Tokeru chỉ có ý định đánh đập đám sơn tặc một trận mà thôi, không
muốn làm quá. Dù sao xung đột cũng không có gì gay gắt, dọa sợ đám
người này là đủ.
Hắn cũng không phải phần tử cực đoan, không có suy nghĩ diệt cỏ tận
gốc gì cả. Loại chuyện sát phạt sẽ không xảy ra.
Tuy nhiên nhìn tên thủ lĩnh thổ phỉ này hắn cũng nảy ra ý hay. Dù
sao thì hắn cũng muốn đi sâu vào đảo Dawn và thăm thú vương quốc Goa,
kiếm một kẻ dẫn đường cũng tốt.
Dù Tokeru có haki quan sát nhưng kiếm một tên dẫn đường để tìm hiểu
thêm về văn hóa phong cảnh cũng rất tốt.
Lewan thật sâu nhìn Tokeru một chút rồi mới mau chóng thu quân, hôm nay
hắn đã đủ mất mặt. Dẫn gần 50 người đi mà không động đến cọng tóc
của người ta, thậm chí thủ lĩnh của chúng còn chưa ra tay.
Sau khi đám người Lewan xám xịt chạy đi, Higuma cũng xuất hiện, kiêng
kỵ nhìn về phía của Tokeru. Hắn vừa nãy đã chứng kiến hết thảy,
chính vì thế hắn mới sợ hãi không ngớt. Băng sơn tặc của hắn còn
chưa đủ mạnh để đối đầu với băng của Lewan. Nếu như không cẩn thận
trêu chọc đến mấy người Tokeru thì có trời mới biết hắn có thể
sống sót nổi không.
“Đáng ghét, tại sao không giết chết Lewan ? “.
Higuma cắn răng nói, nếu như vừa rồi Tokeru giết chết tên Lewan kia
thì hắn sẽ là băng sơn tặc lớn nhất trên đảo này, bớt đi rất nhiều
công sức.
Chính vì khó chịu vì Tokeru không giết chết Lewan, tên Higuma này trở
nên oán hận Tokeru. Suy nghĩ của con người thật sự không thể nắm bắt
được. Đương nhiên chính vì có sự oán hận này mà về sau sẽ có
nhiều chuyện diễn ra.
Lúc này mấy người Tokeru cũng gặp Woop Slap đang chạy đến, phía sau
thật sự có không ít người. Tuy rằng không giúp được gì nhưng tấm
lòng này Tokeru ghi nhận.
“Tokeru cậu không sao chứ ? “.
“Không sao, bọn sơn tặc đó mới cần thăm hỏi “.
Tokeru cười cười trả lời. Thấy vậy dân làng cũng thở dài một hơi,
bọn họ cũng không muốn khách nhân đến làng lại bị đánh đập. Loại
sự tình này mà xảy ra thì quả thật quá mất mặt.
Đương nhiên mấy người Tokeru đẩy lùi nhiều sơn tặc như vậy cũng làm
họ lau mắt nhìn. Trong ánh mắt đó, Tokeru thấy không ít sự kinh
ngạc, tán thưởng.
Quả nhiên cường giả trong thế giới này rất được giá a.
Mấy người Tokeru cảm ơn dân làng rồi theo Woop Slap đi đến chỗ ở trọ.
Shokan và Notis thì chạy đi trông thuyền, đồng thời thăm thú làng xóm
luôn.
“Thôn trưởng, dân làng thật dũng cảm a “.
Tokeru tán thưởng nói. Dân thường tương đối sợ mấy người sơn tặc hung
hãn, rất ít khi dám ra mặt chống lại. Mấy người ở trong quán Partys
Bar cũng thể hiện rõ điều này. Tuy nhiên không hiểu vì sao bọn họ
lại dám chống lại sơn tặc để bảo vệ Tokeru, không hợp lẽ thường.
Dù Tokeru có đẹp trai xuất sắc đi nữa thì cũng không thể nào gây ra
hiệu ứng như vậy được, hắn cũng có chút tự hiểu lấy.
“Đúng, dân làng Foosha chúng ta đều rất dũng cảm “.
Thấy Tokeru tán thưởng, Woop Slap hứng khởi không thôi. Bất kỳ ai khen
ngợi quê hương của hắn thì hắn đều thấy thoải mái. Đương nhiên nếu
khen hắn thì tốt hơn.
“Thôn trưởng, đám sơn tặc đó có không ít người, nếu không may dân
làng bị thương hay thiệt mạng thì sao ? Đao kiếm không có mắt “.
Tokeru dò hỏi, chuyện đánh nhau sử dụng đao kiếm như thế này rất
nguy hiểm. Tokeru không tin là Woop Slap không biết điều đó.
“Hắc hắc, chỉ cần chúng ta có thái độ cứng rắn thì đám sơn tặc
đó sẽ rút lui “.
Thì ra tất cả là do một người, người mà không cần có mặt tại đây
cũng đủ cho đám sơn tặc ngoan ngoãn.
Anh hùng Hải Quân Garp, chính là người làm cho đám sơn tặc đó không
dám ngông cuồng.
Đây là quê hương của Garp, không chỉ hải tặc không dám bén mảng mà
sơn tặc cũng im lặng hơn nhiều. Đám sơn tặc chỉ dám bắt nạt một
vài người đơn lẻ yếu thế mà thôi, nếu như dân làng cứng rắn lên,
bọn chúng cũng không dám đánh nhau.
Nếu như có dân làng nào bị thương nặng hay mất mạng do đám sơn tặc
thì Garp sẽ xóa sổ tất cả băng nhóm đó. Thực tế trước đây Garp đã
làm 2-3 lần, giết chết những kẻ đầu xỏ đồng thời tống mấy tên
tiểu đệ vào tù. Đương nhiên một khi vào tù thì cũng phải 7-10 năm.
Chính vì thế trong thôn Foosha này, người dân cũng không quá e ngại
sơn tặc. Chỉ cần Woop Slap hô hào thì sẽ có người hưởng ứng.
Đám sơn tặc cũng sống không dễ dàng, thôn Foosha thì không dám làm
quá đáng. Thủ đô của vương quốc Goa thì kể cả cho tiền chúng cũng
chẳng dám động tay. Đám người tự cho mình là quý tộc ở thủ đô
cũng không thiếu hộ vệ, hơn nữa có rất nhiều súng.
Thế là đám sơn tặc cũng chỉ quanh quẩn kiếm ăn ở núi Corvo và vùng
cực xám, tranh chấp chút tài nguyên ít ỏi. Do đó vùng cực xám lúc
nào cũng hỗn loạn, các thế lực chồng chéo lên nhau.
Còn thôn Foosha thì trở thành nơi yên bình nhất ở biển Đông này.
Về sau Higuma rất ngông cuồng nhưng cũng không dám ra tay với dân chúng
của thôn Foosha này. Tất nhiên để giải tỏa tâm lí ức chế, hắn ra tay
với - - -một tứ hoàng và cháu nội của Garp.
Tokeru nghĩ đến hành vi của Higuma sau này, cũng phải bội phục lá
gan của hắn.
Đương nhiên nếu Tokeru biết tên Higuma đang nghĩ gì về mình lúc này
thì sẽ còn bội phục hơn.
Lúc này, ba người đã đến chỗ cho thuê trọ ở trong làng. Chủ nhân
của phòng trọ này không có mặt, nhưng đã ủy thác cho thôn trưởng xử
lí tất cả vấn đề. Hiển nhiên uy tín của Woop Slap ở thôn này rất
cao.
Phòng trọ quả thật là rộng rãi, cũng đã được trang bị đủ nhà
tắm, phòng bếp. Đương nhiên đây là dãy phòng, có khoảng 3-4 phòng
trống, đáng tiếc là phòng trống lại không nằm cạnh nhau.
Woop Slap thấy Tokeru và Carmen không quá cao hứng cũng nói :
“Nếu chỉ có hai người thì có thể thuê 1 phòng. Trong phòng cũng có
hai giường, nằm ngủ thoải mái “.
‘Còn có chuyện tốt như vậy’ Tokeru sáng mắt nhìn thôn trưởng, lão
già này quả thật làm người khác thích thú. Trước thì mai mối cho
Makino, giờ thì gợi ý cho Carmen. Thế là Tokeru cảm nhận một chút
số belly trong kho đồ của mình, khuôn mặt khó xử nói :
“Xem ra cũng chỉ có thể như vậy, ta không còn nhiều tiền “.
Carmen trợn trắng mắt nhìn Tokeru, chợt nghĩ đến gì đó, khuôn mặt
đỏ bừng lên, cúi đầu. Woop Slap không để ý nhiều, lão già này nghĩ
rất thoáng, hơn nữa Carmen tuổi nhỏ nên lão cũng không suy nghĩ đến
phương diện kia.
Tokeru ra vẻ nhịn đau lấy tiền ra trả, trong bụng thì đang điên cuồng
tán thưởng diễn kỹ của bản thân. Hắn cảm thấy, với diễn kỹ này,
làm diễn viên quần chúng chắc chắn đủ.
Lão thôn trưởng nhanh chóng nhận lấy tiền rồi tạm biệt rời đi, không
quấy rầy Tokeru nữa.
“Carmen, chúng ta đi tắm “.
Tokeru cười hắc hắc nói, khi Tokeru bị thương do tên CP-0 kia thì Carmen
dã chủ động hỗ trợ. Sau đó Tokeru cũng mặt dày mày dạn rủ Carmen
tắm cùng, từ đó đến nay thường xuyên như vậy.
Lúc này, trên thuyền của Tokeru.
Shokan và Notis đã về đến nơi, lúc này đang cố gắng luyện tập. Loại
luyện tập này không cần ai nhắc nhở, tất cả đều tự động hoàn
thành các bài tập.
Loại cảm giác luyện tập rồi mạnh lên quả thật rất hấp dẫn, có
điểm giống như thuốc phiện. Shokan và Notis cũng đã mắc nghiện loại
cảm giác này.
Đương nhiên nhiều quá cũng không tốt, Tokeru rất có kinh nghiệm khống
chế lượng luyện tập. Trước kia Tokeru đã từng vượt quá hạn mức của
cơ thể, sau đó mất một tuần để hồi phục lại. Cũng may hắn còn
trẻ, có thể hoàn toàn khôi phục lại.
So với Tokeru ngày xưa, Shokan và Notis luyện tập có bài bản hơn
nhiều. Đi theo con đường chuẩn mực của Hải Quân, lượng vận động
khống chế tốt đồng thời thường xuyên thực chiến. Vì lẽ đó tốc độ
gia tăng sức mạnh trong giai đoạn này rất nhanh.
Về sau có lẽ sẽ chậm lại do tiềm lực hao hết, tuy nhiên lúc đó
Tokeru có thể sẽ có biện pháp.
“Thuyền trưởng thật có diễm phúc, ta thấy cô gái bán rượu đó cũng
đã có ý với thuyền trưởng rồi “.
Shokan hâm mộ nói, Notis cũng đồng cảm gật đầu. Bọn hắn đều tuổi
trẻ nhưng đều độc thân, cũng rất ngại tiếp xúc với phái nữ. Không
biết đến bao giờ mới tìm được vợ. So sánh với Tokeru quả thật một
trời một vực a.
Tất nhiên trong thế giới One Piece này thì qua 40 tuổi lấy vợ mới là
thích hợp, lúc đó người đàn ông cơ bản đã theo đuổi ước mơ của
mình hơn 20 năm, yên bề gia thất cũng hợp lí.
Những người ra biển đều có thể chất mạnh mẽ hơn, tốc độ lão hóa
tế bào chậm hơn nên lấy vợ sau 40 tuổi cũng không có gì bất tiện.