Tokeru đi đến gần Ace và Sabo, chuẩn bị dỗ dành một ít. Hai tên nhóc
này thấy Tokeru đi đến, ‘ hừ ‘ một tiếng quay đầu đi.
“Oán khí rất lớn a “.
Tokeru lẩm bẩm một câu, ngồi cạnh hai tên nhóc, nghiêm mặt mở miệng :
“Các ngươi vẫn đang giận ta ? Thực tế ta chỉ muốn tốt cho các ngươi
mà thôi. Chẳng lẽ các ngươi không nhận được bài học gì hay sao ? “.
“Bài học là không nên tin tưởng người khác “.
Ace và Sabo khinh bỉ nói, Tokeru mặt giật giật, cố nén cười nói :
“Xem ra các ngươi vẫn không nhận ra được gì. Để ta phân tích cho các
ngươi thấy “.
Hai tên nhóc vẫn không quan tâm, quay đầu sang hướng khác. Tokeru nghiêm
túc nói:
“Bài học của ta dành cho các ngươi là không bao giờ để cảm xúc che
đậy suy nghĩ của mình. Vừa rồi các ngươi đã để sự sợ hãi che đậy
khả năng phân tích của bản thân. Lời ta nói đầy rẫy những sơ hở,
muốn khám phá ra không hề khó “.
“Đầu tiên là thái độ của ta lúc đối mặt với con lợn khổng lồ kia
đã không đúng. Ta không sợ hãi nó, sự tự tin của ta chỉ xuất hiện
khi ta chắc chắn mình sẽ xử lí được nó. Sabo đã nhận ra nhưng không
phân tích ra thấu đáo, ta đã có thể đối phó với con lợn đó thì
cần gì phải mất thời gian chỉ dạy. Chỉ cần nói một câu ta đang bị
thương là các ngươi đã tin ngay và cho rằng ta phải mượn tay các ngươi
để đối phó với con lợn đó “.
Ace và Sabo vẫn quay mặt đi nhưng cũng đang trầm tư suy nghĩ, bọn hắn
đích thật đã tin tưởng Tokeru bị thương.
“Điểm tiếp theo là khi ta nói hai tay giơ lên đỉnh đầu, cố gắng tạo
ra cảm giác to lớn. Tuy nhiên chính ta lại không làm điều đó, nên nhớ
ta cao lớn hơn các ngươi rất nhiều, lực uy hiếp với đối thủ cũng
lớn hơn “.
Hai tên nhóc ngẩn ra, bọn chúng mới 6 tuổi, xét về độ to lớn thì
Tokeru quả thật hơn rất nhiều.
“Còn nữa, lợn rừng không hề sợ chó, hơn nữa những con lợn rừng lớn
như thế này thì càng không “.
Lần này hai tên tiểu quỷ buồn bực gật đầu, với những con quái vật
như thế này, hổ, gấu còn không sợ thì làm sao có thể sợ mấy con
chó. Vậy mà khi Tokeru nói thì bọn họ đã tin sái cổ.
“Điểm cuối cùng, sau khi ta giết con lợn đó, các ngươi đã để sự xấu
hổ giận dữ che đậy đi sự thực hiển nhiên. Đó là ta lại một lần
nữa cứu mạng các ngươi “.
Lần này Ace và Sabo mới thật sự tỉnh ra, áy náy nói :
“Xin lỗi Tokeru-sama, chúng ta sai rồi “.
Tokeru phất tay, ‘độ lượng’ nói :
“Được rồi, hai người các ngươi mau chóng xử lí qua con lợn này, ta
sẽ gọi mấy người thuyền viên đến, chúng ta mở tiệc “.
“Được “.
Hai tên nhóc nhanh chóng dùng nước rửa qua xác con lợn, sau đó chuẩn
bị nước nóng.
Tokeru thì nhanh chóng bay về thuyền, gọi thuyền viên của mình.
Vừa bay, hắn vừa đắc ý cho mình 10 điểm. Trêu chọc người ta xấu hổ
muốn chui xuống đất, sau đó còn để cho hai tên nhóc hướng đến mình
nhận lỗi. Mấy lí do tự biên tự diễn đó, đến chính hắn còn bị
thuyết phục a.
Đương nhiên khi hai nhóc con đó lớn hơn, có lẽ sẽ hiểu ra tất cả.
Lúc đó không biết khi gặp lại sẽ là tình huống thế nào. Tokeru ác
ý nghĩ đến.
Chỉ mất gần 20 phút, bốn người trên thuyền của Tokeru đã xuất hiện
trên núi Corvo. Thuận tiện cũng cầm theo không ít rượu và đồ nhắm,
chuẩn bị tiệc tùng.
Carmen đương nhiên sẽ đảm nhiệm phần xử lí thịt lợn, ai bảo nàng là
đầu bếp đâu.
Với những nguyên liệu nấu ăn cao cấp như thế này, nàng đã không thể
nhịn được nữa.
Shokan và Notis nhanh chóng lột da lợn rừng, vừa làm vừa xuýt xoa,
đồng thời cũng thuận tiện trả lời ít câu hỏi của hai tên nhóc.
“Thuyền trưởng quả thật không phúc hậu, con mồi tốt như vậy mà không
thèm gọi ta”.
“Ngươi có được không ? “.
Notis hoài nghi hỏi, Shokan ngay lập tức nghẹn lời. Hắn cũng chỉ
buột miệng chút thôi, với loại dã thú như thế này, hắn không có
chút tự tin nào a.
“Shokan đại ca, các người là hải tặc sao ? “.
Shokan trầm ngâm nói :
“Tạm thời không phải “.
Cùng một thuyền đã lâu, mọi người cũng hiểu một chút về quan hệ
giữa Tokeru và chính phủ thế giới. Tuy bây giờ Tokeru chưa bị truy nã
nhưng khi mà chính phủ hết hy vọng sử dụng Tokeru thì lúc đó, Tokeru
sẽ chính thức trở thành hải tặc và bị truy nã.
Thấy Ace và Sabo có vẻ thất vọng, Shokan cười hỏi :
“Sao vậy, chẳng lẽ các ngươi thích hải tặc sao ? “.
“Đúng, ta sẽ trở thành vua hải tặc “.
Shokan, Notis và Carmen ngẩn ra nhìn Ace, nhóc con này nhỏ tuổi nhưng
ước mơ không nhỏ a.
“Vậy thì phải cố lên đó “.
“Đương nhiên rồi “.
Ace hưng phấn nói, ít nhất hắn không cảm giác được sự coi thường
trong ánh mắt của mọi người, vậy là đủ. Vậy là hắn cũng có thêm
những người bạn, những người tôn trọng mơ ước của hắn.
Chỉ những người có mơ ước lớn lao mới có thể hiểu và tôn trọng
nhau, những kẻ tầm thường sẽ không bao giờ hiểu được, đồng thời sẽ
dùng suy nghĩ nông cạn của mình để đánh giá người khác. Đáng buồn
cười là những kẻ yếu đuối đáng thương lại coi thường những người
có mơ ước lớn.
Trong nhà Dadan, Ace thường xuyên nhìn thấy những ánh mắt như vậy của
đám sơn tặc. Có lẽ chính vì vậy mà Ace sẽ trở lên cô độc lạnh
lùng, cho đến khi Luffy xuất hiện thì mới khởi sắc hơn.
Lúc này Carmen và Tokeru đã tìm ra các loại gia vị độc đáo trong
rừng, bắt đầu chế biến món ăn.
Tokeru và Carmen cầm dao bếp, nhanh chóng cắt thịt thanh những lát
mỏng, tốc độ hoa cả mắt.
“Oa, Tokeru-sama dùng dao thật giỏi “.
“Ha ha, Sabo, thuyền trưởng là một kiếm hào, dùng dao kiếm đương nhiên
rất thuần thục “.
“Không phải Tokeru-sama dùng tay không chiến đấu sao ? “.
“Sở trường của thuyền trưởng vẫn là dùng kiếm. Ace, nếu muốn trở
thành vua hải tặc thì sau này phải mạnh như thuyền trưởng mới được
“.
“Đương nhiên rồi “.
Ace và Sabo mơ ước nói, chỉ một đấm đã giết chết một con lợ rừng
khổng lồ, nếu dùng kiếm thì sẽ mạnh như thế nào. Hai tên nhóc đang
thỏa sức tưởng tượng, đồng thời cũng ao ước sức mạnh hơn.
Carmen đã bắt đầu nướng thịt, vừa nầu nướng vừa khiêu vũ vui vẻ.
Ace và Sabo bị cảm nhiễm, cũng hứng thú bừng bừng chạy đến nhảy
nhót theo.
Trong tiếng cười nói, tiệc tùng chính thức bắt đầu. Mấy người
Tokeru quả thật là xe nhẹ đường quen, rất nhanh đã kéo bầu không khí
lên cao. Tiếng ca hát cười nói, tiếng chạm cốc vang lên không ngừng.
Đêm tối, bốn người Tokeru cũng không trở lại thuyền mà lăn ra ngủ
ngay tại chỗ, ngủ trong rừng nguy hiểm thật nhưng có Tokeru ở đây thì
có thể thoải mái ngủ ngon.
Ace và Sabo hôm nay cũng uống chút rượu, hai tên nhóc con mặt đỏ bừng
tranh ăn, làm đám người cười to không ngớt.
Có Tokeru tại đây, một con lợn rừng khổng lồ thậm chí không còn cả
xương, tất cả đều bị ăn sạch. Đúng là thịt tự nhiên, ăn vào thật
sự rất ngon, hương vị cũng khác với hải sản.
Hải sản trên biển rất sẵn, cũng rất ngon nhưng ăn nhiều quá cũng có
chút đơn điệu. Tokeru đang suy tính bắt thêm ít động vật nữa mang đi,
thỉnh thoảng thay đổi món ăn.
Dù sao thì cũng để mai rồi tính toán, Tokeru ôm lấy Carmen rồi chìm
vào giấc ngủ
…
Sáng hôm sau, bến cảng thôn Foosha.
Bên cạnh thuyền của Tokeru, có một con thuyền nhỏ nữa cũng mới neo
đậu. Một thuyền hải tặc, băng hải tặc cỡ nhỏ.
Tuy nhiên điều đáng ngạc nhiên là băng hải tặc này chỉ đậu ở bến
cảng rồi đi ngay, cũng không dừng lại để mua vật tư hay cướp bóc gì.
Điều này làm Woop Slap buồn bực không ngớt, hải tặc ngoan ngoãn như
vậy từ khi nào vậy ?
Tuy nhiên một bóng người mặc đồ đen, đeo kính, ngậm điếu thuốc xuất
hiện làm Woop Slap giật nảy mình, nhanh chân chạy đến.
Belo Betty mệt mỏi bước lên bến cảng. Ròng rã cả tháng trời tìm
kiếm nhưng cũng không thấy bóng dáng của Tokeru đâu, điều này làm cho
nàng buồn bực không ngớt.
Nàng thậm chí còn không biết rõ Tokeru sử dụng thuyền như thế nào
để ra khơi, hoàn toàn là tìm mò mẫm.
Hầu như gặp con thuyền nào nàng cũng chạy lên đi một vòng, kể cả
thuyền hải tặc cũng vậy. Hành vi này chuốc không ít phiền phức,
nếu không phải nàng có đủ sức mạnh đồng thời đây là vùng biển yếu
nhất thì không biết đã chết bao nhiêu lần.
Cả tháng trời tìm kiếm cũng làm cho nàng và Dragon chán nản. Loại
chuyện mò kim đáy biển này thật sự là khó chịu. Tìm một người
trên biển cả quả thật vô cùng khó, kể cả Hải Quân cũng không dễ
làm.
Lúc này, Tokeru đang ngủ, hoàn toàn không biết là cách đó không xa,
hộp quà tình yêu thứ hai đã xuất hiện.