Sáng hôm sau, mấy người Tokeru và Belo Betty đã tập kết với nhau ở
sơn trại của Lewan. Đám sơn tặc xung quanh vừa sợ hãi lại vừa hâm mộ
nhìn mấy người.
Ba người Tokeru, Notis và Shokan thực lực cao đến làm người ta sợ
hãi. Mấy người bị đánh đến bây giờ nhìn thấy mấy người còn thấy
sợ hãi trong lòng, vết thương thậm chí vẫn còn đau.
Tuy nhiên lần này lại có hai vị mỹ nữ chân chính, làm cho đám gia
súc sáng mắt lên. Carmen tuy còn ngây ngô nhưng cũng đã là một thiếu
nữ xinh đẹp, Belo Betty thì càng không cần nói, xinh đẹp quyến rũ
làm người khác đỏ cả mặt.
So với mấy người lớn nổi bật bên cạnh, tuổi nhỏ Ace không gây ra
nhiều chú ý.
Không biết khi biết được cha Ace là cựu vua hải tặc Roger thì không
biết đám người này nghĩ gì ? Tokeru ác ý nghĩ đến.
Lewan đã chuẩn bị xong hết các loại vật dụng cần thiết. Nghe nói
hắn làm việc này cả đêm.
Đầu tiên là giới thượng lưu tương đối kỹ tính trong việc chọn quần
áo. Đàn ông thường sẽ mặc áo chẽn, áo choàng dài và đội mũ phớt.
Phụ nữ cũng mặc áo chẽn, mặc váy và tóc được làm cầu kỳ. Không
biết Lewan làm thế nào nhưng trang phục đã chuẩn bị xong, thậm chí
thợ làm tóc cũng có mặt.
So với cách ăn mặc chính thức của quý tộc và hoàng tộc, cách ăn
mặc của giới thượng lưu coi như đơn giản.
Mấy người đàn ông như Tokeru thì rất nhanh đã ăn mặc xong, không có
quá phức tạp. Carmen và Belo thì mất thời gian hơn, tuy nhiên kết quả
không tệ, ít nhất Tokeru cảm thấy mới lạ và xinh đẹp hơn nhiều.
Đám sơn tặc thì khác, ánh mắt không rời khỏi được hai người, nước
miếng rớt đầy đất a.
“Được rồi, Lewan dẫn đường đi “.
Tokeru vỗ tay nói. Mấy người rất nhanh liền lên đường, đi thẳng đến
khu vực tường lớn. Vừa đi Lewan vừa nói về một ít chú ý, quy tắc.
“Trong thủ đô, để người khác tin mình là tầng lớp thượng lưu, chúng
ta phải tiêu tiền, tiêu càng nhiều càng tốt. Lát nữa Tokeru-sama có
thể vung tay quá trán một chút, thể hiện mình có nhiều tiền, tránh
đi phiền phức “.
Tokeru gật đầu, dù sao hắn cũng có tiền, không tiêu thì để làm gì ?
Mục tiêu của hắn khi vào đây cũng là để tiêu tiền a.
Hắn muốn du lịch nơi này nên mới làm nhiều biện pháp như vậy. Nếu
đi du lịch mà không thể hòa mình vào cuộc sống của người thường
thì không thể thấy được mị lực của chuyến đi. Nếu cứ hùng hổ dựa
vào sức mạnh thì phải gọi là đổ bộ chứ không phải du lịch.
Cũng chính vì vậy mà Tokeru mới nhờ đến Lewan.
Từ vùng cực xám đi vào trong miền thượng thì phải đi qua một cánh
cửa, đây là cánh cửa thường dùng khi đổ rác. Ở cạnh cửa cũng có
lính canh, tuy nhiên chỉ là lấy lệ mà thôi.
Cảm giác đầu tiên khi đi qua cánh cửa là thoải mái, không khí tươi
mát hơn hẳn. Khác hẳn với bầu không khí hôi thối nóng nực ở vùng
cực xám, độ ẩm không khí cũng vừa phải, không gây khó chịu.
Người ở ven thành phố cơ bản đều là cướp, cả đám người đứng đầy
trên các con đường, con hẻm nhỏ. Đám cướp này luôn sẵn sàng chiếm
tài sản của những người bước vào thành phố để kiếm ăn.
“Shokan, phía sau có 5 tên đi theo, ngươi giải quyết đi “.
Tokeru nhếch mép cười lạnh. Trang phục thượng lưu làm cho họ tránh
được nhiều phiền phức tuy nhiên vẫn có những tên chán sống theo dõi.
Có lẽ những tên này muốn làm một vố lớn, sau đó nhanh chóng biến
mất.
Dù sao hắn cũng không vội, dứt khoát đứng lại chờ Shokan.
Các khu nhà thật sự cao hơn nhiều, hơn nữa cũng rất mới. Lối kiến
trúc không có gì nổi bật tuy nhiên do quy hoạch tốt nên nhìn cũng vui
mắt. Đường xá rộng rãi, lát đá rất phẳng, chất lượng không tồi.
“Các vị, chúng ta đang ở ven thành phố, các căn nhà mang đậm lối
kiến trúc hiện đại. Đây là thiên đường của các băng nhóm bảo kê,
công ty bảo vệ, cướp… ở đây chúng ta có thể thưởng thức bạo lực mỹ
cảm, sự kích thích đến từ các cuộc thư hùng đẫm máu “.
Lewan nhanh chóng thích ứng với vai trò hướng dẫn viên du lịch, miệng
ba hoa giới thiệu liến thoắng. Khoan nói đến cái khác, chỉ riêng
giọng nói và cách phát âm cũng đủ tiêu chuẩn.
Đương nhiên nội dung giới thiệu có chút gượng ép, cái gì bạo lực
mỹ cảm, kích thích. Đây thuần túy là đánh nhau a.
Là người có văn hóa, Tokeru tin tưởng đồng bạn của mình sẽ không
thấy hứng thú với bạo lực mà sẽ thích sử dụng ngôn ngữ để cảm
hóa đối thủ.
Biểu hiện của mấy người đi cùng không hề làm Tokeru thất vọng, tất
cả đều nhăn mày, bộ dạng không hứng thú.
Shokan lúc này đã trở về, nhìn gương mặt hưng phấn của tên này,
Tokeru đành phải chấp nhận sự thật. Với những người như Shokan, khu
vực này quả thật là thiên đường a.
Mấy người Tokeru rất nhanh đã đi sâu vào trong thành phố, không khí
đã tốt hơn rất nhiều. Ít nhất cái cảm giác có không ít ánh mắt
chăm chú nhìn vào đã không còn nữa.
Khu vực này hiển nhiên có cấp bậc cao hơn, đẹp và sạch sẽ văn minh
hơn.
Tokeru cảm giác mình đã đặt chân vào một thành thị Địa Trung Hải
nào đó, kiến trúc kiểu dáng châu Âu, con đường rộng rãi thoáng mát,
quảng trường rộng rãi có đài phun nước…
Mấy người Tokeru đi bộ trên con đường lớn, xuýt xoa không ngớt. Kiến
trúc đẹp, sạch sẽ, con người rất sạch sẽ chỉn chu, mùi thơm của
quán ăn, âm nhạc vang ra từ các quảng trường… tất cả đều rất hấp
dẫn.
Tokeru phải thừa nhận, vương quốc Goa đẹp hơp Logue Town và quê hương
hắn rất nhiều.
Cách ăn mặc của mấy người Tokeru rất thường thấy, thái độ cũng
không có gì quá làm người ta chú ý. Tuy nhiên tổ hợp này vẫn trở
thành tiêu điểm, lộ ra rất khác biệt.
Hai người phụ nữ tuyệt đối xinh đẹp, mỗi người một vẻ làm các vị
nam sĩ ghé mắt không ngớt, rục rịch muốn làm quen.
Tokeru ngoại hình cũng tuyệt đối là minh tinh cấp bậc, vóc dáng cao
to, khuôn mặt anh tuấn. Dáng người thẳng tắp, cách đi đứng cũng đầy
tự tin, nụ cười rất có mị lực. Nhìn biểu hiện của đám nữ sĩ kia
là biết, ánh mắt đưa tình quả thật làm người ta nổi cả da gà.
“Các vị, không biết các vị đối với vương quốc Goa có hiểu biết bao
nhiêu. Đây là vương quốc đã được công nhận là vương quốc đẹp nhất
trên biển Đông, thậm chí trên thế giới cũng có xếp hạng. Hiện nay
chúng ta đang đứng trên khu vực được xưng là ‘quảng trường thế kỷ’,
nằm ở chính giữa trung tâm của thành thị “.
Lewan bắt đầu thể hiện ra chức nghiệp tu dưỡng, chính hắn cũng phát
hiện ra mình quả thật có thiên phú về kỹ năng này. Một vị đại sơn
tặc mà có tài dẫn chương trình, quả thật hiếm thấy.
“Thành thị này đẹp như truyện cổ tích, bên trong đầy rẫy những kiến
trúc tuyệt đẹp được phát triển từ thời cổ đại. Còn có vô số thức
ăn ngon cũng rất nổi tiếng, xung quanh quảng trường, các vị đã ngửi
được rồi “.
“Truyền thuyết kể rằng, quốc vương đời thứ nhất chính là một vị
kiến trúc đại sư, đã đi nhiều nơi trên thế giới, tiếp thu đủ loại
văn hóa cũng như kiến trúc khác biệt. Nếu để ý kỹ, sẽ thấy rõ
rất nhiều loại kiến trúc trường phái trùng điệp: trang trí nghệ
thuật, chủ nghĩa lí tính, chủ nghĩa hiện đại… “.
Mấy người Tokeru nghe như si như say, bây giờ đã không ai còn nhớ rõ
vị ‘hướng dẫn viên du lịch’ này thực chất là một sơn tặc a.
Lúc này trên quảng trường cũng có không ít những tấm biển lớn, treo
đầy lên hình ảnh của một người đàn ông cáo ráo, gương mặt cũng rất
ăn hình. Đây là một biển quảng cáo, đại ý là ba ngày nữa vị
Carsley ca sĩ sẽ biểu diễn tại quảng trường này, miến phí vé.
Tokeru cũng không quan tâm lắm, ngoài Tokeru thì mấy người khác đều
đã nhận ra vị ca sĩ này, đều có thái độ chờ mong. Tuy nhiên ba ngày
nữa mới diễn nên cũng không biểu lộ gì quá khích.
“Tokeru-sama, đây là quán cà phê nổi tiếng nhất thành thị này “.
Nhóm của Tokeru đã bước chân vào một quán cà phê lớn. Tên quán là
Rick’café, đã có lịch sử hơn trăm năm.
“Quán cà phê này địa điểm tốt, ưu nhã, hương vị ngon. Hầu hết du
khách đều phải ghé thăm nơi này khi đến vương quốc Goa “
Quán cà phê này thật sự như một thế giới khác.
Tiếng dương cầm nhẹ nhàng vang lên, một bản dương cầm kinh điển. Trong
quán rất yên tĩnh và u nhã, trang trí cũng rất đơn giản lịch sự.
Kể cả những người thô tục khi bước vào đây cũng sẽ thân sĩ, thục
nữ hơn.