể nào là 250 triệu a. Tokeru công khai luôn giá, 350 triệu một thanh
kiếm, không giảm không bớt, Vista đồng ý luôn. Tokeru không nhịn được
hỏi :
“Băng Râu Trắng nhiều tiền như vậy ? “.
1 thanh nữa cho Vista, hơn nữa cũng có thêm 3-4 thanh nữa cho các kiếm
hào khác. Nhân lên cũng gần 2 tỷ, con số cực lớn a. Trong nguyên tác
cũng không thấy đề cập đến băng hải tặc Râu Trắng giàu có như thế
nào.
“Ta cũng không rõ lắm, số tiền trong kho cũng không bao giờ đếm, có
lẽ tiền mặt thiếu một chút nhưng chúng ta cũng có mấy trái ác quỷ
nữa, có thể dùng để giao dịch được không ? “.
“Được, quá được “.
Tokeru đương nhiên trả lời, trái ác quỷ trên thuyền của một tứ hoàng
làm sao có thể kém được ? ít nhất cũng là mấy trái mạnh mẽ hoặc
thần bí một chút a. Nó chắc chắn khác với những trái trong cửa
hàng.
Cửa hàng thỉnh thoảng cũng đổi mới ra trái ác quỷ nhưng đại đa số
là hệ Zoan. Nếu Tokeru mua hết thì có lẽ hiện nay có thể mở vườn
bách thú a. Kể cả Carmen mới dùng trái ác quỷ cũng không xuất phát
từ cửa hàng.
Trong điều kiện bình thường, trái ác quỷ trong cửa hàng khá gân gà,
không có nhiều giá trị lợi dụng.
Băng Râu Trắng không lo ăn mặc, cũng chẳng có khái niệm gì về tiền
bạc. Với tính cách của Râu Trắng, chi tiền mua kiếm cho các con hoàn
toàn là chuyện đơn giản.
Băng hải tặc này chính là mối làm ăn tốt a. Tiền nhiều, hào sảng,
khinh thường cướp đoạt dối trá. Các kiếm khách thực lực đủ mạnh
mẽ, hoàn toàn xứng đáng với các thanh kiếm do Tokeru tạo ra.
Tuy rằng không đạt đến đẳng cấp như Vista hay Mihawk nhưng như vậy là
đủ. Dù sao thì đẳng cấp của Vista đã khó chạm đến, Mihawk và Shanks
còn cao hơn, trên biển cũng chẳng có mấy người như vậy.
Tokeru là thợ rèn, đương nhiên phải quan tâm đến đầu ra của thanh
kiếm. Hắn không thể rèn kiếm chỉ để trưng bày được. Kiếm là để
chiến đấu nên nhất định phải tìm được chủ nhân cho nó, đây là nhiệm
vụ của Tokeru .
Thị trường hải quân tạm thời đã đánh vào, giờ hắn phải mở rộng
thị trường sang hải tặc a. Buôn bán với băng Râu Trắng chính là bước
đầu tiên, Tokeru hoàn toàn có thể nghĩ đến những mối làm ăn khác :
BigMom, Shiki, Shanks…
Nhưng muốn làm ăn với những kẻ như BigMom hay Shiki thì Tokeru phải có
thực lực tương đương mới được, không phải ai cũng giống như Vista và
băng Râu Trắng.