Trên biển cũng có một vài quốc gia có ngôn ngữ riêng, tuy nhiên đa số
vẫn sử dụng hai ngôn ngữ chính như trên.
Người trong thế giới One Piece trên cơ bản khi qua mười tuổi đã có
thể sử dụng hai ngôn ngữ này để giao tiếp. Chỉ những trường hợp cá
biệt mới sử dụng một loại ngôn ngữ mà thôi. Dù sao thì chính phủ
thế giới quản lí đã lâu, ưa chuộng ngôn ngữ chính thức nên người dân
đều phải tự học ngôn ngữ này.
Chính phủ thế giới ưa chuộng ngôn ngữ này nên đây thường coi là ngôn
ngữ dùng trong các dịp trang trọng, các loại nghi lễ, các loại tên
người, tên cửa hàng cũng thường xuyên sử dụng.
Ngôn ngữ thông dụng thì phổ biến trong giao tiếp hơn, nhiều người sử
dụng để nói chuyện hằng ngày. Ít nhất những nơi mà Tokeru đi qua
thì người ta hay sử dụng tiếng Nhật để giao tiếp, số người giao
tiếp bằng tiếng Anh có tỉ lệ thấp hơn.
Có lẽ chính vì sự phân hóa này đã làm cho âm nhạc cũng ảnh hưởng
theo. Các ca khúc tiếng Nhật chất lượng cao, dễ nghe và nhiều bài
hát kinh điển. Các ca khúc tiếng Anh rất ít, thường sử dụng để làm
ca khúc chính thống, trang trọng, nghiêm túc… chất lượng cũng không ra
sao.
Ca sĩ hát tiếng Anh cũng ít nổi tiếng hơn ca sĩ hát tiếng Nhật.
Trong đó Carsley đã coi như ngôi sao đứng đầu sử dụng tiếng Anh rồi.
Đương nhiên mức độ nổi tiếng kém hơn Cindry, theo Belo nói thì trong
Đại Hải Trình thì Cindry chính là trùm, ngôi sao đứng đầu.
“Nghe nói Carsley cũng đang dự định chuyển sang hát các ca khúc viết
bằng ngôn ngữ thông dụng. Các ca khúc ngôn ngữ chính thức quả thật
quá thất thế, khó phát triển “.
Belo Betty tổng kết một câu, bên cạnh Shokan và Notis cũng gật đầu
thừa nhận. Tokeru lại lắc đầu nói :
“Không, ngôn ngữ không phải là vấn đề “.
Có lẽ do đặc điểm của thế giới này khác biệt nên các bài hát
bằng tiếng Anh có phần thô cứng, nghiêm túc… tuy nhiên Tokeru có thể
khẳng định, ca khúc tiếng Anh không có chút nào là thất thế cả,
chỉ là chưa có tác phẩm kinh điển mà thôi.
Suy cho cùng thì nghệ thuật bắt nguồn từ đời sống, trong cuộc sống
bình thường sử dụng nhiều tiếng Nhật hơn thì đương nhiên bài hát
tiếng Nhật cũng nhiều linh cảm hơn.
Cùng đạo lý đó, tiếng Anh sử dụng ít, thậm chí cả năm cũng chẳng
nói mấy câu thì làm sao có thể sáng tác bài hát được ? Cộng thêm
đây là một thế giới loạn lạc, mạng người nhỏ yếu, chiến tranh đã
giết đi vô cùng nhiều tế bào nghệ thuật.
Nhiều yếu tố cộng lại đã tạo nên sự cằn cỗi của âm nhạc, đặc
biệt là các ca khúc tiếng Anh.
Kiếp trước của Tokeru thì khác hoàn toàn, tác phẩm kinh điển rất
nhiều, trong đó ca khúc tiếng Anh chiếm đa số, tất cả các thể loại
đều có.
“Vì sao lại nói vậy ? “.
Belo hỏi ngược lại, đây là chuyện rõ như ban ngày, chẳng lẽ Tokeru
lại có ý nghĩ khác.
Tokeru lắc đầu không nói, bây giờ nói xuông cũng chẳng có tác dụng
gì. Sau này may ra thì sẽ có chuyển biến, ai biết được ?
Đêm tối, Tokeru lặng lẽ ra ngoài.
Đến bên cạnh bức tường ngăn cách, Tokeru lặng lẽ thú hóa. Bên trong
bức tường là khu vực sinh sống của quý tộc và hoàng tộc, hắn muốn
lặng lẽ đi vào.
Để tránh cho người ngoài xâm nhập, bên dưới và trên tường cao đều có
binh sĩ đi tuần. Tuy nhiên loại phòng vệ này không có ý nghĩa gì
với Tokeru, chỉ vài nhát đập cánh là hắn đã đứng bên trong.
Không biết vì cái gì, Tokeru thấy không khí bên trong này có chút
ngột ngạt, lạnh lẽo hơn phía ngoài kia. Sử dụng Haki để né tránh
một số lính tuần tra, Tokeru đã đến một khu vực rộng cạnh hoàng
cung.
“Tiệm rèn hoàng gia ? “.
Tokeru đứng trước cửa một tiệm rèn lớn, lẩm bẩm đọc.
Cửa lớn bằng sắt, đã đóng kín, bên cạnh có một ít biểu tượng binh
khí, áo giáp …
Tường vây xung quanh cũng cao hơn các khu nhà khác, trên tường còn có
không ít dây thép gai. Lính canh thường xuyên đi qua khu vực này, rõ
ràng đây là khu vực cấm.
Tokeru nhẹ nhàn bước vào trong tiệm rèn, ấn tượng đầu tiên là tiệm
này rất lớn, cũng rất sạch sẽ. Nền đá được làm thẳng tắp, không
có chút bụi. Các căn phòng kiên cố, phân công rõ ràng. Trong đó có
cả dây chuyền sản xuất kiếm, đạn, súng cũng được làm trong này.
Ngoài dây chuyền ra, cũng có khu vực làm vũ khí thủ công, mục tiêu
của Tokeru chính là khu vực này.
Trong tiệm rèn này cũng có binh sĩ đứng gác, tuy nhiên có vẻ như đã
lâu không có người quấy rối nên đám người này rất mất cảnh giác.
Đương nhiên, cho dù có cảnh giác cũng không có tác dụng gì với
Tokeru.
Tiệm rèn này có một nghề nghiệp hộp quà, nó đã xuất hiện ở đây
rất lâu rồi, khi Tokeru bắt đầu mở ra nghề nghiệp thì nó đã xuất
hiện và không hề biến mất.
Theo quy mô của tiệm rèn này thì việc xuất hiện nghề nghiệp hộp
quà cũng không hề khó hiểu. Ít nhất diện tích của nó cũng lớn hơn
tiệm Ishida ở Logue Town không ít.
Bây giờ là nửa đêm, thợ rèn đã đi ngủ hết, trong tiệm rèn cũng
không có một bóng người nào. Đương nhiên sản phẩm chưa làm xong, các
loại công cụ cũng để đầy bên trong. Tokeru cũng thuận tiện nhìn ngó
một chút.
“Áo giáp này quá cầu kỳ, tác dụng chưa chắc đã cao “.
“Vỏ kiếm làm bằng gỗ này sẽ hại lưỡi kiếm, tác dụng duy nhất là
ngoại hình đẹp “.
“Loại quặng sắt này quả thật rất tốt, rất hoàn hảo. Thép luyện ra
cũng rất tốt, người luyện thép rất có kỹ thuật “.
Vừa xem xét, Tokeru vừa nói thầm, bệnh nghề nghiệp không ngăn được a.
Lúc này hắn đang cầm một thanh kiếm ngắn, khuôn mặt im lặng.
“Thép tốt như vậy lại không dùng làm lưỡi kiếm, hơn nữa còn dát
vàng bên ngoài, đám quý tộc này thật thông minh a “.
Đa số các sản phẩm trong khu vực này đều không có giá trị chiến
đấu, Tokeru cảm thấy vậy. Đây là đặc điểm của đám quý tộc đó,
không cần biết ngươi chất lượng tốt như thế nào, nếu như ngoại hình
không đẹp thì cũng loại. Dựa theo tính cách này, có lẽ mấy thanh
kiếm của Tokeru làm cho Hải Quân sẽ bị bỏ xó ở đây a.
Dạo chơi một chút, Tokeru mới lấy nghề nghiệp hộp quà rồi ra ngoài.
Quặng sắt và thép ở trong tiệm rèn này rất tốt, tuy nhiên Tokeru
cũng không có lấy đi. Hắn có cả đống hợp kim quý còn chưa sử dụng,
cần chỗ thép này làm cái gì ?
Từ khi vào trong bức tường này, hắn luôn cảm thấy bức bối, bồn
chồn. Hắn không hề thích loại cảm giác này một chút nào. Có lẽ
thế giới của những kẻ tự cho mình là quý tộc không phù hợp với
hắn a.
Ít nhất thế giới bên ngoài kia hấp dẫn Tokeru hơn, tuy mọi người có
chút tham tiền nhưng cách làm người không tệ, đủ thân thiện. Tokeru
còn nhận thấy, những người có tiền đó cũng không hề lười biếng,
trái lại họ cũng đủ chăm chỉ và thông minh.
Hoàn toàn khác với mấy tên quý tộc ăn hưởng phúc của tổ tiên, sinh
ra đã được ngậm thìa vàng.
“Hệ thống, mở ra nghề nghiệp hộp quà “.
“Chủ nhân thu được Rada dò hợp kim : Có thể quét được các loại hợp
kim quý hiếm, phạm vi 200 mét, không bị ảnh hưởng bởi môi trường “.
Tokeru cầm trong tay ‘rada dò hợp kim’, lật qua lật lại nhìn ngó. Công
cụ này có chút giống với một chiếc điện thoại, có màn hình và
vài phím bấm. Khi Tokeru bật lên, nếu trong phạm vi mà xuất hiện hợp
kim cao cấp thì nó sẽ kêu, đồng thời chỉ rõ vị trí của hợp kim
đó.
Đương nhiên Tokeru cũng có thể chọn chế độ im lặng, chế độ rung,
nhạc chuông tùy thích. Cái này chạy bằng năng lượng mặt trời, chỉ
cần chiếu sáng một ngày là có thể dùng được 7 ngày, đồng thời
cũng chống nước.
Xem xét một lúc, Tokeru cũng thuận tay bỏ vào túi quần, nói thật
là sản phẩm này không phải thứ hắn đang chờ mong. Loại máy dò này
phạm vi quá nhỏ, bán kính 200 mét quả thật không đáng kể.
Sau này hắn sẽ có thời gian dài trên biển, máy dò tìm này phạm vi
không thể chạm đến đáy biển a. Mà đa số hợp kim cao cấp đều nằm
dưới đáy biển, chưa chắc đã dò được.
Hơn nữa hiện tại hắn cũng đang thừa hợp kim tốt, tìm thêm cũng không
có ý nghĩa lớn. Trừ khi là hợp kim cao cấp nhất : Bạch hoàng thì
hắn còn có hứng thú.
Tokeru đã thành công rèn cực phẩm đại bảo kiếm, hắn cũng có đủ tự
tin để xử lí các loại hợp kim khác: bạch tinh, hắc kim và lôi
thiết… đều được.
Tuy nhiên các loại nguyên liệu tốt như vân thiết và hắc ngọc thì chưa
có chút manh mối nào. Đơn giản vì nhiệt độ nóng chảy của chúng
quá cao, không nung được.
Tokeru đang chờ mong nghề nghiệp hợp quà có thể cho mình biện pháp
gì đó, tuy nhiên lần này đành thất vọng.