120 : Trung Tâm Thương Mại.


Sáng hôm sau, Belo cùng nhóm của Tokeru tiếp tục du ngoạn. Lần này do
đã xong hết nhiệm vụ, nàng cũng thả ra tâm trạng, thoải mái chân
chính hưởng thụ không khí.

Thục tế nhiệm vụ thăm dò Tokeru cũng không phải dễ dàng, muốn nắm
bắt suy nghĩ trong nội tâm của người khác không hề đơn giản. Không
phải ai cũng giống như Luffy đến đâu cũng hô to : “Ta muốn trở thành
vua hải tặc “.

Ít nhất trong lúc thưởng thức cảnh đẹp, Belo cũng không thể trực
tiếp hỏi Tokeru lí tưởng là gì a.

Đã đóng giả làm giới thượng lưu thì muốn vào trong khu vực cho quý
tộc cũng không khó, chỉ cần thêm tiền là được. Đương nhiên chỉ có
thể vào bên trong lúc trời sáng, buổi tối thì phải ra ngoài.

Quý tộc và hoàng tộc có chút khoảng cách, lễ nghi cũng coi như đỡ
hà khắc. Để cho người có tiền vào thăm quan mua sắm cũng là chuyện
thường ngày. Dù sao thì quý tộc cũng chỉ có mấy chục người, đóng
cửa nhìn nhau thì nhàm chán chết.

Cho người khác vào vừa có thể náo nhiệt một chút lại vừa có thể
hưởng thụ cảm giác bề trên, cớ sao không làm.

Mấy người Tokeru cũng không có chút khó khăn nào đã vào bên trong,
bắt đầu thăm thú. Đương nhiên tối hôm qua Tokeru đã đi dạo một vòng
rồi, cái này không tính.

Thân phận bất đồng, hưởng thụ cũng bất đồng. Chỉ đi một vòng,
Tokeru đã không nhịn được nhỏ nước bọt. Đám quý tộc này thật con
mẹ nó biết chơi, nhà cửa muốn bao nhiêu rộng có bao nhiêu rộng. Trang
trí quả thật xa hoa đến làm Tokeru cũng phải há miệng.

Cảnh đẹp thì xác thực rất tốt, tuy nhiên nếu không có đám quý tộc
kia liên tục lải nhải thân phận địa vị sẽ càng tốt hơn. Nhóm của
Tokeru đi được chục bước chân lại thấy một quý tộc, bất kể làm gì
đều toát lên mùi tiền, hành vi quả thật rất gợi đòn.

So với bên trong này xa hoa trụy lạc, Tokeru có chút ưa thích phía
ngoài kia hơn.

Khu vực này cũng chưa phải nơi giàu có nhất, chân chính có tiền
phải kẻ đến khu vực cho hoàng tộc. Đương nhiên nơi này thì không cho
phép người ngoài vào, cho dù giới thượng lưu cũng không được. Nghe
nói quý tộc muốn vào trong đây cũng phải xin phép.

Đã thăm quan hết chõ ở của quý tộc, nhóm của Tokeru cũng chẳng có
chút hào hứng nào với hoàng tộc cả. Đơn giản là chạy đua tiền bạc
mà thôi, hơn nữa muốn vào thăm quan cũng không dễ.

“Ta muốn đến trung tâm thương mại “.

Belo nói với Tokeru. Thấy mọi người cũng không còn hào hứng, Tokeru
cũng nói với Lewan :

“Chúng ta ra đi, đến bên ngoài chơi vui hơn “.

“Được, Tokeru-sama”.

Lewan như được đại xá nói. Hắn cũng không có chút gì hiểu biết về
nơi này, từ sáng đến giờ cũng không thể hoàn thành đúng chức vụ
hướng dẫn viên du lịch. Với một người đã lập chí trở thành đại sơn
tặc kiêm hướng dẫn viên như hắn, loại chuyện này thật sự khó chịu.
Như vậy, ra đến bên ngoài, chỗ mình quen thuộc không nghi ngờ gì là
hợp lí nhất.

Trung tâm thương mại rất lớn, ngày hôm qua mấy người Tokeru cũng không
dạo qua hết mà chỉ lướt qua cho biết mà thôi. Ngày hôm nay mới chân
chính vào mua sắm.

“Hoan nghênh quý khách “.

Ông chủ thấy mấy người Tokeru, lập tức nhiệt tình chào. Có vẻ như
việc Tokeru chỉ mất một ngày đã tiêu hết 8 triệu Belly đã không còn
bí mật nữa. Hầu hạ một vị khách hàng giàu có trên cơ bản đều là
kỹ năng chủ yếu của người kinh doanh. Thái độ và cách phục vụ làm
Tokeru tương đối hài lòng.

Vĩnh viễn không nên đánh giá thấp một nữ nhân mua sắm năng lực, đặc
biệt nếu hai nữ nhân ở cạnh nhau thì không phải 1+1 =2 đơn giản như
vậy. Hôm nay mấy người Tokeru đều đã trải nghiệm đầy đủ.

Tiền đương nhiên là Tokeru trả, không có chút tranh luận. Carmen đương
nhiên không nói làm gì, đã mở ra tình yêu hộp quà thì đương nhiên là
nữ nhân của hắn, trả tiền cho nữ nhân của mình là chuyện đương
nhiên.

Cùng đạo lí đó, Belo có vẻ như không có chút nào khách khí với
hắn a. Sau khi vơ vét hơn một nửa cửa hàng mới dùng ánh mắt đáng
thương nhìn Tokeru. Bất đắc dĩ Tokeru đành phải móc hầu bao đưa tiền.

Dù sao khi hắn hoàn toàn chinh phục cô nàng này xong thì kết quả
không có gì khác, đây chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Tokeru tự an ủi
mình, đương nhiên sau khi nghĩ đến điều kiện kì dị kia thì hắn cũng
có chút lung lay.

Phong cách thời trang của Belo hiện nay đủ nóng bỏng tuy nhiên không
đến mức lồ lộ như mười mấy năm sau. Đương nhiên sức dụ hoặc đối với
Tokeru cũng không cạn, nhìn biểu lộ của hắn thì biết a.

Trong ánh mắt vui mừng của chủ quán, mấy người Tokeru trả tiền rồi
tiếp tục càn quét. Về phần đồ đạc đều bị Tokeru ném vào kho đồ
hệ thống cho nhẹ nhàng.

Đã ra biển nên Tokeru cũng chẳng cần phải dấu diếm làm gì nữa, năng
lực đặc thù của hắn hoàn toàn có thể giải thích bằng Trái Ác
Quỷ. Nếu người khác không tin thì mặc kệ, dù sao Tokeru cũng không
thèm quan tâm.

Trái Ác Quỷ năng lực quá rộng khắp và đặc sắc, chẳng ai có thể
khẳng định được rõ ràng công dụng của tất cả Trái Ác Quỷ. Kể cả
từ điển Trái Ác Quỷ cũng chẳng đầy đủ a.

Theo Garp tiết lộ trước đó, Trái Ác Quỷ từ điển quả thật là viết
bằng máu và nước mắt. Ngoài trừ những trái cây đặc điểm quá rõ
ràng ra thì những Trái Ác Quỷ khác quả thật đều na ná nhau, phân
biệt hết sức mịt mờ.

Số lượng người là nạn nhân của quyển từ điển này quả thật đếm
không hết, Hải Quân cũng có vô số người dính vào.

Năng lực có lúc mạnh hơn nhưng tỉ lệ rất nhỏ, đa phần là những năng
lực tương đối kỳ lạ, thậm chí còn không thể ứng dụng trong chiến
đấu. Cái giá phải trả là chiến đấu không tăng lên, lại mất đi khả
năng bơi lội, tỷ lệ ngỏm cũng tăng cao.

Cho nên từ điển Trái Ác Quỷ không đáng tin cậy, bị xếp vào những
cuốn sách gây tranh cãi nhiều nhất.

Dù sao thì người khác thấy được cũng chỉ cho rằng Tokeru ăn một
Trái Ác Quỷ không gian hiếm thấy mà thôi. Hải Quân và thế giới
chính phủ cũng nghĩ như vậy.

Trung tâm thương mại cũng không chỉ có một cửa hàng quần áo, có đủ
thứ được bày bán bên trong.

Tùy tiện đưa cho Carmen chút tiền, Tokeru một mình đi thăm thú xung
quanh.

So với mấy bộ quần áo thì nơi bán vũ khí hấp dẫn Tokeru hơn nhiều.
Hắn rất nhanh đã rảo bước vào một cửa hàng bán kiếm lớn nhất ở
đây.

Dù sao hắn cũng là một thợ rèn, nhìn ngắm những thanh kiếm quả
thật đã có thể coi như bệnh nghề nghiệp. Tất nhiên Tokeru cũng muốn
thử vận may, biết đâu mình lại tìm được một thanh cực phẩm đại bảo
kiếm nào đó a.

Tuy hắn đã sở hữu trình độ rèn kiếm số một thế giới này nhưng
hắn cũng không ngại học hỏi thêm. Cực phẩm đại bảo kiếm có thể cho
hắn rất nhiều dẫn dắt, kể cả về kiểu dáng, công nghệ, kỹ thuật
xử lí … đều đáng giá học hỏi.

“Ông chủ, đây là thanh kiếm tốt nhất ? “.

Tokeru hỏi lại ông chủ cửa hàng, hắn hơi thất vọng. Thanh kiếm này
không có chút nào điểm sáng, chất lượng lưỡi kiếm không tốt, xử lí
gia công cũng chẳng có gì sáng ý. Thanh này thậm chí còn không sánh
được với đám thợ làm thuê cho Tokeru ở Logue Town a.

“Đúng rồi chàng trai trẻ, đây là thanh kiếm tốt nhất, chất lượng
của nó trên thế giới cũng là đỉnh cao, mua chắn chắn không lỗ “.

Ông chủ cửa hàng mặt không đổi sắc tâng bốc thanh kiếm, hiển nhiên
cho rằng Tokeru dễ lừa gạt.

Không hổ là thương nhân, trợn mắt nói dối không chút nào gánh nặng
a.

Tokeru trừng mắt nhìn lão già này, hắn thở dài rồi buông kiếm rời
đi, không nói thêm câu nào.

Hắn quả nhiên không phải là Zoro, tùy tiện mua kiếm đều có thể lấy
được hai thanh bảo kiếm. Trong các cửa hàng bán kiếm mà Tokeru đã
ghé qua, những thanh kiếm làm cho Tokeru có chú ý cũng không nhiều,
càng đừng nói đến danh kiếm. Thậm chí kể cả những thanh bảo kiếm
cũng chưa từng thấy trong cửa hàng a.

Làm một đại sư rèn kiếm, trình độ nhạy cảm với vũ khí của Tokeru
thậm chí còn hơn cả đại kiếm hào. Trong phạm vi không quá xa, hắn
có thể rõ ràng cảm nhận được linh hồn của thanh kiếm. Linh hồn
càng rõ ràng thì thanh kiếm càng tốt và ngược lại, ít nhất Tokeru
có khả năng phân biệt ra chất lượng của thanh kiếm kể cả khi nó chưa
ra khỏi vỏ.

Cửa hàng kiếm này căn bản không có thanh kiếm nào có linh hồn, cũng
đồng nghĩa với việc cũng không có danh kiếm. Tokeru căn bản chỉ
thuận miệng hỏi một câu mà thôi.


One Piece: Thợ Rèn Huyền Thoại - Chương #120