115 : Giả Làm Giới Thượng Lưu.


Sau khi ăn uống no nê, mọi người bắt đầu chuẩn bị cho chuyến thăm quan
ngày mai.

Vương quốc Goa tương đối coi nặng vấn đề xuất thân. Trong khu vực miền
thượng, đa phần mọi người đều là quý tộc, hoàng tộc hoặc giới
thượng lưu. Nếu không phải người có cấp bậc cao thì rất khó để đi
lại trong khu vực này.

Quý tộc hay hoàng tộc thì mấy người Tokeru không thể giả danh được,
đồng thời hắn cũng chẳng thích cách này lắm. Trong mắt Tokeru thì
quý tộc trong vương quốc này không đáng nhắc đến, hù dọa mấy người
thường thì được.

Cách mà Tokeru hướng đến là đóng giả làm giới thượng lưu. Giới
thượng lưu là gì ? đơn giản là có nhiều tiền mà thôi. Chuyện này
đối với Tokeru thì không có chút nào độ khó, hắn không thiếu Belly.

Nhắc đến mới nhớ, chỗ Belly hắn thu được sắp bị mốc meo, không có
chỗ dùng. Lần trước đánh bại băng hải tặc Dalton, Tokeru đã cử
Shokan đi lấy tiền thưởng. Hai mươi triệu Belly, Tokeru cũng không thu
vào mà để trong trên thuyền, đến nay còn chưa tiêu hết.

Hắn còn hơn 800 triệu Belly, không biết làm cách nào để tiêu hết. Hệ
thống đã bỏ đi chuyện nạp tiền, hắn cũng không có chỗ dùng tiền.

Dùng chút tiền để giả làm giới thượng lưu, sau đó có thể thoải
mái đi du ngoạn.

Đương nhiên chuyện đống giả này cần có chút con đường riêng, đồng
thời Tokeru cũng cần có người dẫn đường. Tên sơn tặc Lewan chính là
mục tiêu của Tokeru, hắn sẽ có biện pháp.

Lúc này những người sẽ đi cùng Tokeru gồm có : Carmen, Notis, Shokan,
Ace, Belo Betty. Sabo không đi cùng, Tokeru cũng thừa biết tại sao nên
cũng không có nói gì. Ace không biết nên vẫn kỳ kèo rủ rê, hắn thấy
đây là cơ hội ăn ngon, cớ sao không làm.

Tokeru đã biết sơn tặc Lewan tập trung ở đâu, hắn một mình đi đến.

Với danh nghĩa là băng sơn tặc lớn nhất trên núi Corvo, nơi ở của
băng sơn tặc này cũng không hề nhỏ, khoảng cách rất gần với vùng
cực xám. Mấy căn nhà gỗ được làm tựa vào vách đá, đồng thời mấy
động đá gần đó cũng được gia cố thêm. Với loại kiến trúc này,
người khác muốn tấn công cũng không dễ.

Lúc này trong sơn trại đã thắp lên rất nhiều đèn đuốc, có cả người
đi tuần xung quanh. Tokeru đã thấy rõ Shokan đang ngồi gần đống lửa
lớn nhất, xung quanh là mấy tiểu đệ, có cả tên bị Tokeru đạp gãy
xương sườn cũng ngồi cạnh.

“Đại ca, chúng ta không trả thù sao ? “.

“Im miệng, gần 50 người bị hai người đánh cho không có chút phản
kháng nào, chúng ta không trêu chọc được “.

“Nhưng mà chúng ta là sơn tặc, chẳng lẽ cứ phải nơm nớp như vậy ? “.

Tên băng bó vẫn cố gắng kích động, mấy cái xương sườn gãy là hắn
vừa đau đớn, vừa sợ hãi, vừa thù hận. Bây giời Lewan lại không có
ý ddingj trả thù, làm hắn gấp gáp không ngớt.

“Không phải là ta không muốn trả thù, mà là bọn hắn quá mạnh, tên
đứng đầu cũng chưa ra tay. Ta có cảm giác, chúng ta sẽ chết nếu lần
thứ hai trả thù “.

Lewan cười khổ nói, hắn có thừa kinh nghiệm trong những tình huống
như thế này. Hắn biết lúc nào nên đánh, lúc nào nên sợ hãi, chính
điều này giúp hắn giữ được mạng sống không ít lần.

Tên tiểu đệ cũng không nói thêm nữa, hắn cũng không dám một mình đi
trả thù. Gần 50 người còn bị đánh xám xịt chạy về, hắn đi chỉ
rước thêm tật mà thôi.

Tokeru lúc này đã đến nơi, đồng thời nghe được hết cuộc trò chuyện.
Không thể không nói, tên Lewan này ánh mắt không tệ, khả năng phán
đoán cũng là có.

Lewan nói không sai, nếu như đám sơn tặc này không biết điều, Tokeru
không ngại tiêu diệt. Càng những tên xông xáo, to mồm thì chất càng
thảm, thủ lĩnh của sơn tặc đương nhiên cũng không thể sống.

Chỉ nhảy vài cái, Tokeru đã đi qua cái được gọi là canh gác, đứng
trước mặt Lewan. Hắn cười nói :

“Đã lâu không gặp “.

Mấy người đứng cạnh vôi vàng rút đao ra, khẩn trương nhìn vào Tokeru.

Lewan cũng giật nảy mình, chỉ trong chớp mắt mà Tokeru đã xuất hiện
trước mắt làm cho hắn kinh hãi không thôi. Nếu như kẻ này muốn giết
mình, có lẽ đã mình đã chết vài lần rồi.

So với Lewan, tên tiểu đệ thấy Tokeru, sợ tới suýt nữa thì đái ra
quần. Không chỉ vì tốc độ của Tokeru nhanh mà còn vì hắn vừa mới
nói đi trả thù thì người ta xuất hiện trước mắt.

Tên tiểu đệ nuốt nước miếng một cái, cố làm vẻ chấn định, tuy
nhiên mồ hôi lạnh chảy ra căn bản ngăn không được.

“Chào, chào ngài “.

Lewan lắp bắp nói, đồng thời cũng bắt đám sơn tặc bỏ vũ khí
xuống. Tokeru ngồi thẳng xuống, tự rót lấy một chén rượu, mở miệng
:

“Còn nhớ lúc trước ta nói sẽ đến tìm ngươi sao ? “.

“Nhớ rõ”.

“Tốt, ngày mai ta muốn đến miền thượng thăm quan, ngươi có nhiệm vụ
dẫn đường “.

Lewan thở dài một tiếng, hắn đích thật cảm thấy hơi lo lắng, ttuy
nhiên ít nhất bây giờ không cần sợ hãi nữa. Hắn gãi đầu một chút
rồi nói với Tokeru:

“Đi vào miền thượng cũng không khó nhưng mà muốn vào sâu thì phải
có kỹ thuật “.

“Ta muốn đóng giả làm người của giới thượng lưu, ngươi sắp xếp đi “.

Tokeru không có vòng vo, nói thẳng luôn. Quả nhiên Lewan phản ứng rất
nhanh, vẫy tay cho đám đàn em lui xuống mới nhẹ giọng nói :

“ Chuyện này không khó, tuy nhiên cần một khoản tài chính nhất định…
“.

Lewan cắn răng một cái, nói tiếp :

“Ngài yên tâm, ta sẽ lo chuyện này. Tuy nhiên giới thượng lưu muốn thăm
quan khu vực dành cho hoàng thất cũng không dễ, có lẽ phải bỏ qua
khu vực này “.

“Được rồi, tiền bạc ta sẽ chi trả, chúng ta có 6 người, cộng thêm
ngươi là 7, không có vấn đề chứ ? “.

“Không có, ngài có thể nói cho ta về từng người không ? Chúng ta
phải làm trang phục cho mọi người, giới thượng lưu ăn mặc rất cầu
kỳ “.

Ở ngôi nhà của Luffy, vú em đang ru thằng nhóc ngủ.

Belo Betty đang dùng den den Mushi để liên lạc với Dragon.

“Belo Betty, có chuyện gì không ? “.

“Thủ lĩnh, ta đã đến thôn Foosha “.

“Ừ, Luffy thế nào ? “.

“Rất khỏe mạnh và nghịch ngơm, cũng rất giỏi gây chuyện “.

Đầu bên kia, Dragon hiếm thấy cười một tiếng, hồi nhỏ hắn cũng vậy,
làm cho Garp đau đầu không ít.

“Belo, đừng nuông chiều nhóc con đó quá “.

“Yên tâm đi thủ lĩnh, Luffy chưa đầy hai tuổi, có lẽ khi lớn hơn, nó
còn không nhớ đến ta đâu “.

Belo buồn bã nói, rất có thể đây là lần cuối cùng nàng đến đây,
cũng khó có thể chăm sóc Luffy được nữa. Dragon đang chuẩn bị khởi
nghĩa, nhanh thì nữa năm, chậm thì một năm. Lúc đó thì con của
Dragon sẽ phải được giữ kín bí mật, càng bí mật càng tốt, đồng
nghĩa với việc nàng sẽ không thể gặp mặt được Luffy nữa.

“Thủ lĩnh, hôm nay ta đã gặp được một người thú vị“.

“Ồ, chẳng lẽ là Woop Slap ?“.

Dragon trêu chọc một câu, hắn nghe được tin tức của con, tâm trạng rất
tốt. Đương nhiên hắn cũng nghe không ít về ‘sự tích’ của Belo Betty
tại thôn Foosha này, thuận tiện trêu chọc một câu.

“Thủ lĩnh, không phải đùa ta. Hôm nay ta gặp được một người rất đặc
biệt. Vị đại sư mà chúng ta đang tìm đang ở đây “.

Dragon ngồi thẳng người lên, hứng thú nói :

“Trùng hợp như vậy ? Chẳng trách chúng ta không tìm thấy trên biển.
Chắc là Tokeru đến du lịch, ngươi đã tiếp cận được chưa ? “.

“Đúng là đến du lịch, ta đã nói chuyện với người này rồi”.

Belo Betty nói đến đây, ngậm miệng không nói tiếp. Hiển nhiên đang chờ
Dragon biểu thị gì đó.

“Được rồi, ta không nên trêu chọc ngươi và Woop Slap. Mau nói xem hắn
tính cách thế nào, lí tưởng là gì ? Hắn có suy nghĩ gì về thế
giới chính phủ và quý tộc thế giới ? “.

“Thủ lĩnh, ta mới gặp hắn hôm nay, nói chuyện lí tưởng quả thật
quá gấp gáp a “.

“Cũng đúng, vậy ngươi có ấn tượng gì không ?”.

“Ấn tượng ban đầu không tệ, người này nói chuyện hài hước, kiến
thức không cạn. Thái độ rất chân thành, không phải người xấu”.

“Chỉ vậy sao ? “.

“Chỉ có vậy, tuy nhiên ngày mai ta sẽ đi cùng hắn đến thăm vương quốc
Goa, có lẽ sẽ có chút thu hoạch “.

“Được rồi, thuận tiện nắm bắt truyền thông luôn, sẽ rất có tác
dụng, sau đó liên lạc với ta “.

“Được “.

Belo đóng den den Mushi lại, nàng cũng cần chuẩn bị. Chủ biên tập
của mấy tờ báo trong vương quốc Goa ủng hộ Dragon, nàng sẽ phải thay
Dragon quản lí. Tuy nhiên nàng hiện tại không hiểu rõ Dragon nắm bắt
nhiều truyền thông như vậy để làm gì ? chẳng lẽ vài bài báo sẽ có
tác dụng gì đặc sắc hay sao ?


One Piece: Thợ Rèn Huyền Thoại - Chương #115