Phong cách kiến trúc của quán Café này rất nghệ thuật. Cửa lớn
cùng cửa sổ đều có dạng vòm cong, ngọn đèn pha lê treo rất cao, đèn
bàn có tua kim tuyến, ghế và bàn ăn đều được phủ khăn trắng trang
nhã. Đặc biệt, vị trí trung tâm còn đặt một chiếc Piano, đang có
người chơi nhạc.
“Đẹp quá, không ngờ chỗ này lại đẹp như thế “.
Belo say mê nói, nàng cũng đã đến nhiều nơi nhưng vương quốc Goa quả
thật ngoài dự đoán của nàng. Mấy người khác cũng đồng cảm gật
đầu.
Tokeru thưởng thức một chút rồi cùng với Carmen xem Menu. Nghệ thuật
tế bào của hắn chỉ thức tỉnh sau khi đã ăn no, từ sáng hắn chưa
dùng bữa cho nên phải kiếm đồ ăn ngay.
Đây là quán Café nhưng đồ ăn thì không thiếu, đương nhiên không có đồ
ăn mặn nhưng các loại bánh trái rất nhiều, muôn hình muôn vẻ.
Trên thực đơn công khai ghi giá, đây cũng không phải thực đơn cho người
nghèo. Người bình thường căn bản không dám dùng bữa ở đây, chỉ
những quý tộc hay giới thượng lưu mới thường xuyên có mặt. Những
khách du lịch kinh phí eo hẹp thường chỉ đến thưởng thức một tách
café rồi đi, coi như biết mùi vị.
Giá cả đắt thật nhưng với Tokeru thì không phải vấn đề, trên cơ bản
mỗi món ăn hắn đều chọn một đĩa, các loại nước cũng đều gọi. Một
bữa ăn gần 1 triệu Belly, giá cả không có chút nào rẻ a.
Lewan lúc này đã không biết mình nên nói gì cho đúng nữa. Trước đó
hắn còn lo sợ Tokeru ngại tiêu tiền, đóng giả không thành công. Tuy
nhiên bây giờ nhìn lại, Tokeru căn bản không cần đóng giả giới thượng
lưu, bới vì hắn còn thượng lưu hơn nhiều quý tộc khác.
Cách tiêu tiền của hắn quả thật có thể so với hoàng tộc, hơn nữa
còn là thân vương đẳng cấp.
Không nhìn thấy ánh mắt của đám quý tộc hay đám nhà giàu kia đầy
hâm mộ kính ngưỡng sao ?
“Ngươi gọi nhiều như vậy làm gì ? “.
Belo Betty nghi hoặc hỏi, số đồ này đủ cho hơn 30 người ăn, bọn họ
có thể sao ?
Tuy nhiên ánh mắt của mấy người khác không có gì bất ngờ, sức ăn
của Tokeru không cần phải khẳng định thêm nữa rồi. Dù cho có gọi
gấp đôi thì cuối cùng cũng hết mà thôi.
“Thử một chút thôi “.
“Tokeru- senpai, có thể cầm về cho Sabo một ít không ? “.
Ace chờ mong hỏi, hắn hôm này chắc chắn sẽ được ăn mỏi miệng, tuy
nhiên nghĩ đến Sabo làm hắn lại khó hiểu. Theo Ace thấy, Sabo không đi
cơ bản là phí của trời, nhiều thức ăn ngon như vậy đến bao giờ mới
được thưởng thức ?
“Được, lát nữa lấy thêm một ít về cho tên nhóc đó “.
Tokeru thoải mái cười, lúc này đồ ăn đã mang đến.
Café trong thế giới One Piece này cũng rất đặc sắc, không có café
chồn, không có Cappuccino … nhưng lại có nhiều loại đặc biệt khác.
Trong đó có một loại cây café sống ở vùng nước lợ, hạt của chúng
thơm đến mức có thể lan tỏa ra hơn 20 km. Cách pha Café cũng phải
dùng chén được làm từ rễ cây đó thì mới chuẩn xác.
Ít nhất hương vị của nó làm cho Tokeru say mê. Hắn không có hiểu
biết nhiều về Café, cũng không hiểu thưởng thức như thế nào nhưng vị
ngon của loại Café này rất khó cưỡng.
Các loại bánh cũng được làm rất ngon, mấy người Tokeru không thể
dừng được.
Với sức mạnh của tiền tài, Carmen rất nhanh đã lấy được không ít
công thức nấu nướng, chuẩn bị về thí nhiệm dần.
Ăn uống no nê, nhóm của Tokeru cũng nhanh chóng du lịch tiếp. Tòa
thành thị này tuy nhỏ nhưng quả thật có đủ thứ hấp dẫn, không
thiếu những trò chơi và cảnh quan thú vị.
Lewan tiếp tục thể hiện khả năng của mình, mọi thứ ở đây hắn đều
có chút hiểu biết, đồng thời nắm giữ tiết tấu không tệ. Do đó
cũng làm cho mấy người Tokeru có một chuyến đi hữu ích, chơi quên cả
về.
Trong vòng một ngày, Tokeru cho mọi người thấy cái gì là vung tay
quá trán, tiền tiêu như nước. Từ sáng đến tối hắn đã dùng hết gần
8 triệu Belly, bằng cả năm thu nhập của thương nhân giàu có.
Chính vì tiêu nhiều tiền như vậy, không ai nghi ngờ gì về thân phận
của Tokeru, mấy đám người tuần tra trên cơ bản đều ton hót phía sau,
hận không thể ôm lấy đùi của Tokeru.
Dù sao cũng chưa tham quan hết, Tokeru cũng muốn thưởng thức thêm cảnh
đêm ở đây cho nên đã thuê vài căn phòng ngủ. Hơn nữa đến đêm hắn cũng
muốn đi làm một việc.
Lúc này mấy người Tokeru đang hào hứng bàn luận về vương quốc Goa
và buổi du lịch hôm nay.
“Ace, mai chúng ta sẽ đi thẳng vào khu vực dành cho quý tộc, kết
thúc ngày mai ngươi mang đồ ăn về cho Sabo cũng chưa muộn “.
Tokeru cân nhắc nói. Sabo bây giờ còn chưa có bỏ nhà đi, bây giờ rất
có thể cũng không ở trong núi Corvo, Ace về cũng chỉ tốn công. Dù
sao cũng là quý tộc, Tokeru không tin Sabo hiếm lạ gì mấy món này.
“Được “.
Ace hào hứng nói, mấy ngày này hắn quả thật chơi vui đến quên trời
quên đất. Không chỉ có được bạn mới, lại có thêm những cuộc phiêu
lưu mới, ăn đồ ăn ngon. Hắn cho rằng, đây chính là những ngày thú vị
nhất đời hắn.
“Tokeru-kun, ngài định ở lại đây đến bao giờ ?”.
Belo Betty hỏi, hôm nay nàng cũng không nói chuyện nhiều với Tokeru,
khi trở về thì chưa chắc đã thăm dò ra được cái gì.
“Ngày mai có lẽ sẽ xong hết, khi đó trở về. Mọi người có ý kiến
gì không ? “.
Ngoài ý muốn là Shokan hơi ngại ngùng nói :
“Thuyền trưởng, có thể ở thêm hai ngày nữa không ? chúng ta muốn xem
Carsley biểu diễn “.
Notis và Carmen cũng gật đầu, mong chờ nhìn Tokeru.
Carsley là tên ca sĩ có quảng cáo khắp trên quảng trường kia, trước
đó Tokeru không để ý lắm nhưng thấy biểu hiện của mọi người hắn
cũng ngẩn ra. Không nói đến Shokan và Carmen tương đối hiếu động lanh
lẹ, Notis biểu hiện quả thật khác thường. Người lạnh lùng như Notis
cũng ưa thích ca sĩ, hơn nữa còn là fan cuồng ?
“Carsley là ai ? hắn nổi tiếng sao ? “.
Lần này đến lượt mọi người kinh ngạc nhìn Tokeru, trừ Ace.
“Thuyền trưởng, ngài không biết sao ? “.
“Cũng có người không biết Carsley ? “.
Belo Betty thấy biểu hiện của Tokeru, thầm cười trộm. Tokeru biết
nhiều chuyện nhưng lại không biết ngôi sao thế giới, quả thật vô cùng
bất ngờ. Belo cũng không có trêu chọc gì, mở miệng giải thích :
“Carsley, ngôi sao ca nhạc, 35 tuổi. Đã đi hát từ khi mới 15 tuổi và
rất nổi tiếng. Trên cơ bản những người dân ở các biển Đông Tây Nam
Bắc đều biết hắn. Hắn là người duy nhất có thể cạnh tranh được
với Cindry về độ nổi tiếng “.
Thì ra là ngôi sao ca nhạc, Tokeru bừng tỉnh. Từ khi đến thế giới
này, số bài hát mà hắn nghe cũng không ít, tuy nhiên rất ít thấy
những bài kinh điển do đó cũng không có để ý đến ca sĩ. Cái tên
Cindry rất quen thuộc, tạm thời Tokeru chưa nhớ ra.
“Hắn ta có bài hát nào đặc sắc không ? Nếu các ngươi muốn thì ở
lại xem cũng được, ta cũng muốn xem một chút “.
“Cảm ơn thuyền trưởng “.
Shokan hưng phấn quát to, đã lâu lắm rồi hắn không được gặp thần
tượng, kích động khó nói lên lời.
Belo thuận miệng nói tên vài bài hát ra, tuy nhiên Tokeru lại không có
ấn tượng gì cụ thể. Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Tokeru, Belo nói tiếp
một câu :
“Lần trước ngươi có xem ba vị đô đốc nhận chức không ? Bài hát
truyền thống của Hải Quân chính là của Carsley, cũng là bài hát
kinh điển nhất của hắn “.
Tokeru bây giờ mới có ấn tượng, tuy nhiên không phải do bài hát đó
hay thế nào mà là bài hát quả thật rất bình thường. Là kiểu bài
hát nghe xong quên luôn giai điệu, giống như thức ăn nhanh. Lúc đó hắn
còn thắc mắc tại sao Hải Quân lại chọn một bài hát như vậy a.
“Ta không cảm thấy nó có chút nào kinh điển a “.
Tokeru buồn bực nói. So với bài hát đó, Tokeru cảm thấy Binks’Sake
hay hơn trăm lần a. Càng đừng nói đến những bài hát trong chiếc
laptop cũ mà Tokeru mua từ hệ thống.
“Trong số các bài hát sử dụng ngôn ngữ chính thức, đây là bài hát
tốt nhất “.
Belo hiển nhiên có chút đồng tình, tuy nhiên cũng phải nói đúng sự
thật.
Tokeru bây giờ mới hiểu ra một ít, Hải Quân có lẽ cũng không có
cách nào a. Chất lượng chỉ có vậy, chỉ nhắm mắt nhắm mũi chọn mà
thôi.
Ngôn ngữ trong thế giới One Piece này gồm hai loại : ngôn ngữ thông
dụng và ngôn ngữ chính thức. Ngôn ngữ thông dụng là tiếng Nhật,
được sử dụng tương đối nhiều trong đới sống. Ngôn ngữ chính thức là
ngôn ngữ dùng trong các văn bản tài liệu quan trọng, các loại công
văn quan trọng.
Ngôn ngữ chính thức là tiếng Anh, sử dụng chữ Latinh để viết.
Thường thấy nhất trong tấm lệnh truy nã, trên tên của một số nhân
vật, trong các loại báo cáo của Hải Quân. Thậm chí tên của kho báu
cũng đặt theo ngôn ngữ chính thức (One Piece).