128 : Garp Lên Mariejois.


Lần lượt các vị đô đốc, phó đô đốc nhận được tin tức. Phản ứng
của họ rất khác nhau, phần lớn chia làm hai trường phái chính.

Những sĩ quan tôn sùng chính nghĩa tuyệt đối tuy ghê tởm hành vi này
nhưng lại không có ý định rời Hải Quân. Họ vẫn cho rằng hải tặc gây
ra nguy hiểm nhiều hơn và tiêu diệt hải tặc quan trọng hơn nhiều so
với phản đối chính phủ. Để theo đuổi chính nghĩa tuyệt đối thì
thân phận là Hải Quân rất quan trọng.

Đại diện tiêu biểu cho trường phái này là tân đô đốc Akainu, thuộc
hạ thân tín của hắn và cả Zephyr. Mối hận thù của Zephyr với hải
tặc quá lớn, nó có thể che đậy nhiều thứ.

Trường phái thứ hai là những người không thể chịu đựng sự thật là
mình đang cố gắng bảo vệ cho đám súc sinh Thiên Long Nhân. Lượng
người muốn rời khỏi Hải Quân rất đông, trong đó binh sĩ cấp thấp
chiếm phần lớn. Dù sao họ cũng không có bao nhiêu lòng trung thành
với cơ cấu này.

Đương nhiên cũng có không ít sĩ quan cao cấp đã sinh ra ý nghĩ này,
tuy nhiên họ chưa có lập tức rời khỏi mà thôi.

Còn có một loại trường phái khác, không ủng hộ chính nghĩa tuyệt
đối và cũng không muốn rời Hải Quân. Đại diện là Aokjij và Kizaru,
hai người này vô cùng xoắn xuýt. Về phần có thể giữ lại hai vị đô
đốc này hay không thì phải xem chính phủ sẽ thuyết phục như thế
nào.

Trong số những cuộc gọi đến bản bộ Hải Quân, có một cuộc gọi
thẳng đến den den Mushi của Garp.

Garp mơ mơ màng màng tỉnh dậy, cầm lên đen đen Mushi :

“Đây là Garp … “.

“Phó đô đốc Garp, đây là Logue Town, có một tin tức… “.

Giọng nói của binh sĩ có chút run rẩy, hiển nhiên hắn không bình
tĩnh.

Oành.

Mấy phút sau, một tiếng vang lớn phát ra trong văn phòng. Garp đạp
cửa xông ra ngoài, chiếc bàn làm việc đã bị vỗ gãy nát, lún sâu
xuống nền.

Lúc này Garp đã không còn mơ màng bất cần như mọi khi nữa, ánh mắt
hắn sắc bén, tiếng hô hấp ồ ồ, thân thể còn có chút run rẩy. Khí
thế của Garp lên cao làm người khác phải kinh hãi, binh sĩ bên ngoài
sợ hãi im thin thít.

Khác với những lần ra khơi khác, lần này Garp không ra cảng, hắn đi
hướng ngược lại, lên Red Line.

Mục tiêu của Garp lúc này là nơi ở của Thiên Long Nhân, cũng là nơi
làm việc của Ngũ Lão Tinh : Mariejois.

Với thân thận địa vị của mình, Garp rất nhanh đã đặt chân lên vùng
đất thánh.

Kong là người đầu tiên biết được tin tức, Ngũ Lão Tinh cũng đã
biết.

Trong lúc Kong và Garp chạm mặt, Ngũ Lão Tinh đang sứt đầu mẻ trán.

Những Thiên Long Nhân đứng sau đáng chết nhưng Ngũ Lão Tinh không thể
bỏ mặc. Nếu như để Thiên Long Nhân bị giết thì chính phủ thế giới
chẳng có chút uy tín nào có thể nói.

Nếu người ra tay là Garp thì cả Hải Quân và Chính Phủ cùng một lúc
sẽ bị kéo sụp. Việc ngăn chặn Garp nhất định phải làm, đồng thời
cũng phải tiếp tục phong tỏa thông tin.

“Những ai sẽ đi ? “.

“Kong chưa chắc sẽ ra tay ngăn lại Garp, chúng ta không thể mạo hiểm “.

“Nhất định phải để lại hai người ở đây để tiếp tục chỉ huy hành
động. Những người đi phải cố gắng ngăn chặn Garp, tuy nhiên không thể
ra tay tòan lực, tốt nhất là đánh ngất”.

Những người khác cười khổ nhìn nhau, đến đẳng cấp của Garp, Râu
Trắng thì muốn ngăn chặn không hề đơn giản. 5 vị ngũ lão tinh rất
mạnh nhưng nếu đấu tay đôi với Garp thì chưa chắc đã có ưu thế, kể
cả có ra tay toàn lực.

Lần này không nghi ngờ gì Garp sẽ không nương tay, những người đối
đầu lại phải kiêng kỵ, không để Garp bị thương nặng. Đây chắc chắn
là một cuộc chiến khổ cực, đối đầu với nắm đấm mạnh nhất thế
giới, không ai có thể vui vẻ.

Bây giờ Cipher Pol không thể vận dụng, tất cả đều đã được cử đi làm
nhiệm vụ, lần này đích thân Ngũ Lão Tinh sẽ phải ra mặt.

Thời gian gấp rút, ba vị Ngũ Lão Tinh đã nhanh chóng chạy đến chỗ
của Kong.

Lúc này tại chỗ của tổng tư lệnh Chính phủ thế giới.

Hai người đàn ông cao lớn đang đối mặt. Hai người này chính là gương
mặt đại diện cho hai cơ cấu lớn nhất trên biển, đó là Hải Quân và
Chính phủ thế giới.

Tuy nhiên lúc này sắc mặt của hai người không có chút nào dễ nhìn.

Khuôn mặt của Kong nghẹn đến đỏ bừng, vừa xấu hổ lại có chút hoang
mang, thậm chí còn có cả hổ thẹn. Những cảm xúc lẫn lộn này xuất
hiện trên mặt của “xương cốt Kong” qủa thật trăm năm có một, tuy nhiên
hiện nay nó không phải trọng điểm.

Đứng đối diện, Garp gương mặt đã giận đến tím tái. Chỉ vài câu hỏi
và thái độ của Kong đã nói lên tất cả, những điều mà Garp được
thông báo đều đúng.

Lão sống đơn giản nhưng không có nghĩa là suy nghĩ của lão cũng đơn
giản. Ngược lại, Garp đủ sự tỉnh táo để phân biệt thật giả, phân
biệt xem người trước mắt có nói dối hay không.

“Garp, ngươi đi đâu ? “.

Garp quay đầu bước đi, hướng đi làm cho Kong kinh hãi đến biến sắc.
Đó là đường đi đến khu vực sinh sống của Thiên Long Nhân, điều này
có nghĩa là gì ?

Kong không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra nữa, lão chỉ biết
lúc này phải ngăn chặn Garp lại.

Ba vị ngũ lão tinh lúc này đều đã đến nơi, cuộc nói chuyện sau đó
không ai có thể biết rõ. Chỉ biết rằng, sau đó một trận chiến kinh
thiên động địa xảy ra.

Ngày hôm nay là ngày đen tối nhất trong lịch sử của Mariejois, vùng
đất thánh bị rung chuyển thật sự. Những Thiên Long Nhân run lẩy bẩy
trong dinh thực của mình, không dám thò mặt ra ngoài. Đã rất lâu
rồi, đám người này mới cảm giác tử vong gần như vậy.

Những nô lệ mạnh mẽ nhất đều bị đưa ra ngoài, cùng với đám chó săn
của Thiên Long Nhân, tất cả cố gắng ngăn chặn dư chấn của cuộc
chiến. Số người mất mạng không nhỏ, vô số kiến trúc đều bị lật
nghiêng, phá hủy.

Mariejois vô cùng hỗn loạn, quý tộc thế giới như chó nhà có tang, ra
sức cầu cứu Ngũ Lão Tinh. Đương nhiên lúc này Ngũ Lão Tinh thậm chí
tự lo liệu còn khó khăn, làm gì có thời gian giúp đỡ nữa.

Hai ngày sau, Garp được đưa về bản bộ Hải Quân bằng cáng. Sengoku
trầm mặc đứng trong phòng bệnh, bên cạnh còn có Tsuru và Zephyr.

Ngũ Lão Tinh đã đánh ngất Garp, trong quá trình đó cũng làm cho Garp
bị rạn nứt không ít xương cốt. Có lẽ Garp phải tĩnh dưỡng hơn một
tháng mới có thể lành lặn.

Những người ngăn chặn Garp đều bị không ít vết thương, tuy nhiên cũng
không bị thương nặng.

Cuộc chiến này để lại không ít kiến trúc tàn phá, các vết nứt
rợn người sâu đến cả km. Thậm chí tại khu vực trung tâm của cuộc
chiến, đại lục đất đỏ Red Line thậm chí gần như bị chẻ đôi, nghe
nói nước biển đã tràn vào trong, trở thành một con kênh đào.

Độ cứng của Red Line là không phải bàn cãi, không biết sức mạnh
khủng như thế nào mới có thể chẻ đôi cả Redline như vậy. Con kênh
này về sau cũng trở thành địa danh nổi tiếng, làm người ta nói
chuyện say xưa.

“Garp, ông tỉnh rồi “.

Lúc này Garp đã mở mắt, tuy nhiên ánh mắt lại không có chút tiêu
cự. Sengoku miễn cưỡng lên tinh thần mở miệng. Thấy Garp như vậy,
Tsuru và Zephyr cũng thở dài ảo não.

Mấy người bọn họ không phải là chưa từng bị thương, thậm chí còn
gần chết mấy lần. Sau khi bị thương tỉnh lại, tất cả đều tràn ngập
đấu chí, muốn trở lên mạnh mẽ hơn.

Nhưng lần này, Garp càng giống như một lão già bình thường, không
còn đấu chí, cũng chẳng có tinh thần. Thế nhưng với tư cách của
những người bạn, họ chẳng biết nên nói gì mới tốt, thậm chí cũng
không thể mở miệng an ủi.

“Sengoku, Tsuru, Zephyr, ta phát hiện ra rằng mình đã già, mấy chục
năm qua tín ngưỡng của ta, theo đuổi của ta hình như đã sai rồi “.

Garp cười thảm một tiếng, nhìn lấy ba người. Sengoku do dự một chút
mới nói :

“Chúng ta không sai, bắt được nhiều hải tặc sẽ ngăn chặn được rất
nhiều tội ác, cứu được nhiều người hơn. Lần này chính phủ thế
giới đã sai, nhưng tác dụng của nó bao năm qua cũng rất rõ ràng.
Còn về Thiên Long Nhân… so với sự ổn định trên biển, có thể… chấp
nhận được “.

Garp xa lạ nhìn Sengoku, giễu cợt nói :

“Mười lò mổ trẻ em, mỗi cái đều đã giết chết 3000 đứa trẻ. Trong
vòng có mấy năm, đám người đó đã làm mất đi 30 000 sinh mạng nhỏ vô
tội, làm sao có thể chấp nhận ?“.

“Thiên Long Nhân tội ác rất nhiều, chúng ta đều biết. Bao nhiêu năm qua
không phải đều có thể nhịn sao ? chẳng lẽ không thể cố lần này sao
? “.

Sengoku cố gắng phân tích, lời lẽ cũng đủ kinh người. Tuy nhiên trong
phòng này hiển nhiên lão cũng không sợ truyền ra ngoài. Tsuru và
Zephyr không nói lời nào, hiển nhiên cũng có chút bị thuyết phục.

“Sengoku, ta có thể nhịn được việc buôn bán nô lệ, cũng có thể nhịn
được một ít tội ác và thái độ khó chịu khác, nhưng quê hương… thì
lại là một chuyện khác. Lần này đã đi quá giới hạn của ta rồi,
năm tháng phục vụ cho Hải Quân của ta có lẽ đã đủ “.


One Piece: Thợ Rèn Huyền Thoại - Chương #128