Mấy ngày liền, Tokeru cũng chỉ loanh quanh thăm thú trong thôn Foosha.
Khi có thời gian thì đến quán của Makino uống rượu, thận tiện tán
gái luôn.
Tokeru đã nhìn qua Luffy, nhân vật chính của chúng ta. Lúc này Luffy
còn nhỏ, không có chút nào đáng xem. Tokeru tương đối thích trẻ con,
đặc biệt là Loli. Những đứa trẻ hiếu động như Luffy hắn không có
hứng lắm, nhìn qua rồi thôi.
“Makino, cho một chén rượu “.
Makino cười tươi rói rót rượu cho Tokeru, mấy ngày gần đây, nàng đã
quen với sự xuất hiện của Tokeru. Đồng thời nàng cũng biết rõ
Tokeru sẽ uống nhiều loại rượu khác nhau, không lặp lại. Gần như các
loại rượu trong quán của nàng Tokeru đều đã thử qua.
“Tokeru-kun hôm nay đi một mình sao ? “.
Makino tò mò hỏi, mọi hôm nhóm của Tokeru đều đi cùng nhau, chưa thấy
Tokeru đi một mình bao giờ.
“Ừm, thuyền viên của ta đang chuẩn bị ra khơi. Đúng rồi, lát nữa ta
sẽ mua vài thùng rượu, chuẩn bị cho ta nhé“.
Makino khuôn mặt cứng lại, mất mác gật đầu. Thấy vậy Tokeru cũng
cảm thấy không nỡ, vấn đề tình cảm quả thật rất khó giải quyết.
Hắn biết Makino đã có tình cảm với mình, nhưng hắn cũng không thể
để Makino đi cùng, nàng không phù hợp với biển cả. Tính cách của
nàng rất phù hợp để sống ở vùng quê yên bình này và nàng cũng
muốn vậy.
Hắn cũng không thể ở đây lâu, hắn phải tiếp tục ra khơi.
Ngày hôm nay hắn sẽ lên núi Corvo để xem Ace, sau đó ngày mai hắn sẽ
đến vương quốc Goa đi dạo, nếu có thể thì gặp luôn Sabo. Sau đó trở
về sẽ tiếp tục ra khơi, không chần chừ. Tính đi tính lại thì hắn
sẽ ra khơi trong vòng ba ngày tới, nếu không có bất ngờ gì thì sẽ
như vậy.
An ủi Makino một chút, Tokeru cũng ra khỏi quán, đi thẳng về phía
núi Corvo.
Đến khu vực không người, Tokeru biến hóa cánh tay, vỗ cánh bay lên
không trung. So với đi bộ, hắn thích cảm giác bay lượn này hơn, trong
trạng thái này, tìm mục tiêu cũng đơn giản hơn nhiều.
Trái Ác Quỷ của hắn đang gặp phải vấn đề, khi thú hóa thì sức
mạnh cơ bắp không có sự bổ sung nữa, thậm chí bây giờ cơ thể bình
thường của hắn đang có chút ưu thế. Vấn đề này làm hắn đau đầu
không ngớt, đồng thời cũng chưa có chút ý tưởng nào để thức tỉnh
năng lực.
Chỉ lượn qua một vòng, Tokeru đã thấy nhà của băng cướp Dadan. Hắn
đã tìm hiểu từ trước, băng cướp này quả thật rất nổi tiếng ở thôn
Foosha.
Tokeru nhìn qua, lập tức đi đến một chỗ khác cách đó không xa, một
tên nhóc con đang hì hục leo cây. Hắn không có chút hứng thú gì với
băng hải tặc của Dadan đồng thời cũng không muốn gặp Curly Dadan. Vị
sếp nữ này quả thật ngoại hình tương đối đặc biệt, Tokeru khó tiếp
nhận.
Tokeru thấy một đứa bé đang đu mình trên cành cây, cố sức hái chút
quả chín.
Thân hình thấp nhỏ, áo ba lỗ, tóc đen hơi xoăn, mặt có chút tàn
nhang. Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là Ace, con trai của vua hải
tặc Roger. Đây là một nhân vật tương đối bi kịch, đoản mệnh. Tất
nhiên Tokeru cũng rất ưa thích Ace sau này.
“Chút nữa thôi “.
Ace đang vươn mình, cố gắng nắm bắt lấy một trái quýt, tuy nhiên thân
thể nhỏ ngắn nên chưa thành công. Lúc này Ace vẫn còn ngây thơ, chưa
cảm nhận được những khốn khổ do xuất thân của mình.
Đương nhiên tư thế treo mình này quả thật nguy hiểm, đặc biệt với
trẻ con thì càng nguy hiểm. Tokeru nhìn qua, phát hiện ra rằng tên
nhóc con này quả thật thiên phú rất đáng sợ.
Tính dẻo dai của xương, sức mạnh cơ bắp, sức bền đều hơn bạn cùng
lứa tuổi rất nhiều. Luffy cũng có thiên phú cao, hoàn toàn là do
bẩm sinh đã vậy. Gen của Dragon và Roger quả nhiên rất mạnh mẽ.
Với thiên phú như vậy, sau này chỉ cần dựa vào thể thuật cũng đủ
để xưng bá biển cả. Có lẽ chính vì thế nên Garp luôn muốn hướng
Luffy và Ace vào Hải Quân.
Lúc này Ace đã lấy được trái cây, đang toe toét bóc vỏ ăn.
Tokeru nhìn khoảng cách giữa Ace và băng Dadan, thầm gật đầu. Ít
nhất Ace cũng không có đi sâu vào trong rừng, băng Dadan cũng có thể
vảo vệ khi cần thiết. Lúc này có lẽ Ace còn chưa dám rong chơi trong
rừng như mấy năm sau.
Sau đó, Tokeru quay đầu nhìn lại thì thấy Ace đang- - đi vào rừng.
Tokeru miệng giật giật, khái niệm tuổi tác không ảnh hưởng đến độ
liều lĩnh a. Đặc biệt là với những nhân vật chính, tuổi tác không
có ý nghĩa gì.
Tokeru lẳng lặng theo sau Ace, hắn muốn thấy cả Sabo. Lúc này có lẽ
hai người đã quen biết và bắt đầu tích món tiền để ra biển. Tuy
nhiên Sabo chưa hoàn toàn rời khỏi nhà của mình, hắn vẫn là một
quý tộc chân chính.
Ace móc trong lùm cây ra một ống nước, nghênh ngang chạy vào trong
rừng. Tokeru thì bay lượn ở một khoảng cách khá xa, quan sát cả đám
thú hung dữ đang tiềm phục xung quanh.
“Đúng là nhân vật chính a “.
Thú hung dữ rất nhiều nhưng không hiểu sao lại không coi Ace làm con
mồi, đa phần đều lướt qua rồi đi. Thay vì săn giết con mồi ngon lành
như Ace, đám thú hưng dữ này lại đánh nhau nảy lửa với con mồi to
khỏe hơn, rất khó hiểu a.
“Sabo, mình đến rồi “.
Đến trước thân cây lớn, Ace thét to một tiếng. Một cậu nhóc khác ló
đầu ra khỏi thân cây, vẫy tay cười. Nếu để ý kỹ, sẽ thấy cậu nhóc
này mất đi một chiếc răng, nhìn rất đáng yêu.
“Ace, mau lên, hôm nay có mấy băng cướp đã tìm được chút vàng, chúng
ta phải đi nhanh “.
Tokeru dùng haki quét qua thân cây, rất nhanh hắn đã tìm thấy thứ ‘kho
báu’ của hai người. Số lượng rất nhỏ, theo Tokeru đoán thì chỗ này
chỉ đáng giá 500.000 Belly mà thôi. Chắc là hai nhóc này mới tích
lũy a. Tokeru nhớ rõ, sau 5 năm thì chỗ kho báu này thật sự không hề
nhỏ, đủ để làm đám người xấu thèm khát.
Tokeru chỉ nhìn qua một lúc rồi đi theo hai đứa trẻ, hắn cũng không
có tham lam gì số tiền nhỏ này, đặc biệt là tiền của trẻ con thì
càng không.
“Sabo, mục tiêu của chúng ta là ai ? “.
“Gã đó, hắn là người của băng Higuma. Tên của hắn là Nozomi, hôm nay
hắn vừa mới kiếm được một dây ngọc trai “.
Sabo chỉ tay về phí một tên rất cao lớn đằng trước, tên này để ngực
trần, tay cầm một thanh đao sắt, đang đi cùng với hai tên khác.
Ace hít sâu một hơi nói :
“Chúng có 3 người, phải tách chúng ra. Hơn nữa chúng ta cũng không
thể đánh trực diện “.
“Yên tâm, làm theo tớ là được “.
Sabo và Ace lặng lẽ theo dõi tên Nozomi đó, còn Tokeru thì đang đứng
ở xa, quan sát bằng Haki. Đồng thời Tokeru cũng đang lưu ý đến tên
Higuma đang đứng cạnh một gã cao lớn khác. Xung quanh Higuma đứng rất
nhiều sơn tặc, lăm le vũ khí, có vẻ như đang canh trừng.
“Higuma, lần này bọn ta cần 5 đứa “.
“Nhiều quá, không phải cách đây hai tháng cũng đã giao dịch rồi sao ?
“.
“Đây là lần cuối cùng, một lần 5 đứa “.
“Bắt quá nhiều sẽ làm người khác nghi ngờ, chúng ta sẽ gặp nguy
hiểm “.
“Hành động ở vùng cực xám thôi, đừng để thôn Foosha gặp rắc rối,
các người sẽ an toàn “.
Higuma cau mày, hắn nghĩ đến Lewan, nghĩ đến mấy tên sơn tặc khác
đồng thời cũng nghĩ đến Tokeru. Sau đó cắn răng nói :
“Được, nhưng lần này chúng ta không muốn đao kiếm. Ta muốn súng, 5
khẩu súng “.
“Được thôi, 3 ngày nữa hãy giao dịch, chỗ cũ “.
Trong chớp mắt, hai nhóm người tách ra, biến mất theo các hướng.
Đứng ở xa, Tokeru đã nghe hết tất cả. Hắn không thật sự quan tâm,
bới vì sơn tặc nào chẳng làm việc như vậy, hắn không thể quản quá
nhiều. Đương nhiên tên giao dịch kia thì Tokeru nhìn nhiều một chút,
hắn không giống sơn tặc lắm.
Lúc này Ace và Sabo cũng đã hành động. Ba tên nam tử đã tách ra khá
xa, hai tên kia thì đang thăm dò xem tiếng động phía trước, còn tên có
sợi dây ngọc trai thì tụt lùi lại sau. Hiển nhiên tên này nhát gan,
khoảng cách của hắn và hai người Ace rất gần, chỉ có mấy mét.
Nếu nhanh gọn, Ace có thể đập ngất tên này và chạy thoát trước khi
hai tên kia về giúp. Tiếng động đằng trước chính là tác phẩm của
Sabo, hai tên nhóc con này cũng đủ thông minh a.
Kế hoạch hay nhưng sẽ không thành công. Tokeru đã thấy mấy tên sơn tặc
của băng Higuma đang tiến nhẹ đến, bọn chúng hiển nhiên đã phát hiện
ra hai người Ace và Sabo. Thực tế thì Ace và Sabo đang bị vây nhưng hai
tên này vẫn chưa biết gì.
Mấy tên của băng Higuma tiện đường đi vào đoạn đường này sau khi giao
dịch xong, khá trùng hợp lại thấy rõ tình huống này. Hôm nay hai tên
nhóc này khó thoát a.