110 : Haki Bá Vương.


Trong lúc đám người nói chuyện, Tokeru đã im lặng di chuyển cách đó
mấy mét, lẳng lặng vuốt cằm. Theo cốt truyện, Ace và Sabo sẽ sống
đến mười mấy năm nữa. Trong cuộc chiến thượng đỉnh thì Ace mới hi
sinh, còn Sabo thì tuy trắc trở nhưng vẫn sống tốt, hơn nữa về sau
còn rất mạnh.

Tuy nhiên hôm nay mà Tokeru không ra tay thì hai tên này sẽ chết luôn,
không có cơ hội sống sót thêm. Nhưng hắn vẫn muốn chờ thêm chút nữa,
để xem có chút đặc biệt nào diễn ra không. Ở khoảng cách này, kể
cả mấy tên sơn tặc có vung đao đến tận mặt của hai nhóc thì hắn
vẫn có thể giải cứu.

“Chết đi “.

Tên sơn tặc gằn giọng, đao vung xuống. Trong ánh mắt hưng phấn của sơn
tặc, ánh mắt sợ hãi của Sabo, ánh mắt không cam lòng của Ace, lưỡi
đao rất nhanh giáng xuống, trong khoảnh khắc sẽ chém trúng.

Trong đầu của Ace lúc này tràn ngập tuyệt vọng, bất lực, sợ hãi…
hắn mới 6 tuổi, tất cả những mơ ước của hắn không thể chôn vùi tại
đây. Hắn muốn ra biển, muốn tìm ra người thân của mình, muốn trở
thành hải tặc, muốn bảo vệ bạn tốt của mình…

Tất cả những cảm xúc trong đầu của hắn bùng nổ, hắn muốn chống
lại cái chết, muốn thay đổi số mệnh của mình.

Ý chí sinh tồn, sức mạnh nội tâm của hắn bằng một cách nào đó
bộc phát ra ngoài, đè ép ý chí của những thứ xung quanh. Nó lấn
át những suy nghĩ điên cuồng của đám sơn tặc, đồng thời tạo ra làn
sóng đánh thẳng vào tâm trí những kẻ khác.

Lưỡi đao dừng lại.

Cách mặt của hai tên ngóc mấy chục phân.

Đã có ba tên sơn tặc ngã xuống, sùi bọt mép.

Những tên còn lại ánh mắt trắng dã như hít thuốc lắc, tạm thời
mất đi tự chủ. Đồng thời cũng làm cho Sabo choáng váng, tạm thời vô
thức.

“Haki bá vương, chính là nó “.

Tokeru hưng phấn lẩm bẩm, hắn sẽ cứu hai nhóc con này nhưng sẽ không
làm ngay từ sớm. Hắn muốn biết trong hoàn cảnh hiểm nghèo này, lúc
đối mặt với sinh tử thì Ace có thể thức tỉnh thứ sức mạnh kì lạ
đó không.

Loại sức mạnh mà rất ít người có được, không thể luyện tập mà có
- - haki bá vương.

Hắn đã được thấy nó rồi, loại cảm giác đó hắn đã cảm nhận được.
Sức mạnh ý chí bứt phá ra khỏi giới hạn, đè ép lên ý chí của
người khác và làm cho những kẻ có ý chí non yếu mất đi ý thức.

Chỉ dựa vào đó, Ace đã làm ba tên sơn tặc ngất đi đồng thời mấy tên
còn lại cũng khủng hoảng, tạm thời mất đi năng lực điều khiển cơ
thể. Điều này hiển nhiên trước đó Ace không thể làm được.

Haki bá vương này không ảnh hưởng đến hắn, không thể lấn lướt lên ý
chí của hắn được. Ít nhất haki bá vương của Ace không tạo ra tác
dụng gì với Tokeru, cho dù hắn đứng rất gần.

“Không biết haki bá vương của tóc đỏ và râu trắng như thế nào ? chắc
sẽ mạnh hơn Ace cả nghìn vạn lần a”.

Lúc này mấy tên sơn tặc đang mơ màng cũng dần lấy lại ý thức, mờ
mịt nhìn xung quanh. Ace và Sabo cũng không thể thừa cơ hội chảy
thoát, bọn nhóc đã bị đánh đau đến mức tạm thời không đứng dậy
được.

Mấy tên sơn tặc như vừa tỉnh ngủ, nhớ ra gì đó mới run run chỉ vào
hai đứa trẻ:

“Các ngươi dùng thuốc mê ?“.

Lấy kiến thức của bọn hắn, đương nhiên không biết được haki bá vương.
Do đó thứ mà chúng nghĩ đến là thuốc mê, dạng bột gì đó, chỉ cần
ném ra đúng lúc, có thể làm người khác hôn mê đồng thời người khỏe
mạnh cũng phải mơ màng.

Loại thủ đoạn này bọn chúng dùng không ít, được coi là tán gái
vật dụng thiết yếu.

Tuy nhiên hôm này suýt nữa thì bị chính thứ mình yêu quý hãm hại,
cơn giận dữ đã không thể kìm chế. Ánh mắt nhìn về phía hai tên
nhóc đã đỏ bừng lên, mặt cũng giận tái đi.

Thấy hai tên nhóc không trả lời, mấy tên sơn tặc đồng loạt lấy tay
áo che mũi, lần nữa vung đao lên.

Tokeru đã hành động, hắn không có gì chờ đợi nữa.

Chỉ thấy một bóng đen lóe lên, mấy tên cầm đao chỉ thấy gáy đau
xót, đồng loạt mất đi tri giác. Khuôn mặt yên tĩnh nằm cạnh ba tên
khác, ngất tập thể.

Tuy rằng quá trình không giống nhau nhưng kết quả tương đồng. Ở một
khía cạnh nào đó thì những tên bị Tokeru đánh ngất còn thảm hơn,
ít nhất đầu sưng lên là không tránh khỏi.

“Hai nhóc con, các ngươi không cảm thấy chết bay giờ là quá sớm sao ?
“.

Tokeru trang bức mười phần nói.

Lúc này Ace và Sabo mới run rẩy mở mắt, thấy một bóng người cao
ngất đứng trước mặt, che cả ánh mặt trời.

Không biết có phải do tâm lí tác động không, hai tên nhóc cảm thấy
người trước mắt đang tỏa sáng. Ánh sáng giống như mặt trời, chói
mắt, hy vọng, tươi đẹp. Trong khoảnh khắc, Ace và Sabo ánh mắt dại
ra, không nói lên lời.

Quả nhiên mị lực của ta không ai cản nổi, nam nữ già trẻ không ai
không thích a. Tokeru rất hài lòng với biểu hiện của hai nhóc con
này, không uổng công cứu giúp.

“Là ngươi cứu chúng ta ? “.

Sabo lúc này mới hồi thần, hắn nhìn đám sơn tặc rồi hỏi.

“Còn cần phải hỏi, chẳng lẽ chúng tự ngất “.

Tokeru cười khẩy, lúc này nhìn Sabo quả thật rất đáng yêu, khuôn mặt
ngu ngơ, răng sún, rất buồn cười.

Sabo và Ace nhìn nhau gật đầu rồi đồng thanh đáp :

“Cảm ơn, chúng ta nhất định sẽ đền đáp “.

Tokeru thầm gật đầu. Nhỏ tuổi nhưng hiểu đạo lí, có ơn báo đáp,
đối cử cũng đủ chân thành. Hiển nhiên hai tên nhóc này rất có nhân
cách mị lực.

“Được rồi, đứng lên đi “.

“Ân nhân, ngài tên gì ?”.

“Tokeru Kitetsu “.

“Chúng ta nên xử lí đám sơn tặc này thế nào ? “.

Nghe đến đây, Ace nắm chặt tay. Hắn vẫn còn nhớ cảm giác bất lực
đó, hiển nhiên hắn muốn trả thù. Tokeru bắt được loại ánh mắt đó,
hắn nghiêm túc nói :

“Các ngươi có tự tin rằng mình có thể tự trả thù không ? “.

“Đương nhiên “.

Hai tên nhóc tự tin đáp. Những kẻ lập chí muốn ra biển sao có thể
thua kém mấy tên sơn tặc. Chỉ cần lớn thêm 1-2 năm nữa, hai người
cũng đủ tự tin sẽ đánh bại đám người này, tự trả thù cho bản
thân.

“Rất tốt, vậy thì cứ để chúng sống. Khi nào các ngươi thấy mình
có thể, hãy tự đi lấy mạng chúng. Ta tin rằng gương mặt của những
tên này các ngươi sẽ không quên “.

Tokeru cười nói, hắn không muốn cho hai tên nhóc này giết người từ
quá sớm. Hơn nữa loại trả thù theo kiểu ‘đầu cơ trục lợi’ này rất
khó xem. Muốn trả thù thì tự mình đi làm, dùng chính thực lực của
mình để loại bỏ đối phương. Đây mới là việc người đàn ông cần làm.

Trên đường đi, Sabo liên tục nói chuyện với Tokeru. Đủ thứ chuyện trên
trời dưới đất, các loại đặc sắc trên biển. Ace nói ít hơn nhưng
hiển nhiên cũng rất hứng thú với biển cả, nghe rất say xưa.

Sau khi ra khỏi vùng cực xám, Tokeru cảm nhận được gì đó, miệng co
quắp lại. Khuôn mặt có chút muốn cười nhưng cố nghẹn. Hắn quả thật
cảm thấy nếu như mình giết mấy tên sơn tặc đi có lẽ sẽ làm bọn
chúng giải thoát nhanh hơn.

Lúc này ở chỗ của mấy tên sơn tặc đang nằm, tập trung một đám
người rất cơ bắp. Người nào người nấy thân hình vạm vỡ, nước da
khỏe mạnh, râu ria xồm xoàm, tiếng nói ồm ồm.

“Làm gì bây giờ “.

“Chúng ta có nên đánh thức họ dậy không, thật đáng thương “.

“Nhìn thân hình của họ kìa, thật quyến rũ “.

“Hay là chúng ta cứu họ ? “.

“Không, chúng ta mang họ về, giải tỏa sinh lí môt chút. Dù sao thì
họ cũng hôn mê rồi, trải qua chuyện này biết đâu chúng ta lại có
thêm vào chị em “.

“Ý kiến hay “.

“Cứ làm thế đi, ta sẽ cố để cho họ tận hưởng được ý nghĩa cuộc
sống “.

Tokeru haki quá mạnh, hắn nghe thấy hết. Chiếu theo kinh nghiệm nhìn
người của hắn, đám con đồ này sắp xuống địa ngục. Bị đám người
này bắt về, tầm lí không bị tan vỡ đã là phúc.

‘Vùng cực xám’ là vậy, loại người nào cũng có. Không chỉ các loại
trộm cắp tiền, tài sản, thức ăn. Kể cả trộm thân thể cũng có, hơn
nữa còn không chỉ một lần là xong.

Mười người đàn ông nằm giữa đường giữa chợ, quả thật như hũ mật
thu hút ‘ong bướm’. Đám ‘ong bướm’ này sẽ cho ngươi biết thế nào là
cuộc sống, thế nào là đam mê theo đuổi a.

Tokeru cũng không dám tưởng tượng hình ảnh sau đó, cái gì roi da,
ngọn nến, bịt mắt, buộc chặt … nói chung là rất thảm a.

Đương nhiên Tokeru không thể làm gì hơn, chỉ đành cầu phúc cho đám sơn
tặc đó mà thôi.


One Piece: Thợ Rèn Huyền Thoại - Chương #110