Lúc này ba người Tokeru đã bước đến trung tâm của núi Corvo, đang trên
đường đến ‘căn cứ’ của hai tên nhóc.
Tokeru không hứng thú lắm nhưng Ace và Sabo chết sống lôi kéo, hắn
cũng đành phải đi theo.
Núi Corvo này sinh vật rất phát triển, thực vật rất dày đặc và bao
phủ. Độ lớn của thực vật cũng làm Tokeru ngạc nhiên không ít. Những
cây lớn mấy người ôm nhiều không đếm xuể, cây leo cũng chằng chịt,
xanh tốt.
Loại phân bố thực vật dày đặc kiểu này rất giống rừng mưa nhiệt
đới, độ ẩm không khí cũng rất cao.
Thực vật xanh tốt cũng đồng nghĩa với động vật phong phú, nguy
hiểm. Tokeru có thể cảm giác được không ít thú dữ đang nhìn chằm
chằm đến đây, tuy nhiên rất kì lạ là chúng không tấn công.
Có thể là chúng đã no, có thể là trùng hợp hoặc cũng có thể do
chúng cảm nhận được uy hiếp. Bất kể vì cái gì, việc Ace và Sabo
có thể chơi bời trong rừng mà không gặp nguy hiểm cũng thật sự quá
khó tin.
Rất có thể về sau hai tên này thường xuyên bị thú dữ tấn công đa
phần là do gây sự trước a.
‘Căn cứ’ của Ace và Sabo thì Tokeru đã biết rồi, đặt trên một ngọn
cây cao, thân cây rất lớn và kín kẽ.
Tuy nhiên bây giờ thì ‘căn cứ’ đó đang có một vị khách không mời.
“Tokeru-sama, chính là đằng trước”.
Sabo hưng phấn chỉ cho Tokeru cây cối phía trước, nét mặt đầy tự
hào. dù sao cũng là trẻ con, mấy chuyện lập căn cứ bí mật quả
thật vô cùng có sức hút.
Ace cũng hớn hở nói :
“Ta và Sabo sẽ đi săn, buổi tối nay chúng ta sẽ ăn thịt hươu “.
“Ngươi chắc chắn đó là căn cứ chứ, ta thấy chúng ta còn có khách “.
Tokeru nghiền ngẫm cười, Ace và Sabo không hiểu ra sao, nghi hoặc nhìn
lên, chợt hít một hơi lạnh.
Một cặp mắt đỏ bừng đang lộ rõ trước mặt, cách bọn họ không đến
20 mét. Đây là một con lợn rừng, cỡ cực lớn.
Chiều cao của nó gần 3 mét, lông đen, cứng, tua tủa như dây thép. Trên
da của nó tràn đầy bùn và nhựa cây, hỗn hợp lại với nhau đặc sánh
như áo giáp.
Hai chiếc răng nanh như hai thanh kiếm lớn, nhọn và cong vút. Miệng
của nó đầy nước dãi, tiếng gầm gừ rất nặng nề và kinh khủng.
Theo hiểu biết của Tokeru thì lợn rừng cao khoảng trên 1 mét, dài
khoảng 2 mét và nặng gần 100 kg thì đã coi là cỡ lớn rồi. Nhưng
trước mắt con lợn rừng này thuộc dạng khổng lồ, nặng đến vài tấn
và dài khoảng gần sáu mét.
Động vật trong thế giới One Piece tương đối khác với thế giới trước,
dễ thấy là kích thước lớn hơn nhiều. Con hổ trước đây Tokeru giết
và con lợn rừng này chính là ví dụ cụ thể.
Con mắt của lợn rừng này đầy dã tính, nó đang cực độ đói khát.
Nó đang dần dần tiến đến gần, hiển nhiên nó coi ba người Tokeru là
đồ ăn.
Ace và Sabo sắc mặt vàng như nến, đối mặt với con ‘quái thú’ này,
kể cả dùng súng bắn cũng chưa chắc đã giết được nó. Càng không đề
cập đến hai người hiện tại còn nhỏ, chỉ dựa vào hai thanh ống nước
là không thể nào chống đỡ được.
Với loại quái thú này, kể cả gấu đen, cá sấu cũng không dám trêu
chọc, nó đã coi như đứng trên đỉnh chuỗi thực vật rồi.
Hiện tại vấn đề trước mắt là con quái thú này đã coi chỗ này
thành lãnh địa của nó. Nó chắc chắn sẽ giết chết hết những kẻ
xâm phạm, đây là đặc điểm cơ bản của động vật hoang dã.
Bây giờ hai người chưa chắc đã có thể chạy thoát, hơn nữa dù cho có
chạy thoát đi nữa thì ‘căn cứ’ và số tiền dành dùm được coi như
mất. Ace và Sabo rất không cam tâm, số tiền đó rất vất vả mới kiếm
được, giờ đã khó giữ được.
Chỉ trong vòng một ngày, hai người đã hai lần đối mặt với tử vong,
đều rất bất lực và khó chịu.
“Tokeru-sama, có cách nào không ? “.
Sabo thấy Tokeru không có vẻ gì sợ hãi, ánh mắt sáng lên hỏi. Dù
sao cũng là người lớn, hành động đáng tin cậy hơn nhiều.
“Ta đang bị thương nhưng ta dạy hai ngươi chút kiến thức về động vật
đi, nó có thể giúp đỡ một ít “.
Tokeru cười âm hiểm nói. Tuy nhiên lúc này Ace và Sabo lại hào hứng
gật đầu, hy vọng nhìn Tokeru.
“Đầu tiên, khi gặp phải động vật ăn thịt cỡ lớn, các ngươi phải chú
ý đến ánh mắt của nó. Nếu ánh mắt của nó nhìn chăm chú vào
ngươi, không rời đi một chút thì rất có thể nó đã coi ngươi là con
mồi. Đặc biệt hơn, nếu ánh mắt của nó hơi đỏ lên, đồng thời miệng
chảy nước dãi, thì chắc chắn các ngươi đã vào thực đơn của nó “.
Ace và Sabo chăm chú nghe Tokeru nói, nghe đến đâu, mồ hôi chảy ra đến
đó. Tất cả các biểu hiện đều có, đây hiển nhiên đã kéo mọi người
vào thực đơn của nó a.
“Nếu nó muốn ăn chúng ta thì làm sao ? “.
Ace gấp gáp hỏi, lúc này làm thế nào thoát được mới là quan
trọng. Lợn rừng không chạy nhanh bằng sư tử, hổ, báo nhưng vẫn ăn
đứt người bình thường, bỏ chạy không khả quan lắm.
“Lúc này các ngươi không nên sợ hãi, phải bình tĩnh đối mặt. Các
ngươi không được bại lộ chỗ yếu như cổ ra trước mặt bọn chúng, đồng
thời cũng không thể quay người bỏ chạy. Nếu bỏ chạy, các ngươi sẽ
khơi dậy bản năng săn mồi cua bọn chúng, chúng sẽ đuổi theo và nhanh
chóng giết các ngươi “.
“Rất chính xác nhưng giờ phải làm sao ? “.
Sabo hỏi dồn dập, lúc này con lợn rừng đã đứng cách ba người họ
không xa, đang giậm chân ảnh cáo.
“Lúc này, các ngươi phản cố gắng đứng thẳng, hai tay giơ qua đỉnh
đầu, cố gắng tạo ra cảm giác mình rất to lớn. Đồng thời trên mặt
phải lộ ra sự hung hãn, tốt nhất tạo ra tiếng gầm lớn, càng lớn
càng tốt. Theo kinh nghiệm của ta, lợn rừng rất sợ chó, chỉ cần
các ngươi mô phỏng theo tiếng chó, chúng sẽ có chút kiêng kỵ “.
Ace và Sabo lúc này đã run chân, lập tức chiếu theo lời Tokeru thực
hiện, cũng không phân tích chi tiết lời nói của Tokeru.
“Gâu … gâu … grừ ừ “.
Thế là trong ánh mắt chờ mong của Tokeru, hai tên tiểu quỷ vận dụng
mọi biện pháp, lớn tiếng gầm gừ, kêu inh ỏi. Lợn rừng rõ ràng hơi
khựng lại, mê man nhìn hai sinh vật kỳ lạ trước mặt. Hai tên nhóc
thấy thế, càng ra sức sủa to hơn, đồng thời hai tay giơ lên đỉnh đầu,
múa may liên tục.
Tokeru nhịn cười đến đỏ bừng cả mặt, nước mắt cũng suýt nữa chảy
ra. Đương nhiên lúc này hai tên nhóc cũng không phát hiện được.
“Tokeru-sama, rất có hiệu quả. Tiếp theo chúng ta phải làm gì ? nhanh
nói tiếp “.
Ace vẫn đang ra sức kêu to, Sabo tranh thủ hỏi tiếp. Hỏi xong lập tức
hỗ trợ Ace, tạo ra tiếng động lớn hơn.
“Ừm, sau khi làm vậy, ngươi sẽ chết có chút tôn nghiêm… phụt “.
Tokeru trầm giọng nói xong, sau đó không nhịn được nữa phụt một
tiếng cười ra, vừa cười vừa ôm bụng lăn dưới đất.
Ace và Sabo hai tay vẫn giơ trên đỉnh đầu, khuôn mặt ngu ngốc. Trong
đầu hai đứa bé đang có cả vạn bầy ngựa gào thét chạy qua, thoải
mái chà đạp tâm linh yếu đuối của hai đứa nhỏ.
Lúc này con lợn rừng đã mất đi kiên nhẫn, nó gầm thét lao lên, tốc
độ kinh người.
Tokeru nằm dưới đất quắc mắt lại, tung người nhảy lên, nắm đấm
giáng thẳng vào đầu của con quái thú, vang lên một tiếng trầm đục.
Trong ánh mắt kinh hãi của hai đứa nhỏ, đầu con lợn rừng bị đập
xuống đất, lún xuống nửa mét. Hàm răng vỡ tan, máu chảy ra liên tục
ở miệng, mắt, tai, chết đến không thể chết hơn được.
“Hừ, một con lợn rừng cũng dám coi ta là đồ ăn “.
Tokeru thổi thổi nắm tay, trang bức mười phần nói.
Sau đó hắn - - - “Ha ha ha … “.
Lập tức lăn lộn dưới đất, tiếp tục cười.
“Câm miệng “.
Ace và Sabo phát điên gào thét, hai tên nhóc con khuôn mặt đen sì như
đáy nồi, vừa tức giận vừa xấu hổ. Đường đường là đàn ông, vậy mà
lại học tiếng chó sủa, hơn nữa vừa kêu gào vừa múa như mấy tên
điên, nghĩ đến thôi đã xấu hổ muốn độn thổ.
Hơn nữa rõ ràng Tokeru mạnh như vậy, lại cố tình trêu chọc bọn họ.
Từ đầu đến cuối xem hai người diễn xiếc, quả thật quá đáng.
Thế là trong rừng cây vang lên tiếng cười, tiếng hò hét, tiếng quát
tháo hỗn độn, mãi không tiêu tan. Đám thú dữ nghe thấy nhưng cũng
chẳng dám đến gần, mùi của con lợn không lồ đó vẫn còn nguyên, chưa
tiêu tán.
Mất nửa tiếng, Tokeru mới nín được cười, nhìn thấy hai tên nhóc
giận dỗi đứng phía xa, hắn cũng thấy hơi áy náy.
Nếu như được làm lại, hắn chắc chắn - - - vẫn làm vậy. Cảm giác
trêu chọc những nhân vật sẽ làm mưa làm gió sau này rất thoải mái.
Đương nhiên an ủi lừa dối một ít vẫn phải làm, dù sao cũng là trẻ
con a.